Bạch Chỉ được đặt lên giường, cô vùi mặt vào chiếc gối mềm mại, “ưm” lên một tiếng dễ chịu, vừa kéo chăn đắp lên vừa nói ú ớ: “Anh Yến, đóng cửa giúp em...”Từ Yến thong thả tháo đồng hồ đeo tay, hỏi cô: “Đóng cửa cái gì? Lúc trước em đâu có cứ đẩy anh đi như vậy, chỉ toàn năn nỉ anh đừng đi, ở lại với em, thậm chí còn ngủ với em.”Cô mở đôi mắt say lờ đờ: “Bây...bây giờ khác rồi.”Từ Yến bỏ đồng hồ đeo lên chiếc tủ thấp cạnh giường, quỳ một gối lên mép giường, nghiêng người, đôi tay đặt ra hai bên người cô, nhìn cô từ trên cao: “Sao lại khác rồi?”“Không, không tốt.” Anh ấy không thích, anh ấy sẽ không vui.“Nói rõ, cái gì không tốt.”Bạch Chỉ lắc đầu không nói, sau đó kéo chăn lên chui vào trong.Từ Yến đưa một tay lên giữ lấy cô: “Em ở bên anh, rất thận trọng, rất lo lắng.
Hắn ta biết có sự tồn tại của một người như anh rồi? Biết khi nào? Anh mới biết hắn ta vào tối hôm kia.”Anh nói một tràng.
Cái gì mà tối hôm kia, không phải là hôm qua anh ấy mới về sao.Đầu óc Bạch Chỉ rối bời, nghe không hiểu, cũng chưa kịp hiểu thì anh ấy đã lại nói một tràng.Cô nhíu mũi, chỉ muốn ngủ.Song, Từ Yến véo cằm cô, từ độc thoại rất nhiều điều.“Tối hôm kia em ra ngoài với anh ta, sau đó thì không quay về trường, em đã đi đâu? Đã cùng hắn ta ngủ một đêm?”“Còn nữa, bộ đồ bơi em vừa mặc lúc nãy rất đẹp, đẹp hơn cả những bộ váy em mặc trước đây, nhưng tại sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khieu-vu-trong-trai-tim-anh/3793326/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.