Cô mang tiếng cướp người yêu củangười khác, cuộc sống rất mệt mỏi. Bây giờ, người bị tổn thương khôngphải ai khác, mà chính là bản thân mang đầy thương tích của cô. 1 Sáng sớm, những tia nắng nhỏ bé chiếu một lớp mỏng manh vào phòng làm việc rộng lớn. “Kiệt, tài liệu quảng cáo của công tythiết bị âm nhạc Thành Húc đã đến rồi, đối tác đồng ý ký hợp đồng vớicậu, quá tốt rồi. Công ty Thành Húc tuy mới thành lập hai năm nay, nhưng tốc độ phát triển nhanh chóng tới mức kinh ngạc, bây giờ đã là một công ty tiếng tăm”. Tiểu Kiều đứng bên cạnh nói giọng đầy hưng phấn. “Ừ”. Trình Vũ Kiệt không tập trung, trả lời qua quít. Tối qua, trong đêm hè, tiếng côn trùngkêu rỉ rả, Kha Mộng Kì đứng nhìn theo sau lưng Phương Văn Húc, ánh mắthiện rõ sự yêu thương. Còn khi kiên quyết bỏ đi, từ chối Trình Vũ Kiệt,dáng vẻ quay người không một chút lưu luyến, tất cả đã phủ một màn sương lạnh lẽo trong lòng anh. “Tổng giám đốc công ty Thành Húc đúng làtuổi trẻ tài cao, Kiệt, chắc anh cũng quen anh ấy chứ? Hai người đã từng cùng tham gia cuộc thi “Super Boy” mà”. Tiểu Kiều hỏi. “Sao quen biết được chứ?”. Suy nghĩ của Trình Vũ Kiệt lập tức quay trở lại, anh khẽ cười nói. Nếu lần này không phải người quản lý yêucầu anh ký hợp đồng này, anh chắc chắn sẽ không bao giờ hợp tác vớiPhương Văn Húc, quảng cáo cho sản phẩm của hắn. Đó là yêu cầu của ngườiquản lý của công ty, anh còn có thể nói gì? Đã bước chân vào giới giảitrí, thì đâu thể dễ dàng mà thoát ra được? Tất cả đều không do mìnhquyết định. Đại sảnh của công ty Thành Húc. “Phương Phi, chuyện gì thế này, sao lạimời Trình Vũ Kiệt làm người đại diện cho nhãn hiệu của chúng ta?”.Phương Văn Húc vứt tập tài liệu lên mặt bàn, vẻ mặt giận dữ. “Húc, đây là quyết định của cá nhân em.Hiện nay Trình Vũ Kiệt là nhân vật mới nổi của công ty đĩa nhạc BáchTín, đang được xây dựng hình tượng, đã sắp trở thành King thứ hai rồi,chúng ta mời anh ấy làm người đại diện sao không được? “Lâm Phương Phicó vẻ không sợ Phương Văn Húc, ngữ khí vẫn như bình thường. “Tôi đã nói với cô từ lâu, dù mời ai làmngười đại diện cũng được, trừ Trình Vũ Kiệt ra, sao cô không nghe?”.Phương Văn Húc tức giận, chắp tay sau lưng. Có thể Kha Mộng Kì đã quên Trình Vũ Kiệt, có thể Trình Vũ Kiệt sẽ không còn là sự uy hiếp đối với anh nữa, nhưngtrong lòng Phương Văn Húc vẫn có một vết sẹo, không muốn nhìn thấy người đó, càng không muốn hắn làm người đại diện cho thương hiệu Thành Húc. “Húc, anh phải công tư phân minh. Anh cóthành kiến gì về Trình Vũ Kiệt thì đừng mang nó vào công việc, anh ấylàm người đại diện thương hiệu của chúng ta sẽ nhanh chóng nổi tiếng”.Lâm Phương Phi là người phụ trách dự án này, nói câu nào cũng liên quanđến thương hiệu của công ty. “Phương Phi, người cần phải công tư phân minh e rằng không chỉ có mình anh!”. Phương Văn Húc mím chặt môi, nói. Lâm Phương Phi bị những lời của Phương Văn Húc làm cho cứng họng, những gì định nói đều nuốt vào trong. “Thôi bỏ đi, dù sao thì cũng đã ký hợpđồng rồi, cứ làm thế đi! Hủy hợp đồng cũng không có lợi cho công tychúng ta”. Phương Văn Húc khẽ chau mày, một lúc lâu sau mới nói: “Em vẫn thích Trình Vũ Kiệt, đúng không?”. “Không… không phải…” Lâm Phương Phi hốt hoảng nói. “Em ra ngoài đi, không còn chuyện gì liên quan đến em nữa”. Phương Văn Húc nhướn mày, vẫy tay nói. “Húc, em…”. “Em không cần nói nhiều. Anh chỉ muốn emsau này đừng làm phiền đến cuộc sống của anh nữa, mẹ anh thích em nhưvậy cũng là công lao của em đúng không? Anh không hiểu sao em lại phảilàm thế, sao lại đeo đuổi anh, nhưng anh cũng không muốn biết nguyênnhân nữa”. Phương Văn Húc cắt ngang lời Lâm Phương Phi, sau đó tiến lạigần cô, đặt tay lên vai cô, nói giọng tình cảm như anh trai, “PhươngPhi, hãy như trước đây đi, em sẽ phát hiện ở một góc khuất nào đó mà emkhông để ý tới, hạnh phúc đang đợi em”. Lâm Phương Phi bỗng thấy mắt mình hơi ươn ướt, khụt khịt mũi, quay lưng lại Phương Văn Húc, nhẹ nhàng nói: “Húc,em phải nhắc nhở anh, cho dù anh có cố gắng bao nhiêu đi nữa, cũng không thể ngăn được Kha Mộng Kì yêu Trình Vũ Kiệt…” Nghe tiếng đóng cửa nặng nề, lòng PhươngVăn Húc bỗng nhói đau, lông mày nhíu lại. Nhìn đống giấy tờ được sắp xếp rất ngăn nắp trên bàn mà tâm trí anh lại rối bời. Soạt một tiếng, tất cả giấy tờ lũ lượt rơi xuống đất. Về đến phòng làm việc của mình, LâmPhương Phi lập tức đóng cửa lại, tay đặt trên tay nắm cửa, bỗng cảm thấy mình không còn chút sức lực, cơ thể chầm chậm trượt xuống bên cánh cửa, cuối cùng ngồi bệt trên sàn nhà lạnh lẽo. Trong phòng mở điều hòa, nhưng cô cảm thấy lạnh thấu xương, hai cánh tay khoanh trước ngực, bất giác run lên cầm cập. Sự ngụy trang mấy năm nay cuối cùng cũngkhông qua được mắt Phương Văn Húc, chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy,mà tất cả ngụy trang đều vỡ vụn trong chớp mắt. Đã tròn ba năm rồi, cô sống vì cái gì? Vì nỗi tức giận trong lòng? Vì sự không cam tâm? Có lẽ, kể từ giây phút Trình Vũ Kiệt nóilời chia tay, cô đã nên từ bỏ tất cả những ấp ủ về mối tình đó, khôngnên tính toán quá nhiều, không nên nghĩ tại sao Kha Mộng Kì lại được cảhai người đàn ông yêu thương, còn cô lại cô đơn. Ông trời cũng không quy định rốt cuộc ai là của ai, ai phải yêu ai, suy nghĩ của một người không thể bị bất kỳ ai khác chi phối. Nhưng Lâm Phương Phi lại ngây thơ nghĩrằng chỉ cần cố gắng hết mình, sẽ có ngày làm tổn thương được Kha MộngKì. Nhưng mọi sự không đơn giản như cô tưởng, cũng không theo những gìcô đã toan tính. Sau khi Trình Vũ Kiệt ra nước ngoài, côvắt óc suy nghĩ làm cho Phương Văn Húc bỏ rơi Kha Mộng Kì, cố ý trởthành kẻ phá rối giữa họ, nhưng cô không ngờ tình yêu của Phương Văn Húc dành cho Kha Mộng Kì là thứ cô không thể hủy hoại được. Nhưng, cũng cóvài lần, cô gây ra sự hiểu lầm giữa hai người, khiến cho họ không liênlạc với nhau trong rất nhiều ngày. Cô đang đắc ý, cho rằng hai người đến đây là đã kết thúc, không ngờ họ lại làm hòa với nhau. Sau khi thất bại, cô vẫn không từ bỏ ýđịnh trả thù Kha Mộng Kì. Cô muốn nhìn thấy Kha Mộng Kì đau khổ, đểchứng minh rằng sự cố gắng của cô không phải là phí công vô ích. Ở bên Phương Văn Húc thấy không có độtphá gì, Lâm Phương Phi bèn thường xuyên đến nhà anh chơi, tạo mối quanhệ tốt đẹp với mẹ anh và rất được lòng bà Giang Lê. Cô đã cố gắng, cách nào cũng đã thử qua,chỉ có điều, cuối cùng, Phương Văn Húc vẫn không từ bỏ Kha Mộng Kì, cònbà Giang Lê cũng không nói thẳng là không