"Cho ngươi!" Ngạo nhân đem một mảnh lá phong đỏ bừng đưa tới tay Vãn Phong, chờ mong mà nhìn hắn, "Bọn họ nói ngươi sẽ cao hứng."
"Bọn họ?" Ôn nhu vuốt ve lá phong trong tay, Liễu Vãn Phong mỉm cười kẹp vào trong quyển sách trận pháp, "Ngoài cửa chim sẻ nói cho ngươi?"
"Đúng rồi." Ngạo nhân gật đầu như giã tỏi, tầm mắt rơi xuống trang sức bên hông Liễu Vãn Phong là một khối ngọc hình lá phong, "Bọn họ nói giống với cái trên người của ngươi."
Giống như khen thưởng mà sờ đầu thiếu niên, hiện giờ thiếu niên đã cao đến bả vai Liễu Vãn Phong. "Hài tử chính là lớn lên rất mau nha..." Liễu Vãn Phong cảm thán một tiếng, "Chỉ cần là ngươi đưa, ta đều thực thích."
"Thích? Cái gì là thích?" Thiếu niên hoang mang mà sờ sờ đầu.
"Thích nha, chính là một loại tình cảm, chính là..." khóe môi mỉm cười, Liễu Vãn Phong bỗng nhiên cúi đầu hôn lên lông mi ngạo nhân một cái, "Đôi mắt của ngươi thật trong sáng, ta thật thích."
Thiếu niên che lại đôi mắt bị ngứa, vẫn là khó hiểu: "Vậy thích là từ đâu tới?"
Liễu Vãn Phong chỉ chỉ đầu chính mình cùng ngực, an ủi nói: "Về sau ngươi sẽ hiểu được."
Tu vi của Liễu Vãn Phong không cao lắm cũng không hề thấp nhưng mà hắn có thiên phú bói toán, phóng mắt nhìn toàn bộ Thiên Đô Vân Hải, đều không có ai có thể địch nổi. Nhưng là ngạo nhân luôn thích quấy rối, đối với trận pháp Vãn Phong đang suy đoán đẩy một cái: "Vãn Phong, trù tự này chiếu sáng khiến đôi mắt ta đau quá."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khinh-cuong/1680816/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.