Sáng sớm thứ sáu, Bạch Chỉ nhận được tin của mẹ Từ Yến.
Nói Từ Yến sẽ về, máy bay hôm nay, nếu không đến quá trễ, ba giờ chiều có thể đến nơi.
Để cô không sắp xếp thứ khác, tối nay hai gia đình muốn tụ họp cùng nhau ăn cơm.Bạch Chỉ rất hoang mang, còn nửa tháng nữa đến lễ Giáng Sinh, sao bây giờ cậu ấy đã trở về? Hơn nữa tối hôm qua lúc nói chuyện phiếm, cũng không lộ ra chút nào với cô.Nhưng cô không nghĩ quá nhiều.
Trở về chính là chuyện tốt.Chỉ là cô và thầy Trần đã lên kế hoạch vào cuối tuần, liền hoãn lại.Trần Lưu nghe xong nguyên nhân, sắc mặt hiển nhiên không tốt, nhưng cũng không phải là người đàn ông vô lý.
Bạch Chỉ dỗ dành anh vài lần, anh dặn dò vài câu, sau khi cô đáp ứng, thì không nói gì.Buổi chiều tan học, Bạch Chỉ kêu taxi đến nhà hàng người lớn hai nhà đặt, vừa mới xuống xe, đã thấy Từ Yến ở bên ngoài chờ cô.“Anh Yến!” Bạch Chỉ hưng phấn chạy tới, muốn ôm lấy anh theo thói quen.Khi còn kém vài mét, trong đầu hiện lên dặn dò của thầy Trần, lập tức dừng lại.Nguy hiểm thật nguy hiểm thật.Cô thở hồng hộc, ngửa mặt cười thật ngọt, “Anh Yến, đã lâu không gặp!”Từ Yến cười duỗi tay ôm lấy cô, rũ cổ thật sâu ngửi hương thơm trên tóc và khăn quàng cổ của cô, lẩm bẩm một tiếng trầm thấp: “Đã lâu không gặp.”Bạch Chỉ cứng đờ.Hai người ở ngay bên ngã tư đường ôm nhau.Thiếu niên cao ráo sạch sẽ mặc chiếc áo khoác dài với hàng cúc áo cà phê nhạt, một cô gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khieu-vu-trong-trai-tim-anh/3793324/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.