Bọn họ ẩn thân dưới khóm cây cỏ tươi tốt, dường như không có gì là không ổn, có thể thấy được mọi việc bên ngoài, lại không dễ bị phát hiện, nhìn từ ngoài chỗ này cùng cảnh vật chung quanh hợp làm một. Nếu không phải đằng sau có cái cán dù đen lộ ra, Tạ Yến gần như không tìm thấy được chính mình.
Hắn vươn người lên cao một chút, nhìn một cái lại hạ xuống, từ sau lưng nhìn lại, nửa người trên của Tạ Yến hoàn mỹ mà dung nhập vào cảnh vật chung quanh, dưới bóng đêm chỉ còn nhìn thấy có nửa người, rất là quỷ dị. Đang định xoay người rời đi, Tạ Yến lại bị tảng đá dùng để thí luyện dưới cây tùng ngàn năm hấp dẫn ánh mắt.
Liễu Cô Đăng nói, khối đá thí luyện này có linh hồn một vị lão tổ tông trong Thiên Đô Vân Hải trú ngụ, nếu trong cơ thể các vị đệ tử có gì khác lạ, chỉ cần đem tay đặt lên trên tảng đá, tìm tòi liền biết.
Hắn nhịn không được duỗi tay sờ sờ hình xăm ngọn lửa trên cổ mình, có thể cảm nhận được mạch máu cùng sức mạnh của hỏa văn (hình xăm ngọn lửa) ở dưới làn da hòa làm một vừa hữu lực vừa ấm áp. Từ khi hắn còn nhỏ đã bắt đầu phát hiện chính mình cùng người khác không giống nhau, trên cổ bỗng xuất hiện hoa văn này, làm thế nào cũng xóa không được. Sau này Tạ quốc sư chỉ thở dài mà hạ một cái phong ấn trên cổ hắn, cũng không nói tỉ mỉ, chỉ nói là vì tốt cho hắn.
Cữu cữu, mợ, biểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khinh-cuong/1680814/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.