Kha Mộng Kì giật mình tỉnh lại, thu ánh nhìn về. Khóe môi Kiệt khẽcong lên, sau đó quay đầu nhìn đám nữ sinh không biết mệt mỏi này khẽnhíu mày. 1 Rất nhiều người vây quanh bảng thông báo. “Woa, Húc lại tham gia cuộc thi “Super Boy” năm nay rồi!”. “Húc tiền bối sẽ đánh piano, sẽ hát, lại còn nhảy nữa, anh ấy chắc sẽ giành danh hiệu quán quân thôi”. “Lạ thật đấy, sao Trình Vũ Kiệt không đăng ký nhỉ?”. “Chắc là cậu ta không dám đấu với Húc tiền bối? Năm ngoái cậu ta thua Húc tiền bối, năm nay mà lại bị thua nữa, như vậy sẽ rất mất mặt. Chẳng ai lại chịu ngã một chỗ đến hai lần cả”. “Nói bậy! Kiệt chẳng sợ ai hết cả, cậu ấy là giỏi nhất!”. Tiểu Vân đi lên làm ngắt đoạn cuộc nói chuyện của hai cô nữ sinh phía trước, sau đó lại tiếp tục tìm kiếm tên Trình Vũ Kiệt trên bảng thông báo. Hai fan trung thành của Phương Văn Húc nhìn Tiểu Vân, “Đừng có tìmnữa, Trình Vũ Kiệt không đăng ký đâu, cậu ta căn bản là sợ Húc tiền bốicủa chúng tôi mà!”. Tiểu Vân muốn cãi lý với hai người họ, nhưng bị Kha Mộng Kì ngăn cản, “Đừng có so bì với loại người này”. “Nhưng mà… bọn họ nói xấu Kiệt!”. Tiểu Vân phẫn nộ bất bình nói. “Chân lý ở trong tâm, không phải ai nói to hơn thì chân lý sẽ ở chỗ đó”. “Cậu nói cũng đúng”. Tiểu Vân gật đầu, sau đó liền đổi chủ đề, “Kì,chẳng phải cậu nói Kiệt sẽ tham gia “Super Boy” lần này sao? Vậy saokhông có tên cậu ấy trên bảng thông báo?”. Đồ nhát gan! Sao mỗi lần chuẩn bị vào cuộc là cậu ta lại rút lui chứ? Kha Mộng Kì tự nghĩ trong lòng. “Mình phải đi tìm cậu ấy!”. Kha Mộng Kì vừa nói vừa rút lui khỏi đám đông đang chen chúc nhau. “Cậu đi tìm ai vậy? Chờ tớ với!”. Tiểu Vân gọi theo. “Trình Vũ Kiệt”. Kha Mộng Kì không quay đầu lại. Kha Mộng Kì tìm thấy Trình Vũ Kiệt trong một giảng đường rộng lớn. Trình Vũ Kiệt ngồi ở hàng cuối cùng của giảng đường, sách đang mở trên bàn, còn cậu ta thì nằm gục xuống ngủ. Ánh nắng chan hòa chiếu qua cửa kính rọi vào lớp học, bên ngoài cửa sổ có vài chú chim đang đậu. Trình Vũ Kiệt ngủ rất ngon lành, hai mắt nhắm chặt, lông mày hơi giãn ra. Lúc ngủ trông cậu ta như một đứa trẻ, khiến người ta không nỡ đánh thức. Nhưng Kha Mộng Kì không thèm để ý đến thầy giáo đang thao thao bấttuyệt giảng bài ở trên, lớn tiếng quát: “Trình Vũ Kiệt, đồ nhát gan! Lần nào đồng ý với người khác rồi cũng không làm được, chỉ biết ngồi đây mà say sưa ngủ! Cậu nghĩ đây là cách thể hiện thái độ có trách nhiệm vớibản thân sao?”. Thầy giáo đang chăm chú giảng bài và đám học sinh đang gật gù buồnngủ đều bị Kha Mộng Kì làm cho sợ hãi, lũ lượt nhìn với ánh mắt quái dị. Trình Vũ Kiệt mở đôi mắt vẫn còn đang mơ màng, ngẩng đầu lên, hình ảnh tức giận của Kha Mộng Kì đập ngay vào mắt cậu. Thậm chí Trình Vũ Kiệt còn chưa kịp nói gì thì Kha Mộng Kì đã cướplời nói trước: “Đừng có diễn lại cái giọng điệu ấu trĩ ‘Việc của tôikhông liên quan đến cậu’ nữa!”