Chương trước
Chương sau
Cậu ấy là một đứa trẻ cần được yêu thương, cậu ấy có một khuônmặt trong sáng như pha lê, một trái tim dễ bị tổn thương và một tâm hồnrất kiên cường.
1
Đêm đã khuya.
Người đi đường thưa thớt.
Trời vừa tạnh mưa, không khí rất trong lành, mùi của bùn đất từng đợt từng đợt xông lên.
Kha Mộng Kì vừa đi ra từ quán rượu, đang trên đường trở về trường.
Đã khuya lắm rồi, trong trường thật yên tĩnh.
Kha Mộng Kì dáng vẻ mệt mỏi, bước từng bước nặng nhọc.
Trên những chiếc ghế dài trong trường vẫn còn mấy cặp tình nhân đangđắm chìm trong những nụ hôn, trong màn đêm tĩnh mịch như đêm nay có thểnghe rõ mồn một tiếng thở nhẹ nhàng của họ, họ đang quấn lấy nhau trongthế giới riêng của mình và quên đi tất cả.
Kha Mộng Kì cười, quay mặt đi qua.
Những cảnh này thấy đã nhiều nên cô cũng không lấy làm lạ.
Từ đáy lòng mình, cô thầm chúc phúc cho những cặp đôi đang chìm đắm trong tình yêu kia.
Nhưng cô không biết hạnh phúc của mình rốt cuộc còn cách bao xa, có đang đợi cô hay không.
Đi qua đoạn đường nhỏ ngập tràn sự ngọt ngào của tình yêu, Kha Mộng Kì phát hiện đèn trong phòng tập nhảy vẫn còn sáng.
Đã muộn thế này, ai còn đang chăm chỉ luyện tập thế nhỉ? Kha Mộng Kì rất tò mò.
Chốc lát, cảm giác mệt mỏi giảm đi phân nửa, cô đi thẳng đến phòngtập. Đến cửa, cô đứng cạnh định nhìn qua khe cửa xem ai đang ở bên trong rồi sẽ nhẹ nhàng rời đi.
Khe cửa rất nhỏ, không nhìn rõ mặt của người bên trong, nhưng vẫn cóthể nhìn ra những tư thế vũ đạo rất đẹp và nhuần nhuyễn của người ấy.
“Ai? Ra đi”. Một giọng nói lạnh lùng từ trong phòng vọng ra.
Người ấy đang gọi mình sao, không phải chứ? Chẳng lẽ người ấy đã phát hiện ra mình rồi? Kha Mộng Kì lẩm bẩm. Cô nghĩ mình đã rất cẩn thậnrồi, tại sao lại bị phát hiện chứ?
“Mau ra đi!”. Âm thanh ấy lại vang lên, nghe kỹ thấy giọng nói này rất quen.
Kha Mộng Kì phụng phịu, rất không muốn mở cửa bước vào.
Kha Mộng Kì lặng người, sao lại là Kiệt?!
Trình Vũ Kiệt lại không cảm thấy ngạc nhiên chút nào, chỉ lạnh lùngnhìn Kha Mộng Kì, hỏi: “Muộn thế này rồi, cậu đến đây làm gì?”.
“ Cậu có thể đến sao mình lại không thể?”. Kha Mộng Kì hỏi ngược lại.

“Mình định về ký túc, thấy bên này vẫn còn sáng đèn, nên muốn xem rút cuộc là thế nào?”. Kha Mộng Kì nghĩ lại cái cách thậm thụt của mình lúc nãy, bây giờ phải đối mặt với Kiệt khó tránh khỏi có chút khó xử, liềntỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra.
“Ồ”.
“Sao cậu không tập tiếp đi?”. Vừa nãy cậu ấy còn luyện rất tập trung, bây giờ lại vì sự có mặt của cô mà dừng lại sao?
“Nghỉ chút, không được à?”. Trình Vũ Kiệt vẫn nói bằng giọng lạnh lùng, giữa đêm khuya vắng, nó càng thêm lạnh lẽo.
Vì đã tập được một thời gian, nên trán Trình Vũ Kiệt đã lấm tấm mồ hôi.
Kha Mộng Kì rút giấy ăn ra, định lau mồ hôi trên trán cho Trình VũKiệt, Kiệt liền né sang một bên, cao giọng nói: “Làm gì thế?”.
Mộng Kì lập tức đỏ mặt, cúi đầu ngượng ngùng.
Cô không nhìn thấy Kiệt đang bối rối, tim đập mạnh, nhịp thở cũng trở nên gấp gáp.
Trình Vũ Kiệt nhìn Kì đang cúi đầu, nhìn mái tóc dài suôn mượt che đi quá nửa khuôn mặt trắng như ngà, chỉ là anh không nhìn rõ vẻ mặt củacô.
Thật chậm, thật chậm Kiệt nâng khuôn mặt trắng như ngà và thanh túcủa Kì, đôi mắt cô trong veo, chứa đựng cả linh khí của trời đất, cặpmôi đỏ mọng, tỏa ra một sức hấp dẫn mê hồn.
Trình Vũ Kiệt ngắm kỹ cô gái đáng yêu đang đứng trước mặt mình, đôi mắt dịu dàng, không còn vẻ lạnh lùng lúc trước.
Một hơi thở kỳ lạ đang dập dềnh giữa hai người.
Kha Mộng Kì nhìn vẻ mặt Kiệt lúc này đang dịu dàng như nước, đầu óc chợt trống rỗng.
Thời gian dường như ngừng trôi.
Kha Mộng Kì lập tức thu ánh mắt lại, cố gắng lấy lại sự tự nhiên.
Đúng là lòng tốt không được báo đáp! Kha Mộng Kì lườm Kiệt một cái, nhét giấy ăn vào tay anh.
Trình Vũ Kiệt chậm rãi thu bàn tay đang nâng khuôn mặt của Kì về, nhận lấy giấy ăn, tự lau mồ hôi trên trán.
“Kiệt, cậu tập đi, mình sẽ nhận xét cho cậu, được không?”. Kha MộngKì nói mà không hề đỏ mặt. Cô biết đây là một cái cớ không thuyết phục,vì kỹ thuật của cô không bằng Kiệt.
“Cậu nhận xét cho tôi?”. Kiệt cười.