cần cô con dâu như Kha MộngKì. Còn Trình Vũ Kiệt thì sao, anh không hềlưu luyến cô. Sau khi về nước, người anh muốn gặp nhất cũng là Kha MộngKì. Còn cô, có lẽ không là gì trong lòng anh cả! Ba năm không gặp, gặp lại anh, tim LâmPhương Phi đập nhanh hơn, vui sướng vô hạn, thậm chí còn xúc động đếnmức muốn bước lên ôm chặt anh. Lúc đó, cô biết trong vòng luân hồi củathời gian, cô vẫn chưa quên được anh, gương mặt anh tuấn của anh vẫn như ngày trước, là gương mặt mà cô chưa bao giờ quên. Còn ánh mắt anh nhìncô thì vẫn lạnh lùng như vậy, nét mặt không có chút biểu cảm gì. Anhthực sự rất tuyệt tình, tuyệt tình đến mức không thèm để ý đến cô mộtchút nào. Một chút hy vọng nhỏ nhoi trong lòng côđã biến mất hoàn toàn vào giây phút cô nhìn thấy Trình Vũ Kiệt nắm cổtay Kha Mộng Kì. Trái tim như rơi xuống vực thẳm, không thể nhóm lạingọn lửa chờ đợi, ánh lửa đã tan biến, chỉ còn lại tro tàn, khiến cô ủrũ, bị tổn thương. Mấy năm nay, cô đã cố gắng hết sức tất cả vì muốn trả thù Kha Mộng Kì. Còn bản thân cô, cô đã đặt mình ở vị trínào? Trong cuộc báo thù này, cô gần như đánh mất mình, từng chút từngchút một, không phải sống cho chính mình nữa. Trả thù không có kết quả khiến cô mệt mỏi vô cùng, khiến cô mất đi phương hướng. Từng giọt từng giọt nước mắt lăn xuống gò má, thứ chất lỏng nóng hổi che phủ gò má, chớp mắt đã trở nên lạnh lẽo, như trái tim của cô vậy. Toàn thân cô co lại thành một khối, run lên bần bật. Giữa ngày hè, cái lạnh đã đẩy lùi cơn nóng, xâm chiếm và làm giá băng trái tim cô. 2 Ngày ghi hình. Trong một căn phòng của tòa nhà Thành Húc. Hậu trường bận rộn. “Trang điểm nhẹ nhàng là được rồi, nhưngphải nổi bật đường nét trên khuôn mặt, cho người ta cảm giác lập thể khi nhìn vào”. Chuyên viên trang điểm cao cấp nhất đang chỉ đạo Mạn Mạnngười trang điểm cho Trình Vũ Kiệt. Mạn Mạn khẽ gật đầu. Đợi chuyên viên trang điểm cao cấp đi rồi, Mạn Mạn nói: “Chỉ lát nữa thôi là chúng ta có thể nhìn thấy hoàng tử dương cầm rồi”. Lần này, Trình Vũ Kiệt là người đại diện cho sản phẩm đàn dương cầm (piano) của công ty Thành Húc. Mấy tiếng sau, trình tự trang điểm mới kết thúc. Ngồi quá lâu, Trình Vũ Kiệt định đứng lên ra ngoài đi đi lại lại. “Kiệt, mau quay về nhé, còn phải thử trang phục nữa đấy”. Tiểu Kiều nhắc nhở. Trên hành lang dài lê thê, sàn nhà lát bằng đá Đại Lý sáng bóng tới mức có thể soi gương. Khi đang suy nghĩ vẩn vơ, Trình Vũ Kiệtbỗng phát hiện một bóng người rất quen thuộc đang đi ngang qua. Anh vộivàng quay người, gọi: “Kì!”. Kha Mộng Kì đang bước đi, cũng đột ngột dừng lại, quay người lại, vẻ mặt hờ hững cười: “Thật trùng hợp”. Trình Vũ Kiệt tới gần Kha Mộng Kì, nói nhỏ: “Kì, anh sẽ không từ bỏ đâu”. “Ha ha”. Kha Mộng Kì khẽ cười một tiếng,nói: “Kiệt, anh hà tất phải như vậy? Những điều cần nói em đã nói hếtrồi, dù trước đây em có tình cảm gì với anh thì cũng là quá khứ rồi”. “Em độc ác đến vậy sao, không cho anh lấy một cơ hội?” Trình Vũ Kiệt chau mày hỏi, trong giọng nói phảng phất sự ai oán, thê lương. Ba năm ở nước ngoài, anh chưa bao giờnguôi thương nhớ Kha Mộng Kì. Anh biết bản thân không quên được cô,không quên niềm vui và sự tự tin mà cô mang đến cho anh. Anh tự nhủ vớilòng mình sau khi về nước phải tìm lại cô, không để Phương Văn Húc cướpcô đi mất. Nhưng hiện tại thì sao? Lòng cô sắt đá, không cho anh một cơ hội, lời nói kiên quyết, vẻ mặt lạnh lùng, khiến anh cảm thấy xa lạ, dườngnhư giữa họ đã cách ngăn ngàn non vạn nước, anh mãi mãi không thể bướcvào thế giới của cô, cũng không thể công phá thành trì trái tim cô. “Em cho anh cơ hội chính là làm tổn thương đến Húc, em không muốn làm tổn thương đến anh ấy”. Nhìn Trình Vũ Kiệt, Kha Mộng Kì không kìm nén được, trái tim lại xao động. Bắt cô trốn khỏi vòng tay của PhươngVăn Húc, đến bên Trình Vũ Kiệt, tâm hồn cô sẽ bị giày vò. Lúc này, côkhông thể ích kỷ, không thể vì từng thích Trình Vũ Kiệt mà cho anh mộtcơ hội. “Em thực sự yêu Phương Văn Húc?”. Nỗi bi thương bao trùm gương mặt Trình Vũ Kiệt. “Em… em…”. Kha Mộng Kì lắp ba lắp bắp, vẻ mặt lộ rõ sự phân vân không biết làm thế nào. Cô có yêu Phương Văn Húc không? Hình nhưcô chưa bao giờ nghĩ đến điều này, chỉ cảm thấy ở bên anh cô rất vui,không chút u buồn. Đó có được coi là yêu không? “Nếu không yêu, hai người ở bên nhau còn có ý nghĩa gì?”. Trình Vũ Kiệt nói tiếp. “Đừng có hỏi mãi câu hỏi này nữa, Kiệt,chúng ta không thể đến với nhau, ba năm trước đã vậy, bây giờ cũng thế”. Kha Mộng Kì vừa nói xong liền quay người bỏ đi, khi quay đi cô cảm thấy khóe mắt mình ươn ướt. Phòng làm việc rộng lớn, bên khung cửa sổ sát đất trong suốt, Phương Văn Húc đứng lặng lẽ, khói thuốc bay chờnvờn trước mặt, rất nhanh, anh đã hút xong một điếu. Anh đi đến bên bànlàm việc, cố gắng dập tắt mẩu thuốc, trong gạt tàn đã có không ít đầuthuốc lá. Không biết từ lúc nào anh đã học hútthuốc, và cũng không biết từ lúc nào anh ra sức hút thuốc, ngay đến bảnthân anh cũng không nhớ. Thói quen xấu hình thành trong tình trạng vô thức này đối với anh mà nói, không có lợi ích gì, khi không có ai để thổ lộ nỗi lòng, Thuốc lá đã trở thành vật dụng quan trọng để anh giảikhuây. Cốc, cốc, cốc, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng đã cắt ngang dòng suy tư của anh. “Mời vào”. Phương Văn Húc vừa nói vừa rút một tờ giấy trong hộp giấy trên bàn, lau sạch những tàn thuốc trên tay. “Húc, tối qua lúc anh đưa em về nhà, emđể quên một món đồ trên xe anh, sáng nay lúc lên lớp em mới phát hiệnra”. Kha Mộng Kì đi vào phòng làm việc, nói. “Cái em nói là cái này hả?”