. Nói xong, Kha Mộng Kì kéo tay Trình VũKiệt, kéo cậu ta ra khỏi lớp học, “Chúng ta ra ngoài nói chuyện, nói ởđây sẽ ảnh hưởng đến mọi người”. Tiểu Vân đứng ngoài cửa, mắt mở to, miệng há hốc. “Tiểu Vân, cậu cứ về ký túc trước đi, mình có chuyện muốn nói riêngvới Kiệt!”. Kha Mộng Kì đặc biệt nhấn mạnh vào hai chữ “nói riêng”. Tiểu Vân lần này được nếm mùi vị thế nào là “trọng sắc khinh bạn”, chỉ “Ừ”một tiếng, đi mà trong lòng không cam tâm. Kha Mộng Kì và Trình Vũ Kiệt đến gốc cây. Đột nhiên, Kha Mộng Kì ý thức được rằng cô đang nắm tay Trình VũKiệt! Cô đỏ mặt, vội vàng bỏ tay Trình Vũ Kiệt ra như bị điện giật. Tiếp đó, cô nghe thấy tiếng cười nhỏ của Kiệt. “Cậu cười cái gì?”. Kha Mộng Kì nghi ngờ hỏi. “Cậu chưa từng nắm tay con trai hả?”. Giọng nói nhàn nhạt. “Cái gì?”. Lúc này Kha Mộng Kì mới định thần lại, hiểu được hàm ýtrong câu nói của Trình Vũ Kiệt: “Đây là lần đầu tiên cậu cầm tay còntrai phải không? Thiếu kinh nghiệm vậy”. “Đừng có nói là cậu chưa bao giờ yêu ai”. Trình Vũ Kiệt nhìn chằmchằm Kha Mộng Kì. Cậu thích nhìn cái vẻ mặt lúng ta lúng túng không biết nói gì của Kha Mộng Kì. Kha Mộng Kì bất an vò mép áo, dũng khí chạy vào lớp học lôi Trình Vũ Kiệt ra không biết đã biến đi đâu mất. “Chưa từng yêu thì sao chứ? Những người đã từng yêu thì giỏi gianglắm sao?”. Im lặng một lát, Kha Mộng Kì nói. Trong phòng, ngoài cô vàTiểu Vân ra, những người khác đều đã có bạn trai, cô cũng không phải làcô gái xấu xí, công bố chuyện chưa từng yêu đương thì quả đúng là cầnphải có dũng khí vô cùng lớn. “Không thể không thừa nhận, Kha Mộng Kì, cậu quả thật rất trung thực, cũng rất dũng cảm”. Làn môi mỏng của Trình Vũ Kiệt khẽ nhếch lên,“Nhưng mà… nếu cậu đến là để thuyết phục tôi tham gia “Super Boy”, thìcó lẽ cậu phải thất vọng rồi”. “Lần trước chẳng phải cậu đã nói là sẽ cân nhắc chuyện có tham gia“Super Boy” hay không còn gì, sao nói lời mà không giữ lời?”. Do căngthẳng nên trên trán Kha Mộng Kì đã đổ mồ hôi. “Sau khi cân nhắc, tôi quyết định không tham gia nữa. Lẽ nào có vấn đề sao?”. “Đương nhiên là có vấn đề rồi! Sao cứ vào lúc cần thiết thì cậu lạirút lui vậy? Lần trước trong lễ khai giảng cậu không tham gia, lần nàylại muốn bỏ không tham gia cuộc thi “Super Boy”. chẳng lẽ Trình Vũ Kiệtmà mọi người vẫn tán thưởng lại chỉ là một tên thỏ đế chỉ biết bỏ cuộcthôi sao?”. “Cậu đừng có mà mưu đồ dùng chiêu khích tướng thuyết phục tôi, chiêu này không hiệu nghiệm đâu”. “Vậy phải thế nào cậu mới chịu tham gia “Super Boy” đây?”