“Đúng vậy! Tuy mình nhảy không bằng cậu, nhưng mình vẫn có thể nhìncậu tập, tìm ra lỗi sai, mình có thể chỉ ra cho cậu, còn nữa…”. Mặt KhaMộng Kì lập tức đỏ lên, dừng một lúc, nói: “Mình sẽ làm hậu phương vữngchắc cho cậu, sẽ ủng hộ cậu mãi mãi”.
Kha Mộng Kì nghĩ trong hoàn cảnh như thế này mà nói những lời nhưvậy, liệu có hơi mập mờ không? Nhưng, cuối cùng cô cũng nói lên đượctiếng lòng của mình, nói rõ với Kiệt rằng cô có thể làm hậu phương vữngchắc của cậu ấy, dù cho Kiệt gặp khó khăn gì, cô sẽ vẫn mãi mãi ủng hộcậu.
Trình Vũ Kiệt nhìn cô gái dễ thương, xinh đẹp trước mặt mình, im lặng.
“Cho dù thế nào, mình cũng luyện cùng cậu, cho đến khi cậu luyệnxong”. Kha Mộng Kì ngẩng mặt lên, khuôn mặt trắng nõn và hài hòa, kiênquyết nói.
“Thế thì cậu phải nhìn cho kỹ, nếu không tìm ra lỗi, cậu cứ liệu đấy!”. Trình Vũ Kiệt cố tình dọa nạt Kì.
“Thế tối nào cậu cũng đến đây luyện tập à?”. Kha Mộng Kì hỏi.
“Đúng vậy, tuy ở vòng loại mình dễ dàng lọt vào top 10, nhưng từtrước đến giờ mình chưa bao giờ cho phép bản thân nghỉ ngơi, mình thấyđây vẫn chưa phải thắng lợi cuối cùng. Thắng lợi rút cuộc còn cách mìnhbao xa? Mình nắm được bao nhiêu phần thắng? Tất cả đều là một câu đố,khi câu đố chưa được công bố đáp án, mình vẫn phải khổ luyện”. Trình VũKiệt hơi chau mày, nói tiếp, “Nên mình phải cố gắng nâng cao trình độ,về mặt này mình chắc chắn thắng người ta. Hơn nữa, mình có chất giọngtrời cho, mình tin mình có thể giành giải quán quân. Chỉ cần cố gắng làm tốt những việc nên làm, phát huy ưu thế của bản thân, nếu ban giám khảo công bằng, thắng lợi chắc chắn thuộc về mình”. Đôi mắt sâu thẳm củaTrình Vũ Kiệt nhìn ra bầu trời tối om bên ngoài cửa sổ.
Trong đôi mắt sâu thẳm kia có bao nhiêu nỗi đau mà Kì không biết?
Trong trái tim nhỏ bé đập loạn nhịp kia có bao nhiêu u sầu mà Kì không hay?
Hình bóng cô đơn này ẩn chứa bao nhiêu sự kiên cường mà Kì chẳng rõ?
Cậu ấy là một đứa trẻ cần được yêu thương, cậu ấy có một khuôn mặttrong sáng như pha lê, một trái tim dễ bị tổn thương và một tâm hồn rấtkiên cường
“Mình tin, cậu nhất định sẽ giành được danh hiệu quán quân”.
“Mình còn nhớ những lời cậu đã nói”. Trình Vũ Kiệt quay người lại,đôi mắt ngời sáng, “Cậu nói, mình không nên sống mãi trong cái bóng củaquá khứ. Mình phải thoát ra, sống cho bản thân! Bây giờ mình đã nghĩthông suốt rồi, có những việc mình cứ hoài niệm, nó cũng chỉ là đoạn kýức mà không bao giờ ta đuổi kịp. Cứ đọc đi đọc lại đoạn ký ức ấy, chúngta sẽ không thoát ra được, kết quả là chỉ làm cho bản thân đau lòng, mãi mãi sống trong những ký ức đau thương. Cách duy nhất để chấm dứt nỗiđau là không nhớ đến nó nữa”.
Trong đáy mắt của Trình Vũ Kiệt ánh lên một nỗi buồn vô tận.
Nhưng, nhìn Kì đang bị những cảm xúc của mình truyền sang, vẻ mặt buồn rầu, Trình Vũ Kiệt lại không nhịn được bật cười.
“Sao lại cười?”. Kha Mộng Kì đang còn chìm trong những lời nói củaKiệt, suy ngẫm về ý nghĩa của nó, nên không hiểu tại sao Kiệt nhìn mìnhcười một cách khó hiểu.
“Không có gì, chỉ cảm thấy cậu là một cô gái hoạt bát, dễ thương thếmà lại có lúc đa sầu đa cảm”. Đôi mắt u buồn của Trình Vũ kiệt bỗng sáng lên, như bầu trời đầy sao sáng rõ và lóa mắt.
“Làm gì có”. Kha Mộng Kì che giấu những cảm xúc buồn bã vừa bị Kiệt truyền cho, xảo biện.
“Không tranh cãi với cậu, mình phải tập đây”.
“Được, mình có thể xem màn biểu diễn đặc sắc của cậu rồi!”. Kha Mộng Kì vui vẻ nói.
“Nói nhỏ thôi! Cậu sợ không ai biết là cậu đang vui à? Nhìn cho kỹvào, đừng quên góp ý cho mình đấy!”. Trình Vũ Kiệt dặn dò cô một cách âu yếm.
“Biết rồi!”. Kha Mộng Kì nghe lời đứng sang một bên.
Một giai điệu nhẹ nhàng vang lên trong căn phòng tập rộng rãi, bay lượn khắp phòng như những dải lụa mềm mại.
“Lại đây!”. Trình Vũ Kiệt đưa tay ra.
“Làm gì?”. Kha Mộng Kì ngạc nhiên nhìn cánh tay Kiệt đưa ra trước mặt mình, nhìn vào đôi mắt biết cười của anh, cô cảm thấy không thể lý giải nổi.
Cô ngẩn người.
“Chúng ta cùng nhảy! Chúng ta vẫn chưa nhảy cùng nhau mà”. Trình Vũ Kiệt nhẹ nhàng nói với nụ cười hút hồn.