. Phương Văn Húc lấy một chiếc kẹp tài liệu từ trên bàn, hỏi. “Đúng, chính là nó”. Kha Mộng Kì đưa tay ra nhận lấy. Cô thầm nghĩ: Nếu không vì đến lấy tàiliệu này, sẽ không bắt gặp Trình Vũ Kiệt. Như vậy có phải cô đang cốtình trốn tránh anh không? Có lẽ vậy! Nhưng, sao anh ấy lại ở công ty của Húc?Mặt anh ấy còn trang điểm, chắc làm người đại diện cho thương hiệu củaHúc. Nhưng là Húc, hay là Kiệt, cả hai người có lẽ đều không muốn hợptác với nhau. Cô không thể hiểu được, nhưng cũng không có ý định hỏiHúc. “Khi nào tan ca đợi anh đến đón, anh có chuyện muốn nói với em”. Phương Văn Húc cúi mặt xuống nói. Có chuyện gì không nói tại đây, mà nhất quyết phải để đến tối? Kha Mộng Kì không hỏi anh. Tan làm, cô đứng ở cổng trường đợi anh. Ráng chiều đã nhuốm một nửa bên trời, như những màu sắc nhuộm lên tấm vải. Một bên mặt của Kha Mộng Kì hoàn toànbị ánh hồng bao phủ, trông càng lôi cuốn hơn. Phía xa xa có một chiếc xe đã đứng đợi từ rất lâu, chủ nhân của nó cứ nhìn mãi Kha Mộng Kì, ánh mắt mơ hồ. Trongánh mắt anh, cô như một thiên sứ, với đôi cánh lông vũ màu trắng thuầnkhiết, đáng ra phải vui vẻ, đáng ra phải hạnh phúc. Nhưng người có thểđem lại niềm vui và hạnh phúc cho cô là ai? Khi vô tình nhìn thấy Kha Mộng Kì vàTrình Vũ Kiệt đứng nói chuyện giữa đường, Phương Văn Húc bất giác sữngbước chân. Anh biết sự tò mò của anh đang trỗi dậy. Dường như họ đang nói gì đó với nhau,nhưng Phương Văn Húc không nghe rõ, chỉ nhìn thấy khóe miệng họ mấp máy, còn lúc Kha Mộng Kì nhìn Trình Vũ Kiệt, khóe miệng cô đã hé nở nụ cười. Nụ cười đó tuy nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng tình cảm, không chút giảtạo. Cách biệt ba năm, cô vẫn không quên được Trình Vũ Kiệt? Nếu thực sự yêu sâu sắc một người, thì cả đời sẽ không thể quên được người ấy, anh có quyền gì mà cướp đi hạnh phúc đó của cô? Cô đã từng yêu anh chưa? Trước đây, Phương Văn Húc không dám nghĩ đến câu hỏi này, nhưng bây giờ thì không thể không suy nghĩ. Nụ cười trên khóe môi cô như vô số condao, đâm nát trái tim anh. Anh đã cố gắng đối tốt với cô, tình nguyện hy sinh tất cả vì cô, là vì cái gì? Chẳng phải là vì muốn cô quên đi dĩvãng, sống thật hạnh phúc với anh, và tốt nhất là… yêu anh. Nhưng, anh đã thất bại! Có thể, từ đầu đến cuối anh là một kẻ thất bại, chưa bao giờ có được tình cảm của cô. Không lẽ trên đời này thực sự có tình yêu không bao giờ thay đổi? Nếu quả thực như vậy, anh phải làm saođây? Lẽ nào như Lâm Phương Phi đã cảnh báo anh, “Cho dù anh có cố gắngđến đâu đi chăng nữa, cũng không thể ngăn Kha Mộng Kì yêu Trình VũKiệt?”. Sự phũ phàng của hiện thực đang giằng xé trái tim yếu mềm củaanh. Tuy mấy năm nay Kha Mộng Kì ở bên anh rất vui vẻ, nhưng anh biết trong lòng cô vẫn cất giữ hình bóng một người,anh không thể đuổi người đó ra khỏi cuộc đời cô. Tình yêu không thể miễn cưỡng, tình yêukhông phải là sự chiếm hữu, tình yêu là cánh diều tự do, người cầm dâydo định mệnh sắp đặt sẽ thả cho nó bay lên. “Kì, anh xin lỗi, để em phải đợi lâu”.Cuối cùng Phương Văn Húc cũng lái xe đến chỗ Kha Mộng Kì, xuống xe, mởcửa cho cô, những hoang mang vừa rồi trên khuôn mặt đã hoàn toàn bị chegiấu. “Không sao, anh không cần khách sáo vớiem như vậy”. Từ lúc nào hai người đã thân thiết đến mức không cần nóinhững lời khách sáo? Kha Mộng Kì cũng không nhớ rõ nữa. Phương Văn Húc đưa cô đến một nhà hàng mà hai người thường đến, ngồi vào bàn cạnh cửa sổ. Ráng chiều phía cuối chân trời không biết đã biến mất từ lúc nào, những đám mây đen xám xịt giăng kín trời. Ăn cơm xong, khi họ đang uống trà, những hạt mưa bỗng gõ lên cửa kính. “Sáng nay nghe đồng nghiệp nói trời sẽmưa, em còn nói với cô ấy thời tiết đẹp như thế này sao mà mưa được,không ngờ bây giờ lại mưa thật”. Kha Mộng Kì quay đầu, nhìn thế giớibỗng chốc trở nên mờ mịt trong màn mưa. Phương Văn Húc nhìn ra bên ngoài, đôi mày nhíu chặt. “À, đúng rồi, chẳng phải anh nói có chuyện muốn nói với em sao?”. Kha Mộng Kì bỗng nhiên nhớ ra, hỏi. “Kì…”. Phương Văn Húc nhìn chằm chằm KhaMộng Kì, mím chặt môi, đôi mắt sáng đã nhuốm một tầng hơi nước mờ ảo,như những làn hơi phủ trên tấm cửa kính. “Anh trở nên ấp úng từ bao giờ vậy? Muốnnói gì thì cứ nói thẳng ra, còn coi em là người ngoài gì nữa?”. Kha Mộng Kì mơ hồ cảm thấy Phương Văn Húc hôm nay có gì đó rất khác lạ. Trênđường đến nhà hàng, anh nói rất ít, tinh thần có vẻ hơi sa sút. Nếu anhkhông vui, cô hy vọng anh có thể chia sẻ với cô. “Hôm nay ở công ty anh đã nhìn thấy em đứng nói chuyện với Trình Vũ Kiệt”. Phương Văn Húc cất lời. “Em chỉ tình cờ gặp, sau đó nói vài câutầm phào với anh ấy”. Khi nói như vậy, Kha Mộng Kì cảm giác như cô đangnói một chuyện bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa. “Kì, em vẫn chưa quên được cậu ấy đúng không?”. Phương Văn Húc không nhìn Kha Mộng Kì, mà nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Không đợi Kha Mộng Kì nói, Phương Văn Húc nói tiếp: “Mỗi người đều có quyền lựa chọn hạnh phúc cho riêng mình,hạnh phúc của anh là em, hạnh phúc của em có phải là anh không? Ở bênanh, em có hạnh phúc không?”. Ngập ngừng một lúc, anh lại nói tiếp,“Giây phút đó, nhìn nụ cười của em, ánh mắt của em khi nhìn Trình VũKiệt, anh đã hiểu tất cả. Thực ra, anh rất muốn giữ em bên anh mãi mãi,cho dù em không yêu anh, cho dù trong trái tim em đã có một người đànông khác, anh đều không quan tâm. Nhưng, bây giờ anh mới hiểu anh đã quá ích kỉ, yêu một người không nhất thiết phải có được người đó, sao lạikhông thể nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc chứ?”. “Húc, anh đang nói gì vậy?”. Kha Mộng Kì cầm tay Phương Văn Húc, chau mày hỏi. Từ trước đến nay Phương Văn Húc chưa baogiờ để lộ sự yếu đuối, ánh mắt đau buồn như vậy trước cô, bỗng nhiên côcảm thấy mình thật có lỗi. “Anh đã suy nghĩ rất lâu, đã ba năm quarồi, nếu em chưa quên cậu ấy, thì bây giờ chính là lúc em phải lựachọn”. Phương Văn Húc nói, vẻ mặt chán chường. Kha Mộng Kì bỏ tay ra, thẫn thờ nhìn Phương Văn Húc. Anh đã tin tưởng cô nhiều lần, bất kể Lâm Phương Phi đã xen vào giữa bọn họ, anh đều bảo vệ cô. Hôm nay, chỉ vừanhìn thấy cô đứng một mình với Trình Vũ Kiệt đã không tin cô nữa sao? Đã muốn bỏ cô sao? Rốt cuộc người cô yêu là ai? Cô nên chọn ai? Mưa làm mờ cửa kính, đồng thời cũng làm mờ trái tim cô. “Cho dù em chọn ai, anh cũng đều tôntrọng sự lựa chọn của em”. Khi nói câu này, Phương Văn Húc cảm giác nhưcó hàng ngàn, hàng vạn mũi kim đang đâm vào trái tim anh. Hóa ra, quyết định lại là một việc khó khăn đến thế! Lời nói chỉ trong nháy mắt còn nỗi đau thì vô tận. 3 Trên cửa xe, cần gạt nước chuyển động không ngừng. Kha Mộng Kì tựa lưng vào thành ghế, mắt đờ đẫn nhìn ra bên ngoài. Hai người im lặng không nói gì. Cuối cùng cũng đến nơi Kha Mộng Kì ở, Phương Văn Húc xòe ô ra, đi vào màn mưa, mở cửa cho Kha Mộng Kì. Vừa xuống xe, một cơn gió lạnh đã ập đến, những hạt mưa nghiêng nghiêng quét qua, Kha Mộng Kì bất giác run lên. Phương Văn Húc ôm vai Kha Mộng Kì, để cô nép vào ngực anh. “Húc, vào nhà uống tách trà đã!”. Đi đến cửa, Kha Mộng Kì vừa lấy chìa khóa ra vừa nói. “Thôi khỏi, em nghỉ ngơi đi!”