. “Sẽ không tham gia. Mẹ là người thân duy nhất của tôi, kể từ sau khimẹ mất bất kỳ cuộc thi nào đối với tôi đã không còn ý nghĩa gì nữa cả”.Trình Vũ Kiệt hơi chau mày, một chút thê lương thoáng hiện lên trong mắt cậu. “Chẳng lẽ cậu sống chỉ vì mẹ cậu, trước giờ chưa bao giờ sống vì bản thân?”. Kha Mộng Kì tức giận nói. … “Cậu biết không, con người sau khi chết sẽ hóa thành những ngôi saotrên trời, mỗi khi màn đêm buông xuống, chúng sẽ xuất hiện trên bầutrời, dõi theo người mà họ thương nhớ, lưu luyến trên thế gian. Thực ramẹ cậu không rời xa cậu, bà vẫn luôn ở trên bầu trời dõi theo cậu. Nếubà ấy thấy cậu như vậy nhất định sẽ rất đau lòng. Cậu sống vui vẻ, lạcquan mới là tâm nguyện lớn nhất của mẹ cậu”. Kha Mộng Kì nói, ánh mắtlong lanh. “Thật vậy sao?”. Trong mắt Trình Vũ Kiệt như có một màn sương mù bao phủ. Khi mẹ còn sống, cậu thực sự đã nỗ lực hết sức mình khiến cho mẹ vui, từ khi mẹ ra đi, cậu không biết làm sao để có thể tìm thấy niềm vui. “Đương nhiên! Nhớ nhung là điều không gì có thể ngăn cản nổi. Khichúng ta tưởng nhớ về người thân, họ cũng đang nhớ về chúng ta. Cho dùlà họ sống trên thế gian, hay trên trời”. Khi bố qua đời, Kha Mộng Kìcũng rất buồn, ngày nào cũng không thiết ăn uống, chỉ biết ngồi khóc.Sau đó cô đã tự nói với lòng, bố chỉ đến sống ở một thế giới khác màthôi, nhưng lúc nào bố cũng nhớ về cô. Nghĩ như vậy, cô đã không còn đau buồn như trước nữa. “Vậy, ý cậu là… mẹ chỉ là sống ở một thế giới khác, mẹ vẫn có thể cảm nhận được niềm vui và nỗi buồn của tôi?”. “Đúng vậy. Biểu hiện của cậu trên sàn nhảy, mẹ cậu nhất định cũng sẽnhìn thấy! Cho dù cậu không đoạt giải đi nữa thì bà cũng sẽ rất tự hàovì có một đứa con như cậu”. “Nhưng “Super Boy” là một cuộc thi rất giả tạo, bên trong có rấtnhiều mờ ám, tôi vốn đã có thể giành danh hiệu quán quân, nhưng PhươngVăn Húc, tên đê tiện ấy lợi dụng gia thế, dễ dàng giành được danh hiệuquán quân. Năm nay hắn lại tham gia, ai biết được lần này hắn lại địnhgiở trò gì nữa”. Cứ nghĩ đến cuộc thi năm ngoái, Trình Vũ Kiệt lại thấybực mình. Húc tiền bối không giống người hay giở thủ đoạn. Kha Mộng Kì rất khó chịu. “Kiệt, không phải cậu sợ Húc tiền bối đấy chứ?”. “Húc tiền bối, nghe cậu gọi thân mật vậy? Hắn ta cho cậu lợi lộc gìrồi? Lẽ nào… chính là tên khốn đó sai cậu đến thuyết phục tôi? Lẽ nàohắn muốn nhìn thấy tôi thất bại dưới tay hắn một lần nữa?”. Trình VũKiệt nghiến răng. “Kiệt… cậu đừng như con nhím thế có được không? Người khác không xấuxa như cậu nghĩ đâu, hơn nữa mình và Húc tiền bối cũng không có bất cứquan hệ gì cả. Vì mọi người đều gọi là Húc tiền bối nên mình mới gọi như vậy, không có ý gì cả”. … “Cậu đã từng nghe câu, trải qua rồi không nhất định thành công, nhưng bỏ cuộc nhất định thất bại chưa? Cậu không thử làm sao biết lần này lại thua Húc tiền bối chứ? Cậu phải tự tin vào bản thân chứ!”