Kha Mộng Kì đột nhiên nhớ lại cảnh lần trước Trình Vũ Kiệt và Phương Phi nhảy cùng nhau, trong lòng trào dâng một nỗi chua xót.
Cô nhìn rất lâu vào cánh tay đang giơ ra của Trình Vũ Kiệt, rồi maxui quỷ khiến thế nào lại đặt bàn tay mình vào bàn tay ấm áp của Kiệt.
Khoảnh khắc ấy, xung quanh đều yên lặng.
Một hơi ấm từ một đôi tay truyền sang một đôi tay lạnh giá khác, sưởi ấm tới tận trái tim.
Trình Vũ Kiệt một tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Kha Mộng Kì, một tay đặt vào chiếc eo nhỏ xinh của cô.
Khoảnh khắc Trình Vũ Kiệt đặt tay vào eo của Kha Mộng Kì, tim cô đột ngột đập mạnh, hai má ửng hồng.
Đôi mắt sâu thẳm của Trình Vũ Kiệt chăm chú nhìn khuôn mặt đang ửnghồng của Kha Mộng Kì. Đôi mắt sáng long lanh, trong veo như nước mùa thu cũng nhìn Trình Vũ Kiệt như vậy.
Sự dịu dàng lan tỏa giữa hai người.
Trình Vũ Kiệt dẫn Kha Mộng Kì nhảy chậm rãi, bước nhảy nhẹ nhàng.Nhịp bước của hai người rất thống nhất, phối hợp rất ăn ý. Vừa hay hômnay họ đều mặc áo màu trắng, trông rất đẹp đôi.
“A!”. Loạng choạng, Kha Mộng Kỳ dẫm đúng vào chân của Trình Vũ Kiệt.
“Sao thế?”. Ánh mắt Trình Vũ Kiệt đầy vẻ lo lắng.
“À, mình không cẩn thận, không phối hợp tốt với bước nhảy của cậu!”. Kha Mộng Kì nhìn Trình Vũ Kiệt một cách bất an.
“Không sao thì tốt rồi, chân không bị trẹo chứ?”. Trình Vũ Kiệt hỏi đầy vẻ quan tâm.
“Không, mình không sao”. Kha Mộng Kì cười tươi như hoa.
Thời gian lặng lẽ trôi đi.
“Muộn rồi, mình phải về ký túc, về muộn vào không tiện, còn phải gọicô ở tầng một mở cửa cho”. Kha Mộng Kì nhìn ra bầu trời tối đen bênngoài.
“Ừ!”. Trình Vũ Kiệt nhìn điện thoại, hốt hoảng nói: “Bây giờ đã một giờ rồi”.
“Hả? Một giờ rồi? Sao thời gian trôi nhanh thế? Làm sao bây giờ?”. Kha Mộng Kì chau mày, sốt ruột nói.
“Thế này vậy, hôm nay cậu đừng về ký túc nữa”.
“Hả? Mình không về ký túc thì đi đâu?”. Kha Mộng Kì không hiểu.
“Mình dẫn cậu đến một nơi”. Trình Vũ Kiệt nói với Kha Mộng Kì một cách rất thần bí.
“Nơi nào?”.
“Cứ đi rồi sẽ biết”. Trình Vũ Kiệt tắt nhạc, kéo Kha Mộng Kì chạy ra ngoài.
2
Trời vẫn tối đen, chỉ có vài ngôi sao cô đơn đang treo lơ lửng trên bầu trời đêm, phát ra thứ ánh sáng yếu ớt.
Không khí trong lành lạ thường, làn gió tươi mới đang nhẹ nhàng baylượn trong đêm tối tĩnh mịch, nghịch ngợm luồn vào cổ áo, mát lạnh.
“Rút cuộc cậu định đưa mình đi đâu?”. Kha Mộng Kì nhìn Trình Vũ Kiệt, vì chỉ có cậu tự quyết định sẽ đưa Kha Mộng Kì đến một nơi tươi đẹp nào đó.
“Mình nói với cậu rồi còn gì, đến đó cậu sẽ biết thôi!”. Trình Vũ Kiệt hình như hơi cáu, lạnh lùng nói.
Bây giờ Trình Vũ Kiệt mới nhận ra rằng mình vẫn còn đang nắm tay Kha Mộng Kì. Mặt cậu liền đỏ lên, lập tức bỏ tay cô ra.
Kha Mộng Kì trợn mắt lườm Kiệt từ phía sau, xoa xoa bàn tay bị cậu nắm đến đau điếng.
Muộn thế này rồi, cậu ấy còn muốn dẫn mình đi đâu cơ chứ? Liệu cóphải như những kẻ xấu xa trên phim ảnh hay làm không? Kha Mộng Kì lắcđầu quầy quậy, nhìn Kiệt đang đi một mình ở phía trước, cái áo trắngtrong đêm tối càng trở nên lóa mắt.
Trình Vũ Kiệt quay lại nhìn Kha Mộng Kì đang đi chậm hơn mình rất nhiều, nói: “Đi nhanh lên!”.
“Biết rồi!”. Kha Mộng Kì chỉ có thể nghe theo lời của Kiệt, theo sát phía sau.
Cũng không biết đi bao lâu, Kha Mộng Kì cứ ngoan ngoãn đi theo sau Trình Vũ Kiệt cho đến điểm đích.
Biển bao la ngút tầm mắt, bãi cát mềm mại, những cơn gió biển mátrượi thổi qua mặt, xa xa ngọn hải đăng đang chiếu ánh sáng mỏng manh, cô đơn đứng sừng sững giữa biển cả mênh mông.
“Nơi đẹp đẽ mà cậu nói là đây à?”. Kha Mộng Kì nhìn ra biển lớn và hỏi.
“Đúng vậy, sao, không thích à?”. Trình Vũ Kiệt nhìn biển với những đợt sóng lên xuống vô định, ánh mắt trở nên u buồn.
“Không phải, mình rất thích! Mình vốn rất thích biển, lúc còn nhỏ bốmẹ thường đưa mình ra biển chơi cơ”. Kha Mộng Kì nhớ lại những ký ức vui vẻ của những năm tháng thơ ấu.
“Ừ!”. Đôi mắt Trình Vũ Kiệt nhìn xa xăm.
Sóng biển không ngừng vỗ vào bờ, từng đợt nối tiếp nhau.
