Sau cơn mưa trời quang đãng, không khí dưới chân núi Tử Tiêu phảng phất mùi tươi mới. Ngước mắt lên, một chùm hoa hòe trắng tinh ở giữa có màu vàng nhạt đang tranh nhau nở rộ, giống như muốn kéo cong cả cành cây xuống.
Lúc Lam Ẩn ngẩng đầu, một cánh hoa nhỏ như tuyết rơi lên cổ hắn. Bồ Tân Tửu thấy thế duỗi tay nhẹ nhàng phủi cánh hoa nghịch ngợm kia đi.
Nơi này tên là Trấn Mộc Hòe, vì trong trấn được người ta trồng đầy cây hoa hòe, hương bay xa tới mười dặm nên mới được gọi như vậy. Bởi trên đỉnh núi Tử Tiêu đầy mây mờ, có các vị cao tăng đắc đạo ở ngôi chùa nọ quá nổi tiếng, nên người đi ngang vì ngưỡng mộ danh tiếng muốn tới bái phỏng đều lựa chọn dừng chân ở đây.
Nhưng mà ngày bọn Tạ Yến vừa đến, nơi này có vẻ đặc biệt náo nhiệt.
Hôm nay là một ngày tốt lành hiếm có, vài nhà còn khua chiêng gõ trống. Toàn bộ sự vui mừng trong trấn đều đang vây quanh thanh âm của kèn xô na.
"Nghe nói là Sơn thần kết hôn đó!!" Lam Ẩn kích động kéo góc áo của Bồ Tân Tửu, trên mặt hưng phấn không kiềm được, "Ta đi xem được không?"
"...Mấy năm nay Sơn thần cũng rước dâu được sao?" Tạ Yến nhìn chiếc kiệu đỏ thẫm trên đường băn khoăn một lúc, nghe xong liền nghiêng đầu nắm lấy sau cổ áo của Lam Ẩn kéo cậu ta vào trong đám đông như kéo gà con, "Đi, ta mang ngươi đi xem trò vui."
"Này! Buông ra!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Ẩn đỏ bừng, ồn ào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khinh-cuong/1680823/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.