. … “Mọi người đều nói ngã ở đâu thì đứng lên ở đó, vậy thì phải đánh bại Húc tiền bối trên cùng một sàn nhảy chứ! Chỉ cần cậu làm được vậy mớiđúng là Trình Vũ Kiệt. Mẹ cậu cũng muốn trông thấy một cậu con trai dũng cảm, một cậu con trai sống vì bản thân mình hơn nữa lại sống rất thànhcông”. “Mình muốn hỏi cậu một câu”. Trình Vũ Kiệt im lặng đã lâu cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nói. “Cái gì?”. “Cậu đã từng học tâm lý học chưa?”. “Ừ, ý gì vậy?”. “Sao từng câu cậu nói đều đâu ra đấy như vậy? Bình thường tôi khôngthèm nghe một câu nói thừa nào cả, nhưng sao lần này lại chịu cho vàođầu hết những lời của cậu chứ?”. “Vậy ý cậu là… cậu đồng ý tham gia cuộc thi rồi?”. Kha Mộng Kì thở một hơi, vừa rồi nói nhiều như vậy cũng không phí sức. “Đúng vậy, cậu đã thành công rồi”. Trong mắt Trình Vũ Kiệt đã khôngcòn bóng tối như trước nữa, thay vào đó là ánh mắt tràn đầy tự tin. “Tốt quá rồi! Tốt quá rồi!”. Kha Mộng Kì vui sướng ôm cánh tay TrìnhVũ Kiệt, nhảy nhót, như thể Kiệt đã giành được danh hiệu quán quân rồivậy. “Này, đồ ngốc! Mau buông ra! Cậu làm tôi đau tay”. Trình Vũ Kiệt nói. “Ồ”. Nhận thấy mình lại phạm sai lầm, Kha Mộng Kì vội vàng buông tay Trình Vũ Kiệt ra. “Lần này cậu sẽ không từ bỏ trước cuộc thi nữa chứ?”. Tuy đang rấtvui nhưng Kha Mộng Kì cũng không quên nhắc nhở Trình Vũ Kiệt đừng có như con thỏ đế bỏ cuộc trước khi lâm trận. “Không đâu!”. Trình Vũ Kiệt ngại ngùng lắc đầu. Đúng là, sao lại để ấn tượng xấu như vậy trong lòng Kha Mộng Kì chứ! “Không được, thời hạn đăng ký sắp hết rồi, cậu mau đi đăng ký đi!”. “Được rồi, mình đi ngay đây”. Trình Vũ Kiệt nói xong đi về chỗ đăng ký thi. “Cho dù thế nào đi nữa cậu cũng nhất định phải thắng nhé! Mình sẽ làfan hàng đầu của cậu!”. Kha Mộng Kì làm tay hình chiến thắng, hét tophía sau Trình Vũ Kiệt. Trên gương mặt Trình Vũ Kiệt, nụ cười rạng rỡ. Chưa bao giờ cậu thấy lòng thanh thản như bây giờ. Lần này, cậu sẽ chiến đấu vì chính bản thân mình! Về ký túc, Tiểu Vân cứ suy nghĩ mãi, cô rất nóng lòng muốn biết Kha Mộng Kì nói chuyện riêng với Trình Vũ Kiệt về cái gì. Cuối cùng, bóng dáng quen thuộc của Kha Mộng Kì đã xuất hiện ở cổng ký túc. Tiểu Vân chạy vội ra, ôm lấy Kha Mộng Kì, “Kì, cuối cùng cậu cũng về rồi, mình nhớ cậu chết đi được!”. “Cậu là “phú ông say rượu không bởi tại rượu” hả? Có phải muốn biếtchuyện của Trình Vũ Kiệt?”