Hai người mải nhìn xa xăm mà không nhận ra nước biển đã dần dần dâng lên ngập giầy của họ.
Trình Vũ Kiệt kéo Kha Mộng Kì còn đang mải nghĩ ngợi gì đó, nói: “Sao cậu không có một cảm giác gì thế hả, nước biển dâng lên làm ướt hếtgiầy của cậu rồi kìa!”.
“Ờ!”. Kha Mộng Kì nhìn đôi giầy bị ngập quá nửa trong nước biển, vội vàng lùi lại.
“Cảm giác của cậu sao lại chậm chạp thế hả?”. Trong khẩu khí củaTrình Vũ Kiệt có chút trách cứ, cậu nhìn Kha Mộng Kì đang trầm tư, “Giày ướt rồi làm thế nào bây giờ?”.
“Không sao đâu, mình chỉ…”. Kha Mộng Kì ngập ngừng nói: “Mình chỉđang nhớ về thời thơ ấu tươi đẹp, những năm tháng hồn nhiên, bố mẹ, vàcả những người bạn tốt nữa, họ đã cùng mình đi qua những ngày tháng hạnh phúc nhất. Nhưng bây giờ mình đã trưởng thành, những phiền muộn cứ liên tục kéo đến”. Kha Mộng Kì buồn rầu nói.
“Bố”. Từ này đã lâu lắm không nói, bây giờ lại vô tình nhắc đến, Kha Mộng Kì mới phát hiện trái tim của cô đau thắt lại!
Cô biết bố chỉ còn trong ký ức của cô, không bao giờ có thể mang đếnhạnh phúc cho cô nữa, vì năm cô tám tuổi, trên đường mua quà sinh nhậtcho cô, ông đã gặp tai nạn…
Cô vẫn nhớ rõ lúc đó bố nằm trong vũng máu, tất cả như một cơn ác mộng.
Cô khóc to, hét thật lớn, nhưng không thể nào đánh thức được người bố đã vĩnh viễn chìm vào giấc ngủ ngàn thu. Lúc đó, cô thấy bầu trời củamình bỗng chốc sụp đổ.
Sau đó, mẹ đã cho cô sự ấm áp, dạy cô biết kiên cường.
Đôi mắt Trình Vũ Kiệt bỗng chốc mờ đi, trên mặt thoáng một nỗi buồn khó tả.
“Thời thơ ấu của cậu vui vẻ thế sao?”. Trình Vũ Kiệt bất giác hỏi Kha Mộng Kì, gương mặt hiện lên một nỗi bi thương không kìm lại được.
“Sao vậy?”. Kha Mộng Kì nhìn đôi mắt sâu thẳm đầy buồn đau của TrìnhVũ Kiệt đang cố che giấu sự đau khổ của mình, cô nhẹ nhàng hỏi lại.
Những chuyện về bố, cô rất ít khi nhắc đến, cô cũng không muốn nóicho Kiệt. Cô nguyện chia sẻ niềm vui của mình với Kiệt nhưng nỗi đau của mình cô không nhắc đến nửa lời.
Cô biết mình phải làm một cô gái kiên cường, cởi mở, để mẹ cô không phải lo lắng.
“Mình là một đứa trẻ không may mắn, từ nhỏ đã không có được những thứ mà mình đáng có. Trong thế giới của mình, sự ấm áp chưa bao giờ tồntại, chưa bao giờ ở lại trong trái tim mình”. Giọng nói của Trình VũKiệt trở nên nghẹn ngào, đôi mắt rưng rưng những giọt nước long lanh.
Kha Mộng Kì nhìn Trình Vũ Kiệt, đôi bờ vai cậu đang run rẩy, cô rấtmuốn ôm lấy cậu, sưởi ấm cho cậu, nhưng cuối cùng cô không làm như vậy.
“Kiệt, trên thế giới này, chúng ta ai cũng có nỗi phiền muộn riêng.Rất nhiều phiền muộn chỉ cần chúng ta không nghĩ tới, không cố ý làm lớn chuyện thì trái tim của chúng ta cũng sẽ không thường xuyên phải đauđớn nữa”.
“Nhưng, cậu biết những nỗi đau mà mình phải chịu đựng nhiều thế nàokhông?”. Trình Vũ Kiệt dường như không khống chế được cảm xúc của mình,hét lớn.
“Tuy mình không biết, nhưng mình có thể hiểu được, dù cho nỗi đaunhiều hay ít, chúng ta vẫn phải tiếp tục sống! Đời người vốn dĩ biến hóa vô thường, cậu hãy nhìn những ngọn sóng lên xuống vô định này, cậu biết khi nào nó dâng lên khi nào nó hạ xuống không? Thực ra, đời người cũngvô thường như những ngọn sóng này mà thôi!”. Kha Mộng Kì nhìn Kiệt đầyđau buồn, những khó chịu trong lòng cũng dần tan đi.
“Nhưng, vận mệnh cũng quá không công bằng, tại sao lại bỏ lại mình một mình, để mình sống cô đơn trên cõi đời này?”.
“Không phải, cậu còn có bọn mình, còn có những người hâm mộ ủng hộcậu, đừng bi quan như thế! Hãy phấn chấn lên, còn mấy ngày nữa là chungkết rồi, cậu phải có một phong độ tốt để thi đấu. Đừng có mặt mày ủ rũ,nhất định phải đánh bại Phương Văn Húc, đối thủ mạnh nhất của cậu, biếtkhông?”. Kha Mộng Kì an ủi, cười với Trình Vũ Kiệt.
Nghe đến cái tên Phương Văn Húc, trong lòng Trình Vũ Kiệt dâng lênmột sức mạnh vô tận. Cậu lau đi những vệt nước mắt còn đọng ở khóe mắt,ngẩng đầu lên, nhìn xa xăm một cách kiên định.
“Hắt xì!”. Kha Mộng Kì hắt hơi một cái thật to.
“Sao vậy, lạnh à?”. Trình Vũ Kiệt nhìn Kha Mộng Kì đang xoa mũi, ân cần hỏi.
“Chứ sao, ai bảo cậu đưa mình đến đây! Mình mà bị cảm lạnh thì sẽtính sổ với cậu đấy!”. Kha Mộng Kì cố ý làm ra vẻ bất mãn nhìn Trình VũKiệt.