. Nói xong,Phương Văn Húc liền ôm Kha Mộng Kì, chiếc ô trong tay bị trượt, rơixuống đất. Cũng may là đang đứng dưới hiên nhà, chỉ có một vài hạt mưaquét qua cơ thể họ. Cả hai người đều không ai để ý chiếc ôdưới đất. Kha Mộng Kì ôm Phương Văn Húc, trong lòng dấy lên cơn đau vôhình, từng cơn từng cơn thắt lại, như đang chịu cực hình, cứ giày vò,giằng xé trái tim. Mưa to hơn, tiếng mưa át đi tiếng khócthút thít của cô. Nước mắt đã lâu không thấm đẫm đôi mắt giờ đây lạituôn rơi, những hạt lệ dâng trào, lăn dài trên gò má. Cô ôm anh, đôi tay đặt sau lưng anh cóthể cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, hơi ấm này thân thương đến thế, cái ôm này khiến cô cảm thấy yên lòng, nhưng cô cảm giác một khoảnh khắcnào đó hơi ấm này sẽ tan biến, sẽ vuột khỏi cuộc sống của cô. Bản thân đang lưu luyến những thứ đã dần quen thuộc, hay là lưu luyến chủ nhân của nó? Đứng ôm nhau rất lâu, hai người hoàn toàn không để tâm đến những hạt mưa đang bay xuống. Anh tìm kiếm làn môi cô, nhẹ nhàng hônlên đó. Lần này không giống như bất kỳ lần nào trước đó, anh dùng hết sự dịu dàng của mình, di chuyển thật nhẹ nhàng trên làn môi mềm mại củacô, có dư vị mằn mặn của nước mắt thấm vào khóe môi anh. Anh không biếtđây có phải là lần cuối cùng hai người hôn nhau, nên hôn thật chậm, thật sâu… Trong màn mưa, dưới hiên nhà, hai người ôm nhau, dịu dàng triền miên… Đó không phải là câu hỏi có nhiều lựachọn, mà chỉ là câu hỏi có một lựa chọn. Nhưng chọn ai trong hai ngườicũng đều tổn thương đến người còn lại. Khi vào nhà, Kha Mộng Kì mới phát hiện mắt mình đang ướt, chất lỏng mặn chát cứ thế trào ra, lăn xuống. Trên người cô dường như vẫn còn vương vấn hơi ấm từ cái ôm vừa rồi của Phương Văn Húc, sự dịu dàng trên khóe môihình như vẫn chưa tan biến. Cô không vội thay bộ quần áo ngấm nước mưa mà ngồi xuống ghế sofa, vẻ mặt thẫn thờ. Tại sao cô lại bị tình yêu ép đến bướcđường cùng đầy đau khổ? Tại sao cô lại không biết bản thân nên đi vềphía trước như thế nào? Nếu Trình Vũ Kiệt không xuất hiện, khôngvề nước, cuộc sống của cô chắc chắn không gặp bất kỳ sóng gió nào. Cuộcsống bình dị kém chút thú vị, nhưng cô lại cảm thấy rất yên bình. Cuộc sống bị đảo lộn này vứt cho cô một câu hỏi khó, đứng giữa ngã tư đường, cô bỗng nhiên hốt hoảng. Ba năm trước, cô yêu Trình Vũ Kiệt, ba năm sau người cô yêu là ai? Còn Phương Văn Húc, cô đã từng yêu anhchưa? Mấy năm nay, anh không để tâm đến ý kiến của bất kỳ ai, kiên địnhđối xử tốt với cô, những điều này cô đều biết, đều có thể cảm nhận được. Cho dù như thế, có một điều cô không thể phủ nhận, đó là, tận đáy lòngcô đã thầm cất giữ một bóng hình khác. Phương Văn Húc làm như vậy vì muốn trảlại hạnh phúc cho mình ư? Kha Mộng Kì không ngừng tự hỏi: Vậy ai mới làhạnh phúc của mình? Làm thế nào mình mới hạnh phúc? Hạnh phúc là anh anh em em khi còn trẻ, là ở bên cạnh người mình yêu thương, hay là nhìn người đã đứng bên cạnh mình rất lâu? Hạnh phúc có định nghĩa không? Cái gọi là hạnh phúc là gì? Tình yêu lúc nào cũng giày vò trái tim ta, khiến ta không được yên thân. Sau khi rửa mặt, Kha Mộng Kì đi vào phòng ngủ, bật chiếc đèn nhỏ ấm áp trên đầu giường, định lấy một quyển sáchra đọc, nhưng lại nhìn thấy khung ảnh đặt trên bàn. Đã rất lâu rồi không lau chùi, trên bềmặt đã phủ một lớp bụi mỏng. Cô lấy tay nhẹ nhàng lau lớp bụi đi, tráitim lại nhói đau, khóe mắt nhạt nhòa. Trong khung ảnh là hai người đang đứngtựa vào nhau, trong ánh nắng chói chang của mùa hè, Phương Văn Húc ômvai cô, vẻ mặt tươi cười, còn vẻ mặt của cô thì hơi kỳ lạ, không ăn nhập lắm với khung cảnh. Đây là tấm ảnh chụp hồi mùa hè năm ngoái. Lần đó, lớp cô tổ chức đến thành phố gầnđó du lịch, rất nhiều người đều đi cùng một nửa của mình. Cô thấy côngviệc của Phương Văn Húc khá bận rộn nên không nói với anh việc này. Nhìn những người khác thành đôi thànhcặp, trong lòng Kha Mộng Kì không khỏi cảm thấy cô đơn. Lúc đó nhà TiểuVân có chút việc bận nên không tham gia được, những người khác trongphòng cũng đã có người yêu, chỉ còn lại một mình cô. Cảnh vật ven đường thực sự rất tuyệt vời, nhưng cô không buồn ngắm. Đến tối, Kha Mộng Kì ngồi trong chiếc lều mang theo, ôm chân, ngắm nhìn bầu trời. Cô bỗng cảm thấy đau dạ dày. Cô đặt tay lên bụng, mặt mày nhăn nhó. Dạ dày cô vốn dĩ đã không được tốt, lúctối ăn rất nhiều đồ ăn vặt, lại uống thêm chút rượu nữa. Bây giờ thì hay rồi, dạ dày cứ đau từng hồi, mà cô không mang theo thuốc. Nơi này kháhoang vu hẻo lánh, gần như không có bệnh viện. Phải làm sao bây giờ? Cô lo lắng, trán đẫm mồ hôi. Đi hỏi xem các bạn khác có mang theothuốc không? Nhưng bây giờ bọn họ đều thành đôi thành cặp hạnh phúc bênnhau, làm phiền người khác có vẻ không hay lắm. Kha Mộng Kì thấy cách đó không xa có một đôi đang hôn nhau, ánh mắt bất giác mờ đi. Những cơn đau từng hồi khiến cô vô cùngkhó chịu, người không ngừng ra mồ hôi. Cơn đau dai dẳng, kéo dài mãikhông thôi. Cuối cùng cô cầm điện thoại lên, dò đến số của Phương VănHúc, định gọi cho anh, nhưng lại nghĩ có thể lúc này anh đang bận, lạithôi, cuối cùng cô gọi vào số của Tiểu Vân. “Tiểu Vân…”. Giọng nói như không ra hơi. “Kì, cậu sao thế?” Tiểu Vân vừa nghe giọng Kha Mộng Kì đã cảm thấy có gì đó không bình thường. “Tớ… đau… dạ dày…”. Kha Mộng Kì ôm bụng, khó khăn lắm mới thốt ra được mấy từ này. “Húc không đi cùng cậu sao?”. Tiểu Vân hỏi. “Công việc của anh ấy rất bận, nên tớ không bảo anh ấy đi cùng”. Kha Mộng Kì nói giọng yếu ớt. “Vậy phải làm sao đây? Bảo các bạn khácđưa cậu đi viện nhé”. Địa điểm du lịch cách nhà Tiểu Vân khá xa, ngaybây giờ không thể đến được, trời lại tối nữa. “Ở đây không có bệnh viện. Cậu cũng biếtđấy, các bạn khác đều thành đôi hết, bọn họ…”. Kha Mộng Kì vừa nói đượcmột nửa đã dừng lại, rên rỉ một lúc, nói: “Mình không muốn làm phiền bọn họ”. “Kì, có phải là cậu không đấy? Trị bệnhquan trọng hay bọn họ thắm thiết bên nhau quan trọng hả?”