Tiệc tẩy trần, ăn uống linh đình. "Tới tới tới, Tạ Yến uống nhiều chút đi! Ngươi không uống là không cho ta mặt mũi! Cạn cạn cạn... chén!" Thấy Tạ Yến lại thêm một chén rượu xuống bụng, Liễu Cô Đăng gân cổ lớn họng rót đầy một chén nữa cho hắn, tự hào nói: "Đây là rượu của Thiên Đô Vân Hải bọn ta, tên là Say Giang Hồ... không uống thì đừng có trách ta chiêu đãi ngươi không tốt nha! Đúng đúng đúng, bình thường chúng ta đều trực tiếp uống rượu, hoàn toàn không thèm giấu giếm gì cả, có một bình uống trước một bình... Ngươi xem chén nhỏ của ngươi đi kìa, tới uống thêm chén nữa đi!" Nguyệt Hoàng Mẫn ngồi bên cạnh cầm cái đĩa đồ ăn hoang dã của mình thong thả, ung dung dịch ra xa khỏi hai con quỷ rượu, giọng điệu ghét bỏ: "Hai người các ngươi đừng có uống rượu mãi như thế, ăn chút gì đi." Hơi quay mặt đi nhịn không được nói, lại liếc nhìn người bên cạnh Tạ Yến đang ngồi yên bất động, thương cảm ngậm ngùi nói: Người này lạnh lùng thật. Là thủ đồ của Phái Huyền Âm, theo lý mà nói thì hắn nên đi cùng chưởng môn của Thiên Đô Vân Hải trò chuyện nhưng Giản Tố Ngu tất nhiên không có quyết định như vậy, chỉ yên tĩnh ngồi ở vị trí của mình, nhấp từng ngụm rượu, cứ như hoa lê trắng cô đơn nở rộ trước trời đêm, không dính bụi trần. Liễu Cô Đăng thấy đầu óc choáng váng, nghe mấy lời kia cũng có lý, liền hỏi: "Đúng vậy Tạ Yến, ngươi ngàn lần đừng có khách sáo với ta, muốn ăn gì cứ nói." Mí mắt có vẻ nặng hơn, Tạ Yến buông vò rượu, hung hăng nhíu mày, mới thanh tỉnh một chút. Vừa quay đầu thì nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc gần ngay trước mắt, hắn khó nhịn nói: "Tố Ngu..." "A... Tô ngư (cá chiên giòn) hả? Đợi chút, ta đi nói phòng bếp làm cho ngươi." Liễu Cô Đăng đứng dậy, gọi một gã sai vặt phân phó xuống. "Hả?" Tự nhiên bị điểm danh Giản Tố Ngu buông ly xuống, quay đầu nhìn vào đôi mắt ngập nước vì say, vô thanh vô tức lại tưởng như hấp dẫn khiến hắn đắm chìm vào đó. Giản Tố Ngu đáp lại Tạ Yến đã mềm nửa người đang vùi đầu vào trong lồng ngực hắn, tham lam ngửi ngửi hương thơm mát lạnh, rồi lẩm bẩm: "Ta... muốn ăn chay ngu..." Nguyệt Hoàng Mẫn lập tức mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giả vờ không biết gì, lâu lâu lại lén liếc nhìn một cái. Chỉ một chút, ánh mắt xung quanh đều cố ý mà vô tình tập trung lại đây, Giản Tố Ngu thấy tay chân có chút luống cuống. Phân phó cùng gã sai vặt nửa ngày, Liễu Cô Đăng bị gió lùa thổi, lập tức thấy tỉnh táo không ít, kết quả mới quay đầu liền cả kinh tỉnh rượu. Ta lạy trời! Tạ Yến, cái tên này tính mượn rượu đùa giỡn với Giản Tố Ngu à. "Ờm... Hình như hắn say rồi, hay để ta đưa hắn về phòng nhé." Liễu Cô Đăng thử vươn tay thăm dò, muốn tiếp nhận Tạ Yến. Gì? Giản Tố Ngu có vẻ không muốn buông tay? Sau khi