Cô vốn cho rằng nhận được lời tỏ tình của người mình yêu là mộtchuyện hạnh phúc biết nhường nào, nhưng giây phút này, cô chỉ cảm thấylo lắng không yên.
1
Ánh trăng treo trên bầu trời đen như nhung.
Trong khu rừng nhỏ yên tĩnh không một tiếng động.
Thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng gió thổi xuyên qua ngọn cây.
Kha Mộng Kì bỗng cảm thấy Kiệt đang đứng trước mặt cô rất lạ lẫm, có lẽ cô chưa bao giờ hiểu cậu.
Cô vốn cho rằng nhận được lời tỏ tình của người mình yêu là mộtchuyện hạnh phúc biết nhường nào, nhưng giây phút này, cô chỉ cảm thấylo lắng không yên.
Nếu như số phận của cô cũng giống như Lâm Phương Phi, chỉ là quân cờtrả thù Phương Văn Húc của Kiệt, vậy câu “Mình yêu cậu” mà Kiệt nói vớicô có ý nghĩa gì chứ?
Nước mắt long lanh, Kha Mộng Kì cố kìm lại, mới không rơi xuống.
Ánh trăng phác họa gương mặt tuấn tú của Trình Vũ Kiệt, bóng hàng mi đổ xuống, khiến Kiệt càng trở nên hút hồn hơn.
Cậu lặng lẽ nhìn Kha Mộng Kì, trong ánh mắt chan chứa yêu thương.
“Kì, chúng ta hãy bên nhau nhé”. Trình Vũ Kiệt dang tay ra kéo KhaMộng Kì vào lòng, nhưng cô lại đẩy ra, như một chú thỏ kinh hoàng sợhãi.
Tay Trình Vũ Kiệt lúng túng để giữa không trung .
Cậu bỗng nhiên cảm giác thấy trong ánh mắt Kha Mộng Kì là sự nghi ngờ, bất an, còn cả sợ hãi.
Cậu không hiểu tại sao đột nhiên cô trở nên như vậy.
“Sao cậu lại tránh mình?”. Mặt Trình Vũ Kiệt hiện lên hai chữ “không hiểu”.
Kha Mộng Kì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khieu-vu-cung-anh-nhe-lolita/108822/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.