. Kha Mộng Kì một lời đã làm lộ mục đích củaTiểu Vân. “Phải, coi như cậu thông minh! Đừng có chần chừ nữa! Cậu tìm Kiệt nói chuyện riêng gì thế?”. “Không phải vì chuyện đăng ký tham dự cuộc thi “Super Boy” sao”. Kha Mộng Kì cúi đầu tỏ vẻ buồn bã. “Nhìn vẻ mặt cậu không vui như vậy, có phải vẫn chưa thuyết phục được cậu ta không?”. Tiểu Vân thất vọng. “Ha ha, không phải vậy, cậu ấy đồng ý tham gia rồi, còn nữa cậu ấycũng đã đi đăng ký rồi! Chắc ngày mai sẽ có tên cậu ấy trên bảng thôngbáo của trường thôi”. Kha Mộng Kì vốn định đùa Tiểu Vân nói rằng Kiệtkhông đăng ký, nhưng cô không nỡ nhìn thấy vẻ mặt thất vọng, buồn rầucủa Tiểu Vân, nên đành nói thật luôn. “Thật vậy không?”. Tiểu Vân mở to mắt, tỏ vẻ không tin. “Thật vậy!”. “Woa, Kì, cậu thật vĩ đại, thuyết phục được cả người cố chấp nhưTrình Vũ Kiệt! Mình ngưỡng cậu quá! Cậu đã trở thành thần tượng thứ haitrong lòng mình rồi!”. “Ai là thần tượng thứ nhất của cậu?”. “Điều này còn phải hỏi sao, đương nhiên là Trình Vũ Kiệt rồi!”. TiểuVân khoanh hai tay trước ngực, hai mắt như đang nhảy nhót, dáng vẻ trông giống như một cô gái ngây dại vì trai đẹp. “Tiểu Vân…”. “Gì?”. “Mình không có kinh nghiệm làm fan, cậu phải dạy mình đấy, ví dụ như đi phát phiếu hay tổ chức câu lạc bộ fan gì đấy”. “Không vấn đề gì, về mặt này thì mình quá rành! Nói cho cậu biết, cậu không cần quan tâm đến vấn đề người ủng hộ, năm ngoái lượng phiếu ủnghộ cậu ấy lúc nào cũng đứng đầu, cuối cùng, trong trận chung kết, có một vị giám khảo cho cậu ấy điểm hơi thấp, nên tổng điểm của Kiệt mới bịgiảm xuống, kết quả là thua Húc tiền bối. Thật đáng tiếc!”. Tiểu Vân thở dài. “Đừng buồn, lần này nhất định Kiệt sẽ đánh bại Húc tiền bối, trở thành quán quân của cuộc thi!”. Kha Mộng Kì an ủi Tiểu Vân. 2 Ngày hôm sau, trên bảng thông báo đã có thêm cái tên Trình Vũ Kiệt. Kha Mộng Kì sung sướng nhìn cái tên đó. Kiệt, cậu nhất định phải trở thành quán quân, mình rất tin tưởng vào cậu! Trong phòng tập nhảy đã chật kín người, bên ngoài cửa cũng đã chậtcứng, hành lang dường như bị ách tắc đến mức không có lối cho nước chảy. Giữa phòng tập có một nhóm sinh viên đứng quây thành vòng tròn. Trình Vũ Kiệt mặc bộ đồ khiêu vũ quốc tế thoải mái đang trồng câychuối, dùng tay trái làm trụ nâng đỡ toàn cơ thể, những lọn tóc ngắn bay bay trên khuôn mặt tuấn tú. Trình Vũ Kiệt làm động tác xoay một cách linh hoạt, từ tay tráichuyển sang tay phải, rồi lại từ tay phải chuyển qua tay trái, khôngngừng biến đổi động tác, dáng vẻ rất cool. Trong phòng tập ngoài tiếng nhạc lôi cuốn ra, không có bất cứ tạp âm nào khác. Tất cả sinh viên đều nín thở, chăm chú thưởng thức màn trình diễn của Trình Vũ Kiệt. Khúc nhạc kết thúc, Trình Vũ Kiệt thực hiện động