. Đầu dây bênkia, Tiểu Vân sốt sắng. “Cho dù mình hỏi họ, cũng không chắc chắn có thuốc mà”. Mồ hôi trên trán Kha Mộng Kì càng lúc càng nhiều, giọngnói cũng dần nhỏ đi. “Kì, cậu…”. Tiểu Vân lo lắng đến mứckhông biết nói gì nữa, cuối cùng cô nói: “Nếu cậu cứ cố chấp như vậy, tớ sẽ gọi Húc qua bên đó nhé”. “Tiểu Vân, đừng…”. Giọng Kha Mộng Kì yếu ớt. Cô gọi điện thoại cho Tiểu Vân cũng chỉlà muốn nói chuyện mà thôi, như vậy sẽ cảm thấy đỡ hơn một chút, chứkhông hy vọng cô ấy có thể đến đó, càng không muốn Húc đến. Trời đã tốilắm rồi, cô lại ở một mình giữa chốn hoang vu này. Không đợi cô nói tiếp, Tiểu Vân đã ngắt điện thoại. Kha Mộng Kì nghe tiếng tút tút trong điện thoại, chau mày lại. Trước đây cô cũng đã từng bị đau dạ dày,nghỉ một chút là sẽ không sao. Nhưng lần này cách đó không hiệu nghiệm,cô nằm trong lều, cho dù đã xoay tư thế nào cũng đều cảm thấy khôngthoải mái. Cô co quắp cả người, nằm nghiêng, haichân co lại, lòng bàn tay đặt trên bụng, vẫn thấy khó chịu, trong bụngnhư có hàng nghìn con côn trùng đang cắn xé. Cô càng co gập người lại. Lúc đó, cô cảm giác mình sắp không thởnổi, làm thế nào cũng không giảm được cơn đau. Cô đang nghĩ liệu mình có bị cơn đau tiếp tục giày vò hay không, cho dù mình có đau đến cực độcũng sẽ không có ai ngó ngàng đến, cũng sẽ không có ai mang cô thoát rakhỏi vực thẳm của nỗi đau này? Cô bắt đầu sợ hãi, sợ bóng tối trong cănlều, nhắm mắt lại, bóng tối càng bao phủ rộng hơn. Cơn đau không biết đã xâm chiếm cô baolâu, mồ hôi trên trán và lưng đầm đìa. Khi còn mê man bất tỉnh, hình như cô nghe thấy có ai đó đang khẽ gọi tên cô, xung quanh ồn ào. “Kì, em không sao chứ?”. Giọng nói ghé sát bên tai, quen thuộc mà gần gũi. Có người nhẹ nhàng nâng đầu cô dậy, laumồ hôi trên trán cô. Kha Mộng Kì từ từ mở mắt, trong mơ hồ vẫn cảm nhậnđược người ấy là ai. Cô được Phương Văn Húc bế ra khỏi căn lều. “Kì, cậu bị đau dạ dày sao không nói với bọn tớ hả?”. Một cô bạn nói. “Tớ không sao, mọi người xem này, bây giờ chẳng phải tớ đã ổn rồi sao?”. Kha Mộng Kì nhìn mấy người bạn đứng xung quanh, nhoẻn miệng cười, nói. “Cảm ơn các bạn, cứ để tôi chăm sóc Kì, các bạn mau về nghỉ đi!”. Phương Văn Húc nói với mấy người kia. “Được, vậy bọn em đi trước đây”. Cô bạn vừa rồi nói tiếp. Sau khi bọn họ đi rồi, Phương Văn Húc vội vàng lấy thuốc đau dạ dày và cốc nước, đưa cho Kha Mộng Kì. “Em uống thuốc trước đi đã”. Phương Văn Húc chìa thuốc ra, đưa đến gần miệng Kha Mộng Kì. Kha Mộng Kì nghe lời há miệng ra, uống nước cho thuốc trôi xuống. Uống thuốc xong, cô lặng lẽ ngồi tựa vàolòng Phương Văn Húc, cơn đau dữ dội vừa rồi đã tan biến hết, nỗi sợ hãitrong lòng cũng biến mất theo. Cô chưa bao giờ cảm thấy bình yên như bây giờ, dường như trời có sụp xuống cô cũng không sợ, bởi vì lúc này anhđang ở bên cạnh cô, cho cô sự ấm áp và chỗ dựa. Cô không ngờ Phương Văn Húc lại đến. Tiểu Vân là cô gái rất cẩu thả nếu không phải cô quá đau thì cũng không gọi anh đến. Vậy mà anh đã đến thật, còn ai khác báo cho anh tin này nữađâu? Chính vào lúc cô đau đớn đến mức không thể chịu được, chính vào lúc cô không thể chìm vào giấc ngủ được, anh đã đến bên cô. Giây phút mở mắt ra, cô ngỡ mình vẫn đang mơ, trong giấc mơ, có người đến giải cứu cô. Khi mắt từ từ mở ra, côbỗng phát giác đây không phải là một giấc mơ, mà là sự thực ấm áp lòngngười. Anh đã đến, anh thực sự đã đến bên cô, bất ngờ biết bao! Anh sống cách đây cả một đoạn đường dài, chắc chắn vừa nghe tin này đã vội vàng đến đây. Bây giờ mấy giờ rồi? Đêm đã khuya rồisao? Trăng đã treo trên đỉnh đầu, ánh sáng chiếu xuống như tấm màn mỏngtrong suốt, không hề lạnh lẽo như cô thấy trước đây, mà trở nên ấm ápmột cách kỳ lạ. Nằm trong lòng anh, cô bỗng cảm thấy giây phút này anh chính là ánh trăng ấm áp chiếu rọi cõi lòng cô. “Em còn đau không?”. Phương Văn Húc vén những lọn tóc mai bên tai cô ra phía sau, hỏi một cách đau lòng. “Đỡ hơn nhiều rồi”. Kha Mộng Kì ngẩng mặt lên mỉm cười. “Đau dạ dày mà không báo cho anh. Nếukhông phải Tiểu Vân nói, chắc phải chờ đến khi em khỏi bệnh rồi anh mớibiết”. Phương Văn Húc khẽ trách, giọng nói đầy vẻ yêu chiều. “Không có gì, anh đừng nghe Tiểu Vân nói nhảm”. Kha Mộng Kì nói. “Còn nói không có gì? Em có biết lúc anhđến trông em thế nào không?”. Phương Văn Húc hỏi. Ngừng lại một lúc, anh nói tiếp: “Lúc đó mặt em đầy mồ hôi, quần áo cũng bị mồ hôi làm ướtđẫm, toàn thân run lẩy bẩy. Em có biết anh lo lắng, đau lòng đến mức nào không?”. “Húc, em xin lỗi, đều là em không tốt, báo hại anh phải lo lắng như vậy”. Kha Mộng Kì xoay người, ôm Phương Văn Húc. “Lần sau phải nghe lời, đừng có chuyện gì cũng một mình chịu đựng. Em phải nhớ là em còn có anh, bất kỳ lúc nàoem cũng có thể gọi anh, không cần phải qua người khác. Chỉ cần em gọimột tiếng, anh nhất định sẽ đến sớm nhất”. Phương Văn Húc cũng ôm KhaMộng Kì, nói bằng một giọng rất dịu dàng. Khi Tiểu Vân hốt hoảng báo với anh KhaMộng Kì đang bị ốm, trái tim anh bất chợt nhói đau, cơm còn chưa ăn xong đã vội vàng lái xe đi mua thuốc, rồi vội vã lái xe tới chỗ Kha Mộng Kì. Nơi này thực sự rất xa xôi, đêm cũng đãkhuya, anh lại không quen đường, đành phải mở thiết bị định vị toàn cầuGPS. Khi đến nơi, đã mất mấy tiếng đồng hồ, mấy tiếng ấy anh thấy vôcùng khó chịu. Anh chỉ muốn một bước đến ngay bên Kha Mộng Kì, nhưng lực bất tòng tâm. Cô là người con gái mà anh yêu nhất, anhkhông nỡ để cô phải chịu bất kỳ nỗi đau nào. Cuối cùng nhìn thấy vẻ mặtsau đớn của cô. Nhìn cô nhăn nhó mặt mày, nhìn mồ hôi không ngừng đầmđìa trên trán, anh biết cô đang phải chịu đựng nỗi đau đớn thế nào, trái tim anh bất giác cũng đau theo, dường như những nỗi đau mà cô đang phải trải qua, anh cảm nhận được hết. May mà Kha Mộng Kì uống thuốc vào là đỡdần, lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu có gì bất trắc xảy ra vớicô, anh thực sự không biết phải làm thế nào. Lúc này, cô như một đứa trẻ cần được chăm sóc, tìm kiếm sự ấm áp, còn cái ôm của anh chính là bến cảng nồng ấm nhất của cô. Ngày hôm sau, Phương Văn Húc không về công ty ngay. Anh không yên tâm về Kha Mộng Kì, bèn ở lại cùng cô. Có Phương Văn Húc ở bên, tâm trạng Kha Mộng Kì cũng tốt hơn ngày đầu tiên, sự cô đơn, lẻ loi đã bị vứt lại đằng sau. Vì đi quá vội, Phương Văn Húc không kịpmang máy ảnh, bèn nhân lúc mọi người đang nghỉ ngơi, tìm một bạn nhờchụp cho hai người một tấm hình. Hai người cũng đã qua lại với nhau khálâu, mà chưa có một tấm hình chụp chung nào, Phương Văn Húc nghĩ đếnđây, trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót. Trước đây, khi đi cùng Kha Mộng Kì, anh cũng đã từng nghĩ sẽ chụp chung một tấm hình, nhưng đều bị Kha Mộng Kì khéo léo từ chối. Lần này, anh ôm một tia hy vọng, đến bêncạnh Kha Mộng Kì. “Kì, nhìn phía trước đi”. Phương Văn Húc chỉ về trước mặt nói. “Anh muốn chụp ảnh ư?”