"Cái gì?! Hắn ở đâu mà lại không thấy?" Mặt Giản Tố Ngu bỗng trầm xuống.
Hiếm khi thấy cả hai thất thố như thế, Tạ Yến hơi lạ, ném túi càn khôn chưa Liễu Thời Tân vào ngực Bồ Tân Tửu, trấn an nói: "Hai người các ngươi cưng chiều vãn bối vừa phải thôi. Trong trấn đang lúc hoa hòe nở, hắn cùng lắm chỉ là đứa nhóc mười mấy tuổi, đoán chừng là đã dành chút thời gian chạy đi đâu đó chơi rồi, có thể lát nữa nó sẽ về thôi."
"Ngươi..." Ngươi nửa ngày, cứ rối rắm, một đống lý do thoái thác của Bồ Tân Tửu đều kẹt lại hết trong bụng, vẻ mặt như bị Tạ Yến đánh bại. Hắn gãi đầu, trong lòng phiền muộn, đem lửa giận đổ lên đầu Giản Tố Ngu, quát: "Giản Tố Ngu, ngươi không nói cho hắn hả? Ngươi có tỏ tình hay không ta cũng không quản nổi, nhưng chuyện của Tiểu Ẩn ngươi cũng không nói luôn à?"
Thủ đồ Huyền Âm luôn luôn mặt lạnh tâm cũng lạnh hiếm thấy trầm mặc một lúc, sau đó thì thào nói nhỏ: "...Chưa kịp."
"Hai người chơi trò bí hiểm gì trước mặt ta thế hả?" Tạ Yến giả vờ thoải mái cười nhẹ, sự thật chứng minh, lần nào sư huynh lừa hắn chuyện gì cũng là chuyện không tốt.
"Rốt cuộc ngươi trì độn tới cỡ nào vậy hả? Lúc Chỉ Thủy Kiếm Thánh bị chọc vào đầu rồi đấy à?" Bồ Tân Tửu tấn công Giản Tố Ngu xong thì nóng giận lại lan tới chỗ Tạ Yến, nhìn chằm chằm Tạ Yến y như thiểu năng, "Chuyện của hai người cả hai đều tự biết hết rồi mà còn giả bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khinh-cuong/1680826/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.