“Cậu đứng cũng mỏi rồi, chúng ta tìm chỗ ngồi đi!”.
Kha Mộng Kì gật đầu đồng ý.
Họ tìm được một tảng đá khá bằng phẳng, Kha Mộng Kỳ vừa định ngồixuống, Trình Vũ Kiệt liền nói: “Chờ đã”. Cậu rút ra tờ giấy ăn mangtheo, trải ra chỗ mà Kha Mộng Kì định ngồi, “Sao cậu không trải giấy ramà đã ngồi thế? Có cô gái nào như cậu không chứ!”. Trình Vũ Kiệt vừagiáo huấn Kha Mộng Kì vừa trải một tờ giấy khác.
“Không phải!”. Kha Mộng Kì đỏ mặt, cúi đầu, như đứa trẻ làm sai việc gì đó.
Ôi! Tại sao mình lại vô ý như vậy trước mặt Kiệt chứ? Liệu cậu ấy cónghĩ mình là đứa con gái không sạch sẽ không? Kha Mộng Kì thầm trách bản thân.
“Mình rất thích nơi này!”. Trình Vũ Kiệt cắt ngang mạch suy nghĩ củaKha Mộng Kì, nhìn ra mặt biển rộng lớn đang bị bóng đêm bao trùm, chớpchớp hàng mi dài, nói với vẻ rất thích thú.
“Tại sao?”.
“Vì biển có thể cuốn trôi những mệt mỏi, phiền muộn”. Trình Vũ Kiệtquay đầu lại, nhìn Kha Mộng Kì đang chăm chú nhìn cậu, rồi lại nhìn raphía xa, nói: “Mỗi lần tâm trạng không vui, mình đều đến đây. Mình thấydù cho mình có làm sai điều gì, biển lớn đều có thể bao dung. Dù cho cóbao nhiêu buồn phiền, bờ biển dài vô tận cũng sẽ làm cho lòng mình mởrộng, làm cho mình dễ dàng quên đi những phiền muộn kia, trái tim loạnnhịp cũng sẽ dần dần đập nhịp nhàng trở lại…”.
Cậu ấy bây giờ và lúc trước hoàn toàn khác nhau, đột nhiên trở nênđầy sức sống. Có lẽ Kiệt thực sự thích biển! Bất cứ ai khi nói đến thứmà mình yêu thích đều tràn ngập cảm hứng, sẽ giống cậu ấy lúc này! KhaMộng Kì nhìn Kiệt đang thao thao bất tuyệt, những tàn tích của nỗi đaudần dần nhạt đi.
Đêm khuya, gió biển thổi rất mạnh, lúc trước còn cảm thấy mát mẻ thì bây giờ đã thấm lạnh.
Kha Mộng Kì ôm lấy đầu gối, cuộn mình lại, cơ thể cô đang khẽ run lên nhè nhẹ.
“Sao vậy, lạnh lắm à?”. Trình Vũ Kiệt nhìn Kha Mộng Kì đang run lập cập, lo lắng hỏi han.
“Không sao đâu!”. Kha Mộng Kì cố tỏ vẻ không sao.
Cô đã lạnh run lên, gió biển lúc này như gió bắc lạnh buốt của những ngày đông, tựa những mũi dao đang đâm sâu vào trong áo.
Trình Vũ Kiệt đặt một tay lên vai của Kha Mộng Kì, nhẹ nhàng xoay người cô về phía mình.
Kha Mộng Kì nhìn bàn tay Trình Vũ Kiệt đang đặt trên vai mình, rồi quay lại nhìn Kiệt với ánh mắt ngỡ ngàng.
Cách một lần áo mỏng, cô có thể cảm thấy hơi ấm từ lòng bàn tay Kiệt truyền sang.
Thật nhẹ!
Nhẹ nhàng ôm lấy Kha Mộng Kì.
Trong cơ thể của Kha Mộng Kì lan tỏa một thứ hạnh phúc không thể diễn tả, tim cô ngập tràn sự ngọt ngào.
Trên trời lác đác vài ngôi sao, chiếu xuống những ánh sáng dịu dàng.
Bầu trời, vẫn một màu đen thẫm!
Dường như có một vòng ánh sáng kỳ diệu giữa hai người đang liên tục chiếu sáng cho họ.
Trình Vũ Kiệt cúi đầu nhìn xuống Kha Mộng Kì đang ngoan ngoãn nép vào trong vòng tay mình.
“Cậu biết không, khi buồn mình thường thích ngồi một mình trên bờbiển vào đêm khuya, nhìn những con sóng lên xuống, nhìn biển lớn vô cùng vô tận, nhìn những ngọn triều dương mới bắt đầu dâng, còn cả những ngọn hải đăng ở phía xa”. Trình Vũ Kiệt lơ đãng nhìn ngọn hải đăng không xa.
“Tại sao lại thích nhìn hải đăng?”. Kha Mộng Kì ngẩng lên hỏi, đôi mắt to long lanh đung đưa.
“Những ngọn hải đăng ấy chỉ dẫn đường đi cho những người đi biển,cũng chỉ ra cho mình con đường đi của cuộc đời!”. Trình Vũ Kiệt nhìn Kha Mộng Kì đang nghiêng tai lắng nghe, tiếp tục: “Mỗi khi mình gặp phảinhững khó khăn tưởng như phải từ bỏ, chúng sẽ cho mình hy vọng, cho mình niềm tin, cho mình lý do để tiếp tục kiên trì đi tiếp. Chỉ có như thế,mình mới có thể thoát ra khỏi cõi mơ hồ”.
“Đúng rồi, trong tim mỗi chúng ta nên có một ngọn đèn, chính là ngọnđèn soi sáng con đường đời của chúng ta, thật may là cậu đã tìm thấy”.Kha Mộng Kì ngập ngừng, nhìn đôi mắt chứa đầy hy vọng của Kiệt, cườitinh nghịch, “Hơn nữa, trong tim cậu không chỉ có một bóng đèn! Chúngđược giấu kỹ trong tận sâu trái tim cậu, chỉ một mình cậu hưởng thụthôi!”.