tác kết thúc rất đẹp mắt, xung quanh tiếng vỗ tay vang lên như sấm. Kha Mộng Kì tự chúc mừng bản thân trước đây đã đăng ký vào lớp khiêuvũ, mỗi ngày có thể nhìn thấy Kiệt nhảy trong khoảng cách gần như vậy. Cô ra sức vỗ tay, vỗ đến mức tay đau rồi vẫn tiếp tục vỗ, bởi vì cô đã bị màn biểu diễn của Kiệt làm cho cảm động. Trực giác mách bảo cô: Đây mới đích thực là Kiệt, một Kiệt vô cùng tự tin. Trình Vũ Kiệt chỉ nhảy một đoạn hip hop trong giờ học thôi mà đã thuhút nhiều như vậy, nếu cậu ấy biểu diễn trên sân khấu của cuộc thi“Super Boy” cảnh tượng sẽ thế nào đây? Liệu sẽ có một đám nữ sinh tay ôm những bó hoa tươi lũ lượt chạy lên sân khấu? Trong lòng Kha Mộng Kì đãbắt đầu có những suy nghĩ linh tinh. Haizz, không nghĩ ngợi nữa, người đẹp trai, ưu tú như Kiệt nhất địnhcó rất nhiều nữ sinh phát điên vì cậu ấy rồi, tặng hoa là điều đươngnhiên! Kha Mộng Kì vẹo đầu, ngốc nghếch ngắm nhìn Kiệt đang bị rất nhiều người vây quanh. “Hi, sao lại đứng nghệt ra như vậy?”. Tiểu Vân gọi lớn, nhìn Kha Mộng Kì đang ngây ngô đứng đó. “Cậu nói xem, người ưu tú như Kiệt sẽ có rất nhiều cô gái hâm mộ đúng không?”. “Đương nhiên rồi, trừ phi cậu không có mắt, người có mắt đều có thểnhận ra điều này. Bình thường cậu cũng không ngốc, tại sao giờ lại hỏimình câu hỏi ấu trĩ vậy? Cậu hôm nay không bị sốt đấy chứ?”. Tiểu Vânvừa nói vừa vội vàng đặt tay lên trán Kha Mộng Kì, sau đó lại đặt lêntrán mình, nhìn Kha Mộng Kì bằng ánh mắt mơ hồ, “Cậu không bị sốt, saolại ngờ nghệch thế nhỉ?”. “Tiểu Vân, đừng có nói mình như vậy chứ, hôm nay mình rất bìnhthường! Người hâm mộ Kiệt càng nhiều, thì đội quân hậu thuẫn của cậu ấycàng lớn, lượng người ủng hộ càng cao! Nếu chúng ta đi phát phiếu cũngsẽ dễ dàng hơn”. Kha Mộng Kì sợ vẻ mặt của bản thân để lộ ra tình cảm,những ngây ngô vừa rồi đã biến mất, “Mình nghe cậu nói thế về Kiệt mớiyên tâm mà!”. “À, cậu cũng thật quan tâm đến Kiệt đấy chứ! Mình nói cho cậu biếtnhé, Kiệt là thần tượng trong lòng của tất cả nữ sinh trong học việnKhải Thịnh, cậu không được giữ một mình đâu nhé!”. Tiểu Vân thấy mặt Kha Mộng Kì đỏ ửng không nhịn được cười. “Mình không thế đâu, ai thèm để ý đến kẻ lạnh lùng, vô tình như Kiệt chứ?”. “Mình không thế đâu. Đừng thấy Kiệt bình thường lạnh lùng, vô tình,nhưng đoạn hip hop mà cậu ấy vừa biểu diễn sôi nổi biết bao, đâu có chút lạnh lùng nào đâu. Mình cảm thấy Kiệt là loại đàn ông ngoài lạnh trongnóng”. Tiểu Vân vẻ mặt chăm chú nói. Cũng có thể, Kiệt có lẽ chính là loại người trong nóng ngoài lạnh,những nỗi đau trong lòng cậu ấy đã dần lắng lại trong tim, sau đó dầndần lan tỏa ra mọi ngóc ngách trong cơ thể, cứ như vậy toàn thân cậu ấyđều toát