Nghĩ đến năm đó tại thành Nghiệp, Bách Hoa Lâu đã chịu một tràng kiếp nạn khiến cho người ta vẫn còn giật mình kinh sợ. Càng đáng sợ hơn chính là, sau khi xảy ra sự việc cũng không có tra ra được ai là đầu sỏ gây tội, chỉ có vài người tự xưng là ở gần đó lên tiếng nói vào đêm hôm đó có nhìn thấy một thân ảnh đeo kiếm rời đi.
"Một đời này Phùng Ương lại đã chết, ta chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm. Sau đó ta gặp được bồ đề tái thế Tịch Trần đại sư, hắn nói trên người ta sát nghiệt sâu nặng, liền mời ta tới chùa Thâm Vân nghe hắn niệm kinh đàm đạo, làm bạn với thanh đăng rời xa tâm ma." Ôn Vô không hay cười, nhưng khi chợt cười, lại có loại cảm giác như được đắm mình trong cơn gió nam ấm áp ôn hòa.
Tạ Yến trầm mặc một lát, đem một túi càn khôn túi ném cho hắn: "Phùng Ương phát giác ra chính mình bị thiếu hụt ký ức, nên tới nơi này để tìm Tịch Trần, các ngươi...chưa gặp nhau sao?"
"Thiếu hụt cũng sao có thể ngăn lại một đời này..." Tiện tay tiếp nhận, Ôn Vô vuốt ve vải vóc thô ráp của túi càn khôn, cảm giác rõ ràng được thần hồn suy yếu ở bên trong, nhẹ giọng nói, "Gặp rồi, khi đó ta đứng ở nơi xa lẳng lặng nhìn nàng một hồi lâu, chỉ là nàng không có nhận thấy được mà thôi."
"Ngươi nếu thích thì nên trực tiếp tiến lên." Tạ Yến giống như người từng trải, tùy tiện mà vỗ vỗ bả vai gầy yếu của Ôn Vô. Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khinh-cuong/1680840/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.