“Không có cái nào nữa đâu, mình đã đưa cậu đến đây xem rồi còn gì?”. Trình Vũ Kiệt nhìn chằm chằm vào Kha Mộng Kì.
“…”.
Kha Mộng Kì nhìn anh chàng đẹp trai trước mặt, ánh mắt dừng lại rất lâu trên khuôn mặt tuấn tú ấy.
Đêm, thật yên tĩnh, có thể nghe rõ mồn một tiếng sóng biển vỗ vào bờ, tiếng gió biển đang xì xào.
Xung quanh bao phủ một màn sương mờ ảo.
Họ nhìn nhau say đắm. Ánh sao mờ mờ chiếu lên khuôn mặt tuyệt đẹp của họ, tạo ra một quầng sáng tuyệt diệu.
Khuôn mặt Kha Mộng Kì rất đẹp, đôi mắt trong như nước đang dịu dàngnhìn Trình Vũ Kiệt, nhưng cả cơ thể cô đang run lên từng đợt.
Trình Vũ Kiệt ghì chặt Kha Mộng Kì, chóp mũi nhẹ nhàng chạm vào máitóc dài suôn mềm của Kha Mộng Kì. Làn hương từ mái tóc phả vào mặt anh,Kiệt muốn mãi mãi được vùi mặt vào suối tóc mượt mà ấy.
Nhìn Kha Mộng Kì trong lòng mình, Trình Vũ Kiệt không cưỡng lại đượccúi xuống hôn lên đôi môi mềm mại đang lạnh giá của Kha Mộng Kì.
Kha Mộng Kì mở to mắt, nhìn chằm chằm Trình Vũ Kiệt, tim đập rộnràng. Cô muốn đẩy Kiệt ra, nhưng Kiệt lại càng hôn say đắm, cô chỉ còncách để mặc cho Kiệt ghì xiết lấy đôi môi mình. Thực ra, trong lòng côhưng phấn đến mức không biết nên làm gì.
Kha Mộng Kì cảm thấy hơi thở gấp gáp của Trình Vũ Kiệt, tim đập nhanh hơn. Hơi thở mờ mịt dần dần bao phủ khắp xung quanh.
Kha Mộng Kì nhắm mắt lại, cảm nhận sự dịu dàng hiếm có của Kiệt, đôimôi ấm nồng ấy đang dần dần sưởi ấm đôi môi giá lạnh của cô.
Cô nhớ lại lần mà Phương Văn Húc hôn mình một cách ép buộc, thật may, lúc đó Húc đã uống say.
Nhưng hiện tại, Kiệt đang rất tỉnh táo, cô không ngờ hạnh phúc lại đến với mình nhanh đến vậy.
Trình Vũ Kiệt dịu dàng hôn Kha Mộng Kì.
Tiếng sóng biển đã át đi tiếng thở khẽ khàng đầy lãng mạn của họ.
Trình Vũ Kiệt hôn lên khuôn mặt lạnh đến băng giá của Kha Mộng Kì,rồi ôm chặt cô hơn, dường như muốn đem tất cả hơi ấm của mình truyềnsang cho cô, sau đó cậu nhìn nước biển trào dâng vô định như chưa cóchuyện gì xảy ra.
Kha Mộng Kì sờ lên đôi môi mình, nép trong lòng Kiệt, mỉm cười đầy hạnh phúc.
“Kiệt, cậu có thích mình không?”. Kha Mộng Kì đỏ mặt, lấy hết can đảm hỏi.
“…”.
Thích thì sao, không thích thì sao? Nhưng, mình cũng không để Húc cướp cậu đi đâu.
“Trả lời mình đi!”. Kha Mộng Kì gặng hỏi.
“Cậu không mệt sao? Mình có thể cho cậu mượn cánh tay, cậu có thể ngủ ngon đến khi trời sáng. Mình thích nhìn cảnh bình minh khi mặt trời từdưới biển nhô lên, mau ngủ đi!”. Trình Vũ Kiệt cố ý né tránh câu hỏi của Kha Mộng Kì, không trả lời vào câu hỏi.
Kha Mộng Kì không tiếp tục hỏi nữa, nằm yên bình trong vòng tay ấm áp của Trình Vũ Kiệt. Cơn buồn ngủ ập đến, Kha Mộng Kì nhắm mắt lại, ngủthiếp đi trong vòng tay cậu.
Trình Vũ Kiệt cúi đầu nhìn Kha Mộng Kỳ, cô ấy thật đẹp, thật lươngthiện, thật cởi mở biết bao. Đôi môi cô dường như vẫn đang mỉm cười, như đóa sen đang rực rỡ khoe sắc giữa ngày hè.
Trình Vũ Kiệt cười, một nụ cười hạnh phúc.
Cậu chưa bao giờ vui như bây giờ. Bên cạnh không có người thân, cũngkhông có bạn bè, cậu là một đứa trẻ cô lập và lạnh lùng, nhưng khi ở bên Kha Mộng Kì, lúc nào cậu cũng thấy vui vẻ.
Không biết từ lúc nào, Trình Vũ Kiệt cũng dần chìm vào giấc ngủ.
3
Trời sáng.
Thủy triều rút đi để lại một bãi cát dài mênh mông.
Mặt trời dần dần nhô lên trên mặt biển, hắt xuống những tia nắng dịu dàng.
Trình Vũ Kiệt rất nhạy cảm nên cảm nhận được ngay những tia nắng ấy,cậu mở đôi mắt còn đang ngái ngủ, cảm thấy toàn thân mỏi nhừ. Cậu nhìnKha Mộng Kì vẫn đang nằm trong lòng, cô vẫn chưa thức giấc, nên không nỡ đánh thức cô.
Kha Mộng Kì hình như đã cảm thấy chói mắt vì ánh nắng mặt trời, dầndần mở mắt ra. Dụi dụi mắt, cô đứng dậy, làm nóng người, hỏi Trình VũKiệt: “Trời đã sáng rồi cơ à?”.
“Đúng vậy, sáng từ lâu rồi, lúc này là thời điểm đẹp nhất để xem mặttrời mọc”. Trình Vũ Kiệt cũng định đứng dậy, nhưng chân đã tê cứng, nênphải xoa bóp trước đã.