. Kha Mộng Kì hỏi. “Ừ, em nhìn vào ống kính nhé”. Phương Văn Húc ôm vai Kha Mộng Kì, nói. Lần này Kha Mộng Kì không từ chối như những lần trước, chỉ im lặng và nhìn về phía trước. Tạch một cái, bức ảnh đã được định hình. Tấm ảnh chụp chung đầu tiên của hai người đã ra đời. Khi cầm tấm ảnh này, Phương Văn Húc rấtvui sướng. Tuy vẻ mặt của Kha Mộng Kì hơi kỳ lạ, nhưng anh vẫn rửa thành hai, lồng vào khung rất cẩn thận, đưa cho cô một tấm và giữ lại chomình một tấm. Bây giờ, Kha Mộng Kì cầm tấm ảnh trên tay, sự ngọt ngào và chua xót đang đan quyện trong lòng. Nếu năm đó không phải Phương Văn Húc mau chóng đến bên cô, nếu cô không cảm động, có lẽ cũng không có tấm ảnh này. Không phải cô ghét chụp ảnh, mà chỉ làbài trừ một cách có ý thức. Nhưng khi nhận được bức ảnh này, cô lại thấy thích thú, chỉ có điều trong bức ảnh này cô không được xinh lắm. Nếu cô cũng cười rạng rỡ như Phương Văn Húc, bức ảnh này có phải đã hoàn mỹrồi không? Mọi chuyện đều không thể quay trở lại,bức ảnh đã định hình cũng không thể thay đổi. Nhưng không có nụ cườirạng rỡ thì đã sao, sự tồn tại của bức ảnh này chính là bằng chứng chohạnh phúc của hai người. Cho dù có già đi, Kha Mộng Kì sẽ vẫn nhớ ngày đó, nhớ về mùa hè thuộc về riêng cô và anh. 4 Ánh nắng xuyên qua tấm rèm cửa hoa, chiếu vào trong căn phòng. Kha Mộng Kì đầu óc nặng nề, dần dần tỉnhdậy, cô lấy chiếc đồng hồ hẹn giờ trên bàn lên xem, đột nhiên ngồi bậtdậy, đờ ra mấy giây, thở một hơi, hôm nay đã lại là cuối tuần. Cô sờ lên trán đã hơi sốt, cố gắng nhớlại chuyện xảy ra hôm qua. Đôi mắt sưng húp báo cho cô biết đêm qua thực sự cô đã khóc, những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi khiến trái timcô nặng trĩu. Sau cơn mưa, không khí rất trong lành,những chiếc lá trên cành phản chiếu ánh sáng lấp lánh. Kha Mộng Kì mởcửa sổ, hít thở không khí, trong phút chốc tinh thần đã tốt hơn rấtnhiều. Hôm nay không có kế hoạch làm gì, sau khi ăn sáng xong, cô cầm chiếc điều khiển từ xa lên mở ti vi, chuyển hếtkênh này đến kênh khác, dường như đều không thể làm cô hài lòng, cuốicùng cô ấn nút đỏ, tắt phụt ti vi đi. Kính coong, có tiếng chuông cửa vang lên. Mới sáng sớm ai đã đến thế không biết? Kha Mộng Kì nhíu mày, lắc lắc đầu vẫn còn đang đau, đứng dậy mở cửa. “Kì!”. Vừa mở cửa đã nghe thấy giọng nói vui vẻ của Tiểu Vân. “Tiểu Vân!”. Mấy ngày chưa gặp cô bạnthân của mình, Kha Mộng Kì cảm thấy rất vui, không câu nệ trao cho bạnmột cái ôm thật nồng nhiệt. “Mới sáng sớm đã đến tìm mình, có chuyệngì thế?”. Chờ Tiểu Vân ngồi xuống, Kha Mộng Kì đưa tách trà đã pha sẵncho cô ấy rồi hỏi. “Tớ sắp đính hôn với Thần Hạo rồi”. Tiểu Vân nở nụ cười hạnh phúc. “Cuộc chạy đua đường dài của các cậu cuối cùng cũng đã đến đích, tốt quá rồi còn gì. Định ngày bao nhiêu thế?” Kha Mộng Kì hỏi. “Ngày mùng một tháng mười, còn sớm chán”. Tiểu Vân nói, sau đó uống một ngụm trà. “Sau này, tớ sẽ không còn phảinghe mẹ tớ ì èo bên tai, cuối cùng cũng thoát rồi”. “Đến lúc đó cậu lại không nỡ rời xa mẹ cậu ấy chứ”. Kha Mộng Kì nói. “Cũng có thể lắm…”. Nụ cười trên mặt Tiểu Vân bỗng chốc vụt tắt, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Kha Mộng Kì, nói: “Kì, đến lúc đó cậu làm phù dâu cho tớ nhé”. “Điều đó còn phải nói sao, vị trí phù dâu này không thuộc về tớ thì thuộc về ai chứ?”. Kha Mộng Kì cười. “Á, mắt cậu sao sưng húp lên thế kia hả?Như hai quả đào ý, ai ăn hiếp cậu?”. Tiểu Vân nhìn thấy đôi mắt sưng đỏcủa Kha Mộng Kì, ghé lại gần hơn xem xét. “Không có gì, tại hôm qua tớ ngủ muộn quá thôi mà”. Tối qua đi ngủ lúc mấy giờ, cô cũng không biết nữa, cô chỉbiết mình đã cầm khung ảnh nhìn ngắm rất lâu, lâu đến mức quên cả thờigian. Khi cô đặt khung ảnh trở về vị trí cũ, mới phát hiện những giọtnước mắt làm ướt nhòa khuôn mặt. Rất lâu sau, cô nằm trên giường nhưngkhông thể nào ngủ được. “Đã bảo cậu bao lần rồi là phải ngủ sớm, chờ cho thành mắt sưng húp rồi cậu mới vui hả?”. Tiểu Vân cố ý quở trách. “Mắt tớ sưng húp từ bao giờ chứ?”. Kha Mộng Kì bất giác phá lên cười. “Mắt cậu chả sưng húp lên còn gì?”. TiểuVân điềm tĩnh, sau đó chuyển chủ đề nói, “Cậu xem tớ sắp đính hôn rồi,còn cậu thì sao? Bao giờ thì đính hôn với Húc?” Cô ấy lại quan tâm đếnchuyện hệ trọng cả đời của Kì. “Tớ…”. Hôn nhân của cô và Húc? Cô đangphải đối mặt với hai sự lựa chọn trong tình yêu, còn hôn nhân, cô hoàntoàn chưa từng nghĩ tới. “Cậu và Húc đã qua lại với nhau mấy nămrồi, tính cách, hoàn cảnh gia đình nhà anh ấy không phải cậu không biết, còn có cái gì phải do dự nữa?”. Tiểu Vân nói, nhìn vẻ mặt nhăn nhó củaKha Mộng Kì, trong đầu chợt nghĩ ra điều gì, hỏi: “Trong lòng cậu vẫncòn có Kiệt phải không?”. Kha Mộng Kì cúi đầu, hai tay đan chặt vào nhau. Nhìn vẻ mặt của Kha Mộng Kì, Tiểu Vân khẽ thở dài, nói: “Kì, tớ cứ nghĩ cậu đã quên được Kiệt, nhưng hôm chúng ta cùng nhau đến lễ phát hành đĩa của Kiệt, tớ nhận ra là không phải thế”. “Tiểu Vân, bây giờ tớ thấy rất mơ hồ,không biết tình cảm của tớ với anh ấy là tình cảm gì”. Kha Mộng Kì ngẩng mắt lên nhìn Tiểu Vân, ánh mắt lộ vẻ đau khổ. “Kì, tớ nói thật với cậu nhé, có gì saithì cậu đừng để bụng”. Tiểu Vân đẩy gọng kính, nói: “Kiệt đã là quá khứrồi, Húc mới là người cậu tìm kiếm. Cậu thử nghĩ xem, nếu Kiệt thực sựyêu cậu, thì tại sao cậu ấy lại ra nước ngoài? Cho dù là vì sự nghiệpcủa bản thân đi nữa, thì trong thời gian ở nước ngoài cậu ấy đã bao giờliên lạc với cậu chưa? Còn Húc đối xử với cậu tốt là thế, lẽ nào cậuđịnh bỏ Húc chọn Kiệt?”. “Tiểu Vân…”. “Cậu hãy suy nghĩ thật kỹ đi, những lờithừa thãi tớ cũng không nói nhiều nữa. Ai đối tốt với cậu, cậu chính làngười rõ nhất”. Tiểu Vân nói. Ăn trưa cùng Tiểu Vân xong, Kha Mộng Kì đi bộ một mình dọc con phố. Đi một lúc, cô bắt taxi. Chiếc taxi dừng trước tòa Cung điện tình yêu. Cả tòa cung điện trong suốt như pha lê, tỏa sáng lung linh dưới ánh nắng. Không hiểu tại sao, khi ngồi lên taxi,lái xe hỏi cô đi đâu, cô lại không do dự nói địa chỉ của Cung điện tìnhyêu. Nói xong, bản thân cô cũng thấy thẫn thờ. Đứng trước Cung điện tình yêu, trái tim cô dấy lên một cảm giác rất kỳ lạ. Khi Cung điện tình yêu này còn chưa chính thức mở cửa, cô đã từng đến đây cùng với Phương Văn Húc, cô còn nghĩsau này nhất định sẽ cùng Kiệt đến đây, nhưng dường như đó đã trở thànhmột ước nguyện vĩnh viễn không bao giờ trở thành sự thật. Sau khi Cung điện tình yêu hoàn thành,Phương Văn Húc lại đưa cô đến, tất cả thiết bị đã hoàn thiện. Lần đó,khác với lần đầu tiên, cô đã thích thú hơn vài phần. Tòa cung điện đẹp như trong cổ tích, nơikhiến người ta si mê say đắm, đã hiện lên trước mắt cô. Bỗng nhiên côcảm thấy mình như đang trong mơ, cảnh trong mơ tuyệt đẹp, khiến cô không thể không chìm đắm. Cô mua vé, một