Bước chân dừng lại. Sự im lặng kỳ quái phủ lên màn đêm.
Không hiểu gì, Nikki mở mắt ra và nhìn lên. Cơn đau chọc qua đầu cô cả với chuyển động nhỏ nhất đó. Cô chớp để ngăn nước mắt, không tin vào những gì cô thấy.
Thây ma nắm trên sàn cách cô mười bước, cỏ bị bẻ thành một góc kỳ quặc. Cái gì đang xảy ra vây…?
“Nikki?” Câu hỏi dịu dàng vang lên trong đêm.
Michael. Tim cô nhảy nhót, hơi ấm lan đi khắp toàn thân. Cô cẩn thận quay lại, tìm anh. Không có gì ngoài bóng tối.
“Em có sao không?” Anh lại thì thầm.
“Em không sao.” Sao anh không hiện ra? Có phải sự có mặt của MacEwan đã ngăn anh? Nỗi sợ khua lanh canh trong tim, cô với lấy kết nối, nhưng bị chặn lại bởi một bức tường xây bằng nỗi đau.
“Bảo trọng nhé, cô bé.” Giọng anh xa dần.
Anh ấy đang rời bỏ mình. Cô nhắm tịt mắt, cố ngăn tim khỏi đập cuống cuồng. Làm thế là tốt nhất. Đó là điều cô muốn. Những dây tua của sợ hãi bọc quanh tim cô, thắt chặt.
Nước mắt thi nhau lăn. Có thể cô là một con ngốc khi để anh đi, nhưng cô có còn lựa chọn nào nữa đâu? Cô luôn gánh chịu một lời nguyền về tình yêu. Jake đã thóat khỏi lời nguyền trong gang tấc. Tình yêu cô dành cho Jake không giồng như tình yêu cô dành cho bố mẹ mình, cho Tommy. Và giờ là Michael.
Cô phải tin rằng anh bỏ đi là tốt hơn. Đó là cách duy nhất nếu cô muốn vượt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khieu-vu-voi-quy/2936849/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.