“Sao vậy? Cậu bị chuột rút à?”. Kha Mộng Kì quỳ xuống, nhìn vào gương mặt thoáng đau đớn của Kiệt, ân cần hỏi.
“Không, chỉ là tê chân thôi, không sao”. Thật may, một lúc sau châncậu đã bình thường trở lại, Trình Vũ Kiệt chống tay vào đầu gối, đứngdậy.
Mặt trời như một cô gái còn đang e ấp, giấu một nửa khuôn mặt mình phía dưới mặt biển.
“Nhìn mặt trời như thế này, cậu có cảm nhận gì?”. Trình Vũ Kiệt hỏi.
“Mình thấy, mặt trời bây giờ như bị người khác giữ chặt eo, còn thân dưới không biết bao giờ mới mọc lên được”.
“Ha ha! Thế à?”. Nghe thấy Kha Mộng Kì nói như vậy, Trình Vũ Kiệt không nhịn được cười lớn.
Không ngờ, Kha Mộng Kì học rất giỏi, bây giờ lại dùng cách ví von như thế. Trình Vũ Kiệt nghĩ.
“Thế cậu thấy thế nào?”.
“Mình thấy cả vầng mặt trời mọc lên giống toàn bộ cuộc đời chúng ta,mặt trời mọc mang đến cho chúng ta tất cả hy vọng. Và mặt trời mới mọcmột nửa chính là nửa cuộc đời của chúng ta, tuy ánh sáng hiện giờ vẫnchưa chói mắt bằng thứ ánh sáng khi cả vầng mặt trời xuất hiện, nhưng nó có năng lượng ngang bằng với cả vầng mặt trời, vẫn cho cuộc đời củachúng ta tràn ngập hy vọng”.
Vầng sáng màu vàng cam xung quanh mặt trời dần dần mở rộng, rắc ánhnắng lên mặt biển vô cùng vô tận, những đợt sóng nhỏ làm lay động nhữnghạt nắng vàng lấp lánh.
Mấy chú hải âu liên tục đập cánh bay lượn trên mặt biển, cứ vòng nọ nối tiếp vòng kia.
Nước biển xanh thẫm, bầu trời cao vời vợi xanh thăm thẳm cùng soi bóng cho nhau.
Mặt trời từ từ mọc lên, cuối cùng đã vượt hẳn lên trên mặt biển.
“Ôi! Đẹp quá!”. Kha Mộng Kì mừng rỡ nhìn khung cảnh tuyệt đẹp trước mắt.
“Đúng vậy, may mà chúng ta không bỏ lỡ cảnh mặt trời mọc tuyệt đẹpnày”. Trình Vũ Kiệt mải nhìn vầng mặt trời, cả người đều ngập trong vầng sáng đó.
“Nhìn này, trên bãi cát có nhiều vỏ sò quá!”. Kha Mộng Kì chỉ những vỏ sò nằm trên bãi cát, kinh ngạc nói.
“Bờ biển tất nhiên phải có nhiều vỏ sò rồi, có gì đâu mà phải ngạc nhiên!”. Trình Vũ Kiệt đã trở lại với vẻ lạnh lùng cố hữu.
“Mình có thường xuyên được ra biển chơi giống cậu đâu”. Kha Mộng Kì phụng phịu, bất mãn nói.
Tối hôm qua còn dịu dàng với mình là thế, bây giờ sao lại thành rathế này? Thật là không thể hiểu nổi! Kha Mộng Kì nhìn Trình Vũ Kiệt vớiánh mắt mơ hồ, gãi gãi đầu.
Nhìn những vỏ sò xinh xắn trên bãi biển, Kha Mộng Kì vội vã chạy đi, trên bờ cát mịn, cô chạy bước thấp bước cao.
“Mau lại đây!”. Quay người lại thấy Trình Vũ Kiệt vẫn đứng im ở chỗ cũ, cô vẫy tay gọi.
Đúng là một cô bé ham chơi. Trình Vũ Kiệt nghĩ như vậy nhưng vẫn đi đến chỗ cô.
Kha Mộng Kì cúi xuống, nhặt lên những vỏ sò với đủ mọi hình dạng. Cái thì có màu sắc tươi tắn hoặc tròn trịa nhẵn bóng, cái thì khắp ngườimọc đầy gai, cái nào cũng thật đẹp. Kha Mộng Kì ôm những vỏ sò nhặt được vào lòng, không muốn buông tay, trên mặt thoáng một nụ cười hạnh phúc.
“Kiệt, cậu nhìn này, thật đẹp đúng không?”. Kha Mộng Kì đem cho Trình Vũ Kiệt xem, nói một cách rất đắc ý.
“Ừ”. Trình Vũ Kiệt trả lời ngắn gọn.
Kha Mộng Kì tiếp tục nhặt vỏ sò của mình, hình bóng tuyệt đẹp ấy như hút hồn Trình Vũ Kiệt.
Cô đúng là một cô gái vui vẻ và cởi mở, lúc nào cũng mang lại cho cậu niềm vui. Niềm vui ấy không biết đã bao lâu cậu không được hưởng, Trình Vũ Kiệt cũng không nhớ nữa.
Kiệt hầu như toàn một mình đến đây, chỉ có sự cô đơn lạnh lẽo làmbạn, không có ai chia sẻ. Cậu chỉ lặng lẽ nhìn biển xanh thẫm, nhìnnhững ngọn sóng dập dờn, nhìn những ngọn hải đăng ở ngoài xa, nhìn mặttrời mọc, nhìn bầu trời xanh, nhìn những con chim bay lượn trên mặtbiển… Cậu cứ cô đơn như thế. Nhưng Kha Mộng Kì, giống như ngọn đèn thắpsáng trái tim Kiệt, xua đi sự cô độc. Thật kỳ diệu! Trình Vũ Kiệt khôngsao lý giải được.
Cậu nhìn bóng dáng vui tươi ấy, trong lòng dần ấm lại.
4
“Kha Mộng Kì, sao cậu chạy vội vàng thế? Có phải vừa ngủ dậy không?”. Tiểu Vân nhìn Kha Mộng Kỳ đang thở gấp, hỏi.
“Hi hi…”. Kha Mộng Kì thở mạnh.
Tiểu Vân đưa cho Kì tờ giấy ăn thơm thoang thoảng, Kha Mộng Kì vộivàng nhận lấy, lau mặt. Cô biết điệu bộ của mình bây giờ chắc nhếch nhác lắm.