mình bước vào trong, tưởng tượng vừa rồi cũng biến mất theo. Cô cầm chiếc chìa khóa của thần tình yêutrong tay, mở khóa, cùng với tiếng cạch cạch, cánh cửa dần mở ra, mộtgiọng nói ngọt ngào vang lên, giọng nói này khiến lòng cô bất giác cảmthấy đau nhói. Những người đến đây đều có cặp có đôi, mà cô chỉ có một mình! Cô lựa chọn con đường có nàng tiên cá,giống như lần đầu tiên. Trong suốt chặng đường, cô luôn cảm thấy mìnhkhông đơn độc, mà còn có một người khác vẫn luôn đi bên cạnh. Nhưng, khi cô chạm vào người bên cạnh đó, mới phát hiện hóa ra không có gì cả, ảogiác đó khiến cô thấy sợ hãi. Trải nghiệm thế giới cổ tích ấy, cô cảmgiác như mình đang sống trong hư ảo, còn con người thực sự mà cô tìmkiếm lại không thấy đâu. Cô chỉ có một mình, nên khi nàng tiên cáđặt câu hỏi, chỉ có một mình cô trả lời. Không có người đi cùng, côkhông thể đi tiếp đoạn đường tiếp theo. Ngập ngừng ở cửa ra thứ nhất, nhìn nhữngbể nước hai bên đường, Kha Mộng Kì bước lại gần bể cá trong suốt, ngắmnhìn những chú cá đang tung tăng bơi lội. Cô áp sát tay vào tấm kính bể, khe khẽ xoa tay lên đó. Hai người yêu thương và thấu hiểu lẫnnhau mới có thể vượt qua cửa ải này, mỗi lần họ đều vượt qua được cánhcửa này, vì cô biết bí quyết của nó. Không biết bắt đầu từ lúc nào, câunói “Tôi đồng ý” phát ra từ miệng cô đã không còn gượng gạo khó khăn như trước nữa. Bàn tay xoa trên tấm kính lạnh dần đi, còn đôi mắt mơ màng của cô dần sáng lên. 5 Cuối tuần, Lâm Phương Phi đến nhà Phương Văn Húc. “Phương Phi à, mấy ngày nay công viêc của cháu có bận không? Sao không sang thăm bác?”. Bà Giang Lê cố ý trách móc. “Dạ cháu cũng bận lắm ạ, hay là cháu bảo anh Húc cho cháu nghỉ mấy ngày nhỉ?”. Lâm Phương Phi nói đùa. “Con bé này”. Bà Giang Lê bất giác cười vui vẻ. “Bác gái, bác thấy Kha Mộng Kì thế nào?”. Lâm Phương Phi hỏi. Thực ra chủ đề về Kha Mộng Kì họ đề cập tới khánhiều lần, nhưng lần này cô lại hỏi rất chân thành. “Con bé đó cũng được, nhưng vẫn khôngxứng với nhà họ Phương chúng ta”. Bà Giang Lê vẫn không hài lòng với gia cảnh của Kha Mộng Kì. “Bác gái…”. Lâm Phương Phi ngập ngừng một lát, nói: “Cháu thấy mấy thứ như gia thế, hoàn cảnh không là gì cả, nếu hai người họ yêu thương nhau chân thành, bác hãy tác thành cho haingười đi!”. “Phương Phi…”. Bà Giang Lê nhìn LâmPhương Phi một cách kinh ngạc. Bình thường Lâm Phương Phi không bao giờnói năng kiểu này, bà Giang Lê cảm thấy hôm nay cô rất khác thường. “Bác gái, đôi lúc bác cũng nên nghĩ cho anh Húc, anh ấy yêu Kha Mộng Kì nhiều như vậy”. Mấy năm nay, cô liên tục tấn công PhươngVăn Húc nhưng không hề có chút tiến triển nào, cô biết tình cảm của anhđối với Kha Mộng Kì sâu đậm đến mức nào. Khi tấn công vô ích, cô hiểurằng gây rối thế nào cũng không thể ngăn cản họ đến với nhau. Nếu đã như vậy, chi bằng cô bỏ cuộc, cũng là tìm sự bình yên cho bản thân. Trong những ngày tháng bị thù hận quấnlấy, cô cũng không hề vui vẻ, trong lòng chỉ có tức giận, chỉ nghĩ làmcách nào để phá vỡ quan hệ của họ, nhưng chưa bao giờ nghĩ làm như vậybản thân mệt mỏi biết bao. Sự luẩn quẩn đó đã kéo dài mấy năm rồi, côthực sự rất mệt mỏi, cô biết đã đến lúc cô nên dừng tay lại. “Điều này không phải bác chưa từng nghĩtới”. Trầm ngâm hồi lâu, bà Giang Lê nắm tay Phương Phi, giọng điệu hơinặng nề hỏi: “Nhưng cháu thì sao?”. Chồng bà cũng không phản đối Kha Mộng Kìvà Húc đến với nhau, nếu bây giờ Lâm Phương Phi – người luôn đeo đuổicon trai họ cũng nói ra những câu thế này, bà còn gì để nói nữa? Sự kiên trì của một mình bà cũng không địch lại được sự ủng hộ của mọi người.Nhưng Lâm Phương Phi là cô gái tốt, cũng có tình cảm với con trai bà,nếu Húc chọn Kha Mộng Kì, vậy Lâm Phương Phi phải làm sao? “Bác gái, bác không cần lo cho cháu, lẽnào bác sợ cháu không có ai lấy?”. Hôm nay Lâm Phương Phi không dính lấy bà như mọi khi, cô vừa cười vừa nói. “Bác không sợ. Vậy cháu mau kiếm bạn trai đi, bao giờ tìm được thì nhớ báo cho bác đấy nhé”. Bà Giang Lê vỗ nhẹlên tay Lâm Phương Phi, khẽ mỉm cười, chuyển chủ đề nói: “Hay để bácgiới thiệu cho cháu mấy đứa nhé?”. “Chuyện này bác không cần phải lo đâu,cháu bây giờ cũng không vội”. Lâm Phương Phi nói nhẹ như mây khói, mỉmcười, không ai có thể nhìn thấy nỗi đau khổ trong trái tim cô. Nỗi đau này ẩn giấu quá sâu, đến mức không ai có thể nhìn thấy. Để kết thúc nỗi đau này, cô đem những hận thù, những dĩ vãng đáng buồn đó vứt vào thùng rác tình yêu. Nhìn lại quá khứ, trái tim đầy vết thương giúp cô hiểu rằng, hóa ra cô đã hoàn toàn đánh mất bản thân mình. Cáiquay đầu ngày hôm nay liệu có thể giúp cho lương tâm được bình yên? Liệu có thể giúp cô sống cho chính bản thân cô? Không biết từ khi nào, cái nóng oi bức đã từ từ biến mất, sắp vào thu rồi. Cây cỏ trong vườn vẫn xanh tốt um tùm,hoa vừa mới hé nụ, những chú chim đậu trên cành cây hót líu lo. Một buổi sớm như vậy khiến người ta cảm thấy rất thanh thản dễ chịu. Bà Kha đang hái rau trên khoảng đất trống trong vườn, dáng vẻ rất nhàn nhã. Kha Mộng Kì bịt miệng hắt hơi mộtcái, đi đến bên mẹ, choàng tay qua vai mẹ, nói: “Mẹ, dậy sớm vậy, sao mẹ không ngủ thêm chút nữa?”. “Thói quen đã lâu sao có thể thay đổiđược trong một sớm một chiều? Trời vừa sáng là mẹ đã không ngủ tiếp được rồi”. Bà Kha ngoái đầu lại nói, vẻ mặt tươi cười, trên khóe mắt hiệnlên mấy nếp nhăn rất rõ rệt. “Mẹ, con biết mẹ không chịu được nhànrỗi, nhưng cũng phải ăn sáng xong rồi hãy làm việc chứ”. Kha Mộng Kì cầm chiếc làn đựng rau trong tay mẹ. “Ừ được, đi ăn sáng trước đã!”. Bà Khaphủi bàn tay dính đầy bùn đất, nói. Lúc đi còn không quên ngoái lại nhìn những luống rau trong vườn, rau lên rất tốt, bà bật cười: “Kì này, cậuHúc cũng rất chân thành, còn sai người trồng mấy luống rau này nữa, đợirau lớn rồi cũng đỡ tốn tiền mua rau”. “Mẹ, mẹ đúng là tính toán chi ly”. Kha Mộng Kì cười. Cô khoác tay mẹ: “Mẹ còn nhớ khi mình còn sống ở khu nhà nhỏ trước đây không? Mẹ luôn muốn có một mảnh vườn riêng để trồng cây trồng hoa, vườn rau càng tốt, có thể tự cung tự cấp”. “Sao có thể quên được chứ? Đây là mơ ước của mẹ, không ngờ cũng có một ngày trở thành hiện thực”. Bà Kha xúc động nói. Đúng vậy, đây cũng là điều Kha Mộng Kì chưa từng nghĩ tới. Ký ức quay ngược trở lại mấy tuần trước. Khi bà Kha đứng trước khoảng sân rộng lớn, trông như một biệt thự điền viên, kinh ngạc tới mức há hốc miệng. Khi Phương Văn Húc bảo bà sống ở đây, bàcàng ngạc nhiên hơn. Một căn nhà rộng như vậy ít nhất cũng phải trên một triệu tệ, bà đâu dám ở? Nhưng Phương Văn Húc nói sau này đã là ngườimột nhà rồi, không cần phải quan tâm đến vấn đề tiền nong nữa. Anh nóihết lời hay ý đẹp, bảo bà hãy yên tâm sống ở đây, nếu không thích, cóthể mua một căn nhà khác. Bà Kha biết nhà Phương Văn Húc rất giàucó, nhưng cũng không thể lãng phí như vậy, nói không thích là mua mộtcăn nhà mới, số tiền ấy đủ cho bà tiêu cả đời rồi. Hơn nữa, ngôi nhàtrước mắt rất hợp ý bà, bà thích còn không hết, chỉ có điều con gái bàchưa lấy anh đã sống trong nhà này nên tâm lý không được thoải mái lắm. Tuy nghĩ vậy, nhưng Phương Văn Húc vậndụng hết khả năng ăn nói, nói nếu bà không sống ở đây, căn nhà to nhưthế này cũng không thể cho thuê được, đành phải bỏ trống, nếu bà sống ởđây còn có thể trông nom dọn dẹp giúp anh. Không thể thắng nổi lý lẽ của Phương Văn Húc, bà đành phải đồng ý. Sau khi đồng ý, bà Kha mới biết PhươngVăn Húc chưa nói chuyện này với Kha Mộng Kì. Đợi Phương Văn Húc đi rồi,bà lập tức gọi điện cho Kha Mộng Kì. “Mẹ, ngôi nhà này là sao vậy?”. Kha Mộng Kì đến nơi, mở miệng ra đã hỏi. Bà Kha kéo tay Kha Mộng Kì, nói: “Kì, đây là căn nhà Húc bảo chúng ta ở. Nó bảo mẹ từ nay hãy dọn đến ngôi nhànày sống, bảo cả con cũng dọn đến nữa, nói là gần chỗ làm của con, cũngkhông cách xa nhà nó là mấy, như vậy có thể thuận lợi chăm sóc, qua lạivới nhau”. Kha Mộng Kì nhìn căn nhà trước mặt, hơi bất ngờ. “Cậu Húc này thật hiểu chuyện, cũng rấtchu đáo. Mấy tuần trước đã hỏi mẹ thích nhà theo phong cách gì, lúc đómẹ cũng không nghĩ ngợi nhiều, nói cho cậu ta biết. Không ngờ cậu ta làm mẹ bất ngờ đến vậy”. Bà Kha nói, vẻ mặt vui sướng. Nhìn ngôi nhà đặc biệt trước mắt, mắt Kha Mộng Kì đỏ dần. Hóa ra… Hóa ra anh vẫn luôn để tâm đến những lời cô nói, chưa bao giờ quên. Khi hai người còn ở bên nhau, cô đã từngnói với anh về nguyện vọng của mẹ là mua một căn nhà nhỏ ở một nơi cóphong cảnh tươi đẹp, trồng các loại rau và hoa. Thực ra, đó cũng chỉ là cô tiện miệngnói, đến bản thân cũng không để tâm lắm, không ngờ anh lại ghi nhớ, hơnthế còn hoàn thành giúp cô. Căn nhà trước mắt chẳng phải chính là nguyện vọng của mẹ cô hay sao? Khi cô còn nhỏ, cô cùng mẹ sống trong một căn phòng cũ kỹ rộng mấy chục mét vuông, thỉnh thoảng lại nghe thấy lời ca thán của mẹ. Cô phát hiện ánh mắt mẹ cô luôn nhìn về phía xa, nơi ấy là những căn nhà kiểu Tây, cây cối xanh tốt um tùm, phong cảnh đẹp hơnrất nhiều so với nơi họ đang sống. Cô còn nghe thấy mẹ lẩm bẩm một mình: “Được sống trong ngôi nhà như vậy thì tốt quá”. Có thể đó cũng chỉ là một câu nói chơi của mẹ, nhưng cô lại cho là thật. Lúc đó, cô còn không biết mua một căn nhà kiểu Tây như vậy cần bao nhiêu tiền, nhưng cô thầm hạ quyết tâm, saunày phải mua một căn cho mẹ. Dần dần lớn lên, cô mới biết mình không cókhả năng hoàn thành ước nguyện đó. Dĩ nhiên, cô cũng chưa bao giờ nghĩ bảoai đó hoàn thành ước nguyện này giúp cô. Cô biết Húc có khả năng này,nhưng họ chỉ là quan hệ yêu đương, cô không muốn có quá nhiều ràng buộcvề chuyện tiền bạc với anh. Từ đó trở đi, ước nguyện này đã bị cô chôn sâu tận đáy lòng, cô không còn hy vọng gì nữa. Bây giờ Húc lại mua cho mẹ con cô một căn nhà, thực sự khiến cô rất kinh ngạc. Kiểu dáng của căn biệt thự này gần giống với tưởng tượng của mẹ cô, ngoài cây cầu nhỏ ra, dòng nước, điền viên đều đủ cả. Bên cạnh biệt thự có một con sông lượnquanh, nước sông trong vắt. Cả căn biệt thự được bao quanh bởi cây cối,tất cả đều một màu xanh ngát, phong cảnh tuyệt đẹp. Nghe nói, căn biệtthự này là do công ty bất động sản tốt nhất thành phố xây dựng, cả dãybiệt thự đều mang phong cách điền viên, cho người ta cảm giác lạc vàochốn bồng lai tiên cảnh. Cả một thảm màu xanh trước mắt như cơngió mát lạnh mùa hè, mơn man trên gò má Kha Mộng Kì, thổi vào mắt cô,không kìm được, mắt cô càng đỏ hơn. Cô bỗng hiểu ra, đôi khi, tình yêuthầm lặng lại là tình yêu lớn nhất. Những con người, những ký ức mà cô vẫncho rằng vĩnh viễn không thể quên được, chẳng qua cũng chỉ là sự cố chấp của con tim. Còn cô đã ngộ ra rằng, cố chấp cũng có thời kỳ, khi thờikỳ đó qua đi, tất cả sự cố chấp ấy biến mất. Cuối cùng cô cũng hiểu, hóa ra ở một nơimà cô không thể nhìn thấy, có một người vẫn luôn âm thầm hy sinh vì cô.Cho dù cô làm gì, anh cũng đều tôn trọng cô. Còn nhớ khi cô chọn làmgiáo viên, anh không nỡ lòng để cô theo ngành này, nó rất cực khổ, nhưng cô yêu thích nên anh cũng đành đồng ý. Cô từng nghĩ rằng tình cảm bìnhdị như nước, thực chất nó đã thấm đẫm tình yêu sâu đậm. Sau khi hiểu rõ tất cả những điều này,chiếc cân tiểu ly tình yêu của cô không còn lắc hết bên trái lại sangbên phải mà kiên định theo một hướng. Kể từ sau khi một mình đi chơi trong Cung điện tình yêu, cô đã ý thức được chiếc cân tiểu ly trong lòng cô đãnghiêng hẳn về bên Húc. Sau đó, cô đã nói rõ với Húc, người cô chọn làanh. Cô còn nhớ vẻ mặt của Húc hôm đó, vẻ mặt như bắt được bảo bối. Chớp mắt mấy tuần đã trôi qua. Bây giờ cô và Phương Văn Húc vẫn cùng nhau sống cuộc sống ngọt ngào mà bình dị. Nếu không phải Phương Văn Húc bắt cô lựachọn, nếu không phải Trình Vũ Kiệt đã về nước, có lẽ cô mãi mãi khôngthể biết, cô đã yêu Phương Văn Húc. Thực ra tình yêu đó sớm đã tiềm ẩn trong trái tim cô, chỉ có điều cô chưa bao giờ nhận ra mà thôi. Con người luôn mơ hồ khi họ đang nắm giữmột cái gì đó, đến khi mất đi mới nhận ra. May mắn là khi cô nhận rađiều đó, mọi thứ vẫn còn kịp. Càng khó ngờ hơn là bà Giang Lê cũng tác thành cho hai người. Ánh nắng bên ngoài cửa sổ chiếu lên bàn uống trà, để lại những bóng nắng. Kha Mộng Kì pha một tách trà xong, nóivới mẹ đang bận bịu trong bếp: “Mẹ, con đã pha trà xong rồi, mẹ mau rauống đi”. Ngưng lại một lúc, cô hỏi “Mẹ có muốn ra ngoài cùng conkhông?”. “Húc hẹn con ra ngoài phải không? Mẹ cứ ở nhà chăm hoa, nhặt cỏ thôi”. Bà Kha cười vui vẻ nói. “Vậy con đi nhé”. Kha Mộng Kì đeo túi xách, vẫy vẫy tay về phía mẹ. Lần hẹn hò này, thực ra là cô chủ động hẹn Húc. Ánh nắng rực rỡ nhảy múa trên cơ thể cô, bao quanh cô. Mấy ngày nữa thôi là Tiểu Vân đã đính hôn rồi, cô sẽ làm chứng cho hạnh phúc của Tiểu Vân. Còn hạnh phúc của cô,cũng đã rất gần… Hóa ra, kết cục đã được định sẵn từ trước khi cô nhảy điệu nhảy vòng. Cho dù trái tim cô lượn mấy vòng, cuối cùng người đứng trước mặt cô vẫn là Phương Văn Húc, người yêu cô sâu đậmnhất. HẾT
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]