do dự, hắn thấy ống tay áo căng thẳng, là Nguyệt Hoàng Mẫn đang kéo góc áo của hắn, đột nhiên nhanh trí, lập tức sửa lời: "Nếu không thì Giản đại ca đưa Tạ Yến về đi, ta cũng hơi say rồi thì phải." Giản Tố Ngu gật đầu, một tay nửa ôm nửa đỡ Tạ Yến, một tay cầm bội kiếm của hai người, rời khỏi yến hội. "Như vậy sẽ không có chuyện gì đâu nhỉ?" Liễu Cô Đăng gãi gãi đầu, nhịn không được hỏi: "Say Giang Hồ nhà ta tác dụng chậm nhưng có chút mạnh..." Nguyệt Vô Song liếc hắn một cái, nhàn nhạt gắp một miếng củ sen, cắn giòn một cái: "Có thể xảy ra chuyện gì? Nói thêm một câu không phải tốt hơn sao?" Đỡ một nam tử trưởng thành không cần cố hết sức, nhưng nếu là nam tử trưởng thành đã uống say thì chưa chắc. Tạ Yến say thành một đống bùn, cơ bản là không đi đứng bình thường được. Hắn bước đi phù phiếm, lảo đảo thì không tính, lại còn quấy rầy Giản Tố Ngu nện bước bên cạnh, bởi vậy hai người về phòng thôi cũng tốn không ít công. Hình dung chính xác là giống như nghiêm túc khoa tay múa chân từ đầu tới đuôi bảy bảy bốn chín thức của Huyền Âm Thất Huyền Phong Thanh kiếm pháp. Mới vừa rảo bước lên bậc cửa, Tạ Yến chân mềm nhũn sắp ngã trên đất. Trước đó, Giản Tố Ngu trong tay cầm Tiêu Luyện cùng Bạch Hồng thẳng tắp dừng lại, dùng tay kia giữ chặt Tạ Yến sắp nếm thử vị đập đầu xuống đất. Lúc hai người bước vào đóng cửa lại, làm phát ra một tiếng vang lớn. "Muốn sư huynh ôm..." Rượu bắt đầu tác dụng chậm lên, Tạ Yến vòng lấy eo của người trước mặt, đem ngươi giam lại trên cánh cửa một tấc vuông. Hắn cảm thấy nửa người trên của người trước mặt lạnh lạnh, ôm rất không thoải mái. Vậy nên, chui vào chỗ sâu hơn ôm ấp. Đôi tay đang giơ giữa không trung khựng lại một chút, cuối cùng thả xuống, nhẹ nhàng ôm lấy người trong lòng. Giản Tố Ngu cúi đầu, hàng lông mi dài đậm che khuất biểu tình trong mắt. Gió lùa lướt qua, ánh nến chập chờn, hơi thở của hai người quấn lấy nhau. Hình ảnh phản chiếu của hai bóng người trên thân hai thanh kiếm rung động, dần khuếch tán đến mức không thể nhìn rõ. Thật lâu sau, hắn nói: "Được." Người trong lòng ngực đã say đến tàn nhẫn, oa lên trong ngực hắn, ngoan ngoãn lại an tĩnh, không giống người phóng khoáng, bừa bãi ngày thường chút nào. "Nóng..." Người trong lòng bỗng nỉ non một câu. (Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.) Như sực tỉnh từ trong mộng, Giản Tố Ngu lập tức buông lỏng tay, có chút xấu hổ, buồn bực trừng mắt nhìn tiêu luyện trên mặt đất, làm bộ định đẩy người ra. Nhưng người trong lòng lại giống con bạch tuộc bá đạo trườn lên, Giản Tố Ngu thuộc tính băng, trời sinh cơ thể lạnh lẽo, chỉ có cảm giác Tạ Yến trong ngực mình nóng bỏng giống hệt một quả cầu lửa, đốt đến mức miệng lưỡi của hắn hơi khô, run rẩy trong lòng. Giản Tố Ngu nghĩ mình uống nhiều rượu quá rồi, mới có cảm giác Tạ Yến của hiện tại rất ngoan. Thương Thâm cùng Diên Chiết Chỉ chưa từng dạy hắn, hắn gấp gáp nắm lấy lớp vải, không biết chính mình đang làm sao vậy cũng không biết nên làm cái gì bây giờ. Trong một khoảng thời gian ngắn, trận tuyến trong đầu loạn cả lên. Đang lúc hoảng loạn, lại thấy trên cổ hơi đau, mềm ẩm ướt át, kèm theo nhiệt độ nhỏ. Độ ấm rõ ràng không cao lắm, nhưng Giản Tố Ngu tựa như pháo hoa bị đốt lửa, cả người đều nóng lên. "...Tạ Yến?" Giản Tố Ngu thử thăm dò, gọi hắn một tiếng. Thanh kiếm rơi trên mặt đất chiếu rọi vị kiếm tu vô tình mặt lạnh ngày thường đang ở nội phòng, giờ khắc này lại đỏ mặt, luống cuống tay chân. Người trong lòng ngực nghe tiếng liền ngẩng đầu lên, mặt đỏ nhìn ngon miệng ghê, một cặp mắt đào hoa ngập nước, còn có đôi môi hơi nhấp nhấp, còn có hỏa văn như ẩn như hiện ở cần cổ... Giản Tố Ngu thấy bản thân nóng lên, phản ứng đầu tiên của hắn là mình tu hành ra đường rẽ rồi, vì thế quay đầu hít một hơi, bình ổn hô hấp đang hỗn loạn. "Ưm..." Lúc Giản Tố Ngu đang miên man suy nghĩ, người trước mặt bỗng tiến lên, cúi người phủ lên môi hắn. "Bốp" một âm thanh ầm ĩ, Giản Tố Ngu ra tay nhanh như chớp, khiến người đang tác quái trên người hắn hôn mê, vội vàng ôm lấy con ma men mất ý thức. Đặt người lên giường rồi tinh tế đắp chăn cho hắn. Làm xong hết, Giản Tố Ngu thở nhẹ một hơi, hơi thở vững vàng xuống, tim cũng không đập quá nhanh, chỉ là cơ thể không vững, cảm giác có chút cứng nhắc, chắc là rượu tác dụng chậm. Hắn thấy bản thân rất không thích hợp, nhất là mỗi khi gặp Tạ Yến, nhưng kinh mạch lại thông suốt không giống như là ra đường rẽ, chính là... tâm hình như không cách nào bình lặng được. Đầu sỏ ngây thơ vô số tội thì lại an ổn ngủ trên giường. Nghĩ một lát, hắn sửa lại cổ áo bị Tạ Yến làm cho hỗn độn, nhặt hai thanh kiếm trên đất lên, để Bạch Hồng lên bàn. Chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, nhưng vừa đi tới cửa thì chợt nhớ ra đây là phòng cho khách. Tối nay không bằng đi luyện kiếm trong viện. Giản Tố Ngu chăm chú nhìn bội kiếm theo mình đã nhiều năm: "Tiêu Luyện, ta làm sao vậy?" Linh kiếm không thể trả lời hắn, chỉ là quanh thân lóe lên ánh sáng trấn an. Lúc Tạ Yến tỉnh lại mặt trời đã lên cao. Hắn như con cá chép lộn mình nhảy dựng lên, nhìn quanh bốn phía mới phát hiện đây không phải phòng cho khách của mình. Chắc hôm qua uống say như chết được sư huynh đỡ trở về. Tạ Yến chớp chớp mắt, hắn chắc không có làm việc gì quá mức đâu nhỉ. Suy nghĩ một lát, hắn nhịn không được cười chính mình nghĩ nhiều rồi, nếu thật sự có thì hôm nay còn có thể thấy mặt trời như này sao. Trên bàn, Bạch Hồng đang đè lên đống giấy Tuyên Thành lộn xộn, câu chữ quen thuộc, nét bút quen thuộc...《tâm giới》. "Sư huynh ra ngoài cũng không quên chép môn quy của Phái Huyền Âm à?" Tạ Yến ghét bỏ đem từ giấy kia ném ra xa, sau đó phát hiện ở dưới còn có một tờ nữa, hình như là viết liền hai chữ, "Gì?" Chỗ trống trên giấy liền hai chữ cứng cáp: Khinh Cuồng... đây là tự của Tạ Yến, chỉ là rất ít người biết. Tạ quốc sư vẫn luôn hy vọng Tạ Yến có thể luyện kiếm thật tốt, nói không chừng tương lai có thể kế thừa Thừa Ảnh kiếm tổ truyền của Tạ gia, trở thành một đại kiếm tu. Nhưng chỉ ở mỗi lần hắn bị phạt quỳ ở từ đường chép gia huấn, thở ngắn than dài: "Đáng tiếc..." Thời điểm cập quan nhận tự, Tạ quốc sư muốn cho Tạ Yến một cái tự trầm ổn, coi là huấn, từng hỏi Tạ Yến có ý tưởng gì. Hắn lúc ấy không suy xét nhiều như vậy, tỏ vẻ tùy tiện cái gì cũng được, không lấy cũng không có việc gì. Tạ quốc sư thấy hắn thiếu thận trọng như thế, vô cùng đau đớn, nói: "Niên thiếu khinh cuồng, vậy gọi là Khinh Cuồng đi." "Sư huynh vậy mà lại lén viết tên tự của ta..." Trong lòng giống như có dòng nước ấm nhộn nhạo chảy ra, Tạ Yến cao hứng nheo mắt lại, cẩn thận thu hồi tờ giấy này, bỏ vào túi càn khôn trân quý. Cũng không biết có phải là vừa viết vừa nghĩ về hắn không nữa... "Thật ra có thể trực tiếp gọi ta là Khinh Cuồng mà..." "Như vậy thì thất lễ quá..." Ngoài cửa đột nhiên truyền tới âm thanh sợ hãi. Ai? Mặt Tạ Yến khó nhịn đỏ lên, ho nhẹ vài tiếng, nháy mắt giấu đi sự xấu hổ, đánh giá hai thân ảnh ngoài cửa: "Minh Hồng..." "Tạ sư huynh, không quấy rầy ngươi chứ?" Liễu Minh Hồng có chút xấu hổ hỏi. (Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.) Liễu Cô Đăng cực kỳ yêu thương nhị đệ sinh ra đã yếu ớt này, hỏi han ân cần, mọi việc đều hận không thể tự tay làm giùm hắn. "Không, làm sao vậy?" Tạ Yến thật sự không nghĩ ra Liễu Minh Hồng tìm hắn có chuyện gì, vì thế chống mắt lên đánh giá nữ tử bên người hắn, mi như núi xa, mục như sao băng, nhấp môi oán trách trừng hắn. Liễu Minh Hồng biểu tình có vẻ ảm đạm, chớp mắt ngập ngừng nói: "Tân Tửu hắn..." Tạ Yến nghe vậy đại kinh thất sắc, đáy lòng không nhịn được mắng Bồ Tân Tửu vừa tiêu sái vừa tàn nhẫn, để lại một đống cục diện rối rắm. Hắn nhìn Liễu Minh Hồng trên mặt bi thống rõ ràng, vài lần định mở miệng nói cho hắn, Bồ Tân Tửu ở Phong Đô, ngươi có thể đi tìm hắn, nhưng tưởng tượng đến lời nói kiên quyết khi rời đi của Bồ Tân Tửu lại nói: "Nếu không thì ngươi đi hỏi đại ca ngươi đi." "Đại ca của ta, hắn..." Liễu Minh Hồng vừa định nói chuyện, lại bị thiếu nữ bên cạnh đánh gãy Nàng trừng cặp mắt hạnh sáng ngời lên, tức giận nói: "Ngươi nên đi xem Liệu sư huynh đi." Tạ Yến sửng sốt một chút, mới nhớ ra Liệu sư huynh nàng nói là ai... Liễu Liệu, tự Cô Đăng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]