“Cám ơn cậu nhiều!”. Kha Mộng Kì lau mồ hôi trên mặt, không quên cảm ơn Tiểu Vân.
“Tối qua cậu đi đâu vậy? Sao không về phòng? Có phải là…”. Tiểu Vânnghiêng đầu, nheo đôi mắt nhỏ của mình lại, hỏi vẻ đen tối. Những ngườihay buôn chuyện sẽ rất hứng thú với việc một đứa con gái đêm không vềngủ.
“Gì chứ, hôm qua mình về nhà, đồ xấu xa này, cậu lại nghĩ linh tinhrồi hả?”. Kha Mộng Kì cố ý tỏ ra dữ dằn nhìn Tiểu Vân, giơ hai tay rachuẩn bị cù Tiểu Vân.
“Aaaa, đừng!”. Tiểu Vân lập tức há miệng, trợn mắt hét to.
“Ai thế, đứng lên!”. Thầy Cao đang giảng bài trên bục giảng hỏi to. Ở dưới nói chuyện thì cũng đành chấp nhận, thế nhưng có người dám ngangnhiên phô diễn giọng nói của mình, thầy Cao không thể làm như điếc được.
“Chết rồi, Kha Mộng Kì, đều tại cậu đấy! Tớ phải làm sao đây?” TiểuVân cầu cứu Kha Mộng Kì, sợ sệt nắm lấy vạt áo Kha Mộng Kì, do khôngbiết phải làm sao nên khuôn mặt cô nhăn nhó lại.
“Không sao đâu, cùng lắm thì đứng một tiết chứ gì!”. Kha Mộng Kì cười trên nỗi đau của người khác.
“Giờ là lúc nào rồi mà cậu còn cười được!”. Tiểu Vân nói xong, khôngthèm để ý đến đứa bạn đã bỏ mặc không giúp đỡ mình trong lúc nguy cấp,cúi đầu đứng lên.
“Thật dũng cảm!”. Thầy Cao nhìn cô học trò chủ động đứng lên cười.
Hả, mình không nghe nhầm chứ? Thầy giáo còn đang khen mình nữa? Tiểu Vân ngẩng đầu lên, trân trân nhìn thầy giáo già.
“Ngày nay, những học sinh dám dũng cảm thừa nhận lỗi sai như thế nàyít lắm, đứng lên cũng cần phải có sự cam đảm, rất tốt. Biết sai mà không tiếp tục mắc lỗi nữa là tốt rồi, em ngồi xuống đi”. Thầy Cao nghiêm túc biểu dương Tiểu Vân.
Phía dưới vọng lên những tiếng cười.
“Chúng ta tiếp tục bài học nào!”. Thầy Cao muốn dẫn học sinh quay trở lại với bài giảng, nhưng đám học trò phía dưới lại bắt đầu những việcnhư lúc trước, những việc chưa làm xong thì tiếp tục làm. Thầy giáo tỏvẻ chán chường, đành tiếp tục giảng.
Ha ha… Tiểu Vân cười to trong lòng, vừa ngồi xuống, vừa vuốt mái tóc cứng rất cá tính của mình.
“Mình thật may khi gặp được ông thầy tốt thế này, chứ không như aiđấy không trọng nghĩa khí”. Tiểu Vân liếc nhìn Kha Mộng Kì, rồi hừ mộttiếng, quay ngoắt đi.
“Chỉ là vì ai đấy tự nghĩ linh tinh thôi”. Kha Mộng Kì dùng tay quay mặt Tiểu Vân về phía mình.
Tiểu Vân vẫn trợn mắt nhìn Kha Mộng Kì.
“Được rồi, đừng giận nữa, mình mời cậu ăn cơm, có được không?”. KhaMộng Kì nhìn khuôn mặt khó coi của Tiểu Vân, liền mang chiêu bài tủ củamình ra để đối phó.
Quả nhiên, Tiểu Vân lập tức nở nụ cười rạng rỡ, nói: “Cậu nói đấynhé, không được nuốt lời đâu đấy! Mình lại được bữa ngon rồi đây!”. Tiểu Vân suýt nữa lại hét to lên, may mà Kha Mộng Kì kịp thời bịt miệng côlại.
Tiểu Vân mở to mắt, nhìn Kha Mộng Kì rồi lại ngẩng đầu nhìn thầy giáo đang chăm chú giảng bài.
Tiểu Vân gỡ tay của Kha Mộng Kỳ ra khỏi miệng mình, hỏi: “Cậu nóixem, nếu lần này thầy lại gọi người đứng dậy, và người ấy vẫn là mình,cậu nghĩ thầy sẽ phản ứng thế nào?”.
Tiểu Vân tưởng tượng ra điệu bộ mắt mở to, miệng há hốc của thầygiáo, rồi cảnh thầy tiếp tục tìm cớ để biện hộ cho mình, bật cười.
“Mình làm sao mà biết được, mình có phải thầy đâu”. Kha Mộng Kì nhìn Tiểu Vân đang cười ngốc nghếch, nói gượng gạo.
Kha Mộng Kì nhìn ra cây long não xanh tốt bên ngoài cửa sổ, chúng vẫn đang đâm chồi nảy lộc khi mùa hạ gần tàn.
Kha Mộng Kì nhớ lại cái hôn của Kiệt tối qua, cậu ấy hôn mình thậtdịu dàng, cậu ấy có thích mình không? Kha Mộng Kì cứ hỏi đi hỏi lại mình như vậy.
Dù thế nào đi nữa, Kiệt hôn mình tức là cậu ấy không ghét mình, không biết chừng cậu ấy còn thích mình nữa! Kha Mộng Kì vui vẻ nghĩ vậy.
Nhưng nếu cậu ấy thích mình, chỉ là xao động nhất thời thôi thì sao, mình…
Sao mình không nghĩ đến hậu quả nhỉ? Lẽ nào chỉ vì người hôn mình là Kiệt – người mình đã cất giấu trong tận cùng trái tim?
Kha Mộng Kì cũng không sao trả lời được câu hỏi ấy.
Cô nhìn màu xanh ngắt trước mắt, trong lòng nghi hoặc mãi không thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.