ra vẻ lạnh lùng, đau thương. Đó cũng có thể chính là cách cậuấy tự bảo vệ bản thân! Kha Mộng Kì nhìn đôi mắt sáng nhưng đầy âu sầucủa Kiệt, thầm đoán trong lòng. Kiệt đang bị một đám nữ sinh vây quanh, nhưng đứng ở vị trí của KhaMộng Kì lúc này vẫn có thể nhìn thấy Kiệt rất rõ. Đứng giữa nhiều cô gái như vậy mà Kiệt vẫn rất ít nói, không ngừng nhìn về phía Kha Mộng Kì,dáng vẻ lo lắng bồn chồn. Đột nhiên, ánh mắt của Trình Vũ Kiệt bắt gặp ánh mắt Kha Mộng Kì, hai người nhìn nhau. Kha Mộng Kì bất ngờ, vội vàng thu ánh mắt về. Khóemiệng Kiệt hơi nhếch lên, rồi quay đầu nhìn đám nữ sinh điên loạn kia,chau mày. Chi tiết này như hòn đá nhỏ ném xuống mặt nước, tạo nên những làn sóng lăn tăn, không ai có thể nhận ra sự khác biệt. 3 Vẫn là con hẻm đó, chỉ là không còn ánh nắng chói chang nữa. “Tiểu tử, chuẩn bị đến đâu rồi?”. Tên mặc áo phông đỏ lần trước hômnay mặc một bộ complet đen, còn đeo cả kính râm màu đen nữa, nhìn rấthung dữ. “Tôi đã nói rồi, các anh cho tôi thời gian một tháng, tôi nhất địnhsẽ trả lại các anh”. Trình Vũ Kiệt nhìn tên kính đen cao to đang đứngtrước mặt với vẻ vô cùng căm ghét. “Một tháng? Ha ha!”. Tên kính đen cười lớn, “Có phải ngươi không hềđể tâm đến chuyện này chút nào?”. Nụ cười trên khuôn mặt tên đeo kínhđen đã nhanh chóng biến mất, cao giọng, hét lớn. “Tôi biết, vẫn còn năm ngày!”. Trình Vũ Kiệt nói giọng cứng rắn, mặt không biểu lộ chút tình cảm nào. “Được, tiểu tử thối, ta nói cho mày biết, đừng hòng giở trò gì vớibọn ta, nếu không…”. Tên kính đen rút một con dao nhỏ trong tay áo ra,phật dao lên. Lưỡi dao sáng chói mắt, tên kính đen đưa con dao lên sátmặt, xem xét kỹ, ánh sáng của dao phản chiếu lên mặt hắn, nhìn rất dữtợn. Tên kính đen lấy lưỡi dao vẽ lên mặt Trình Vũ Kiệt, lộ rõ nụ cườinham hiểm, “Nếu không, tao sẽ giết mày!”. “Ha ha ha…”. Tiếng cười tự cao tự đại vọng lại trong con hẻm bé xíu, dài hun hút. Ánh mắt của Trình Vũ Kiệt dường như có một ngọn lửa tức giận đangbùng cháy, những đường nét trên khuôn mặt cũng đanh lại. Cậu cố gắng kìm nén cơn giận dữ trong lòng, nắm tay cũng dần thả lỏng. Tên kính đen cúi xuống nhìn nắm tay của Trình Vũ Kiệt, lại ngẩng đầulên nhìn vẻ mặt của kẻ không biết sống chết trước mặt, sầm mặt cười. Trình Vũ Kiệt im lặng, đứng giữa đám người đó. Lưng cậu vốn to lớn, thẳng tắp là vậy nhưng giờ nhìn rất cô độc. “Tiểu tử thối, nếu năm ngày sau mà không giao tiền ra, thì cứ liệu hồn!”. Kính đen hung tợn nói. Lúc bỏ đi, hắn còn không quên dùng bàn chân đang đi đôi giày da mũinhọn, láng bóng của hắn đá lên đầu gối Trình Vũ Kiệt. Trình Vũ Kiệt bịđá bất ngờ, một chân khuỵu xuống, rất đau, nhưng cậu vẫn cố gắng cắnrăng chịu đựng, không kêu la. Nhìn bóng bọn chúng dần đi xa, mắt Trình Vũ Kiệt đầy thù hận. Cậu lấy tay cố hết sức chống đất, mặt lộ rõ vẻ đau đớn, dáng người mỏng manh khiến người khác cảm thấy đáng thương. “Làm sao đây? Làm sao đây…”. Trình Vũ Kiệt ngẩng mặt hét lên trời, vẫn quỳ trên mặt đất. Lúc này đây, cậu thấy mình thật cô đơn biết bao! Màn đêm buông xuống, những ánh đèn bắt đầu sáng lên. Quán rượu cũng trở nên náo nhiệt hơn. Phần lớn người trong quán rượu là những người sống về đêm, vì thế vào ban đêm, tinh thần của bọn họ trở nên phấn khích một cách lạ thường. Bóng dáng gầy gò, nhỏ bé của Kha Mộng Kì xuyên qua những gương mặt lạ lẫm, cho dù rất mệt vẫn phải tươi cười. Một cơn đau khủng khiếp từ đầu truyền xuống, cô nhanh chóng lấy mộttay còn lại sờ lên đầu, nhắm hai mắt, đợi một lúc, tất cả đau đớn dầnbiến mất, cô lại tươi cười tiếp tục công việc. Mấy ngày nay, Kha Mộng Kì thấy đầu thỉnh thoảng đau một cách vô cớ, không biết nguyên nhân vì sao. “Hi”. Phương Văn Húc đột nhiên xuất hiện như từ trên trời rơi xuống, làm cho Kha Mộng Kì giật mình. “Húc tiền bối, sao anh lại đến đây?”. “Anh ngày nào…”. Phương Văn Húc suýt nữa thì lỡ miệng nói ra “Anhngày nào cũng đến đây”, may mà dừng lại kịp, nở nụ cười mê người, “Tạivì hôm nay anh đã nói với chị Hồng cho em nghỉ một ngày rồi!”. “Sao vậy? Không phải hôm nay việc kinh doanh rất tốt sao?”. Kha Mộng Kì thắc mắc. Anh sợ em mệt, đồ ngốc ạ. Phương Văn Húc thầm nói trong lòng. “Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài chơi, ngày nào cũng ở trong quán rượuthật vô vị!”. Nói xong, Phương Văn Húc liền kéo tay Kha Mộng Kì đi. “Chờ đã, em không thể ra ngoài, chị Hồng nói mỗi ngày phải làm đủ batiếng mới được nhận lương”. Kha Mộng Kì hất tay Phương Văn Húc. “Anh đã nói với chị ấy rồi, tiền lương của em hôm nay vẫn được nhậnnhư thường”. Từ trước đến nay, tiền đối với Phương Văn Húc không phải là vấn đề. “Nhưng mà…”. Tuy Kha Mộng Kì rất muốn được nghỉ làm, nhưng không muốn nghỉ theo cách này. Đi chơi cùng Húc tiền bối? Như vậy gọi là gì chứ? “Hôm nay anh sẽ đưa em đến một nơi, đảm bảo em sẽ rất thích nơi đó”. Phương Văn Húc nhìn Mộng Kì, nói đầy tự tin. “Có thể tiết lộ trước một chút đó là nơi nào không?”. Kha Mộng Kì nháy nháy mắt. “Vậy… được thôi”. Thực ra Kha Mộng Kì hôm nay cũng rất mệt. Nếu cứtiếp tục ở lại trong quán rượu ồn ào nồng nặc mùi rượu và khói thuốc, cô thực sự lo rằng bản thân sẽ khuỵu ngã, vì thế đi ra ngoài thay đổikhông khí cũng tốt. Chiếc xe con màu xanh chạy nhanh trong màn đêm. Không biết từ lúc nào, bên ngoài đã lất phất mưa bay. Cần gạt nước gạt những giọt nước mưa trên cửa kính xe. Cả thành phố đều bị