Editor: Ngonhinhlaolien
Beta: Lục
Trong bóng đêm, có tiếng người đang nói chuyện.
Lời nói nhỏ nhẹ mang thêm chút oán hận, trong mơ hồ vẫn có thể nghe ra là giọng của nữ.
"...Trên người ta không có vật nào khác, đã không còn thứ gì có thể dùng để giao dịch."
"Ta nghĩ, khụ khụ khụ... Trong sư môn hay ở nhà, ta đều có kiêu ngạo, khinh cuồng nửa đời, cổ vật quý hiếm, kho báu trên núi dưới biển, ta còn chưa gặp qua sao? Giao dịch chắc là không cần đâu..."
"Ngươi mang đi đi..."
Tiếng nói nhỏ dần, gần như không thể nghe thấy, cuối cùng xen lẫn chút run rẩy cầu xin:
"Cầu ngài, công tử..."
Tạ Yến chợt bừng tỉnh, ngồi thẳng dậy, còn chưa hồi phục lại tinh thần.
Cả người cũng không đau đớn như mình nghĩ, huyệt đạo được cởi bỏ, linh lực tự động du hành chữa khỏi miệng vết thương nên nó đã khép lại từ lâu. Hắn hoảng hốt nhìn xung quanh.
Mấy tấm bình phong màu trắng, ngay cả tranh vẽ hay hoa văn cũng không có, gần chân bình phong là một cái sọt đựng giấy vẽ làm bằng tre trúc. Quái lạ ở chỗ, trong sọt đựng tranh không có một bức vẽ nào. Bên cửa sổ vải là một chiếc bàn cao để đọc sách, trên bàn có bút, sách và nghiên mực, mọi thứ đều có đủ. Trong phòng không có huân hương, nhưng Tạ Yến vẫn đánh giá, mực này hẳn là mực loại tốt nhất. Vì toàn bộ phòng đều tràn ngập mùi mực thơm lừng, thấm vào ruột gan, an thần tĩnh tâm.
Thật ra lại lộ rõ phong cách của Giản Tố Ngu.
Nhận thấy điều này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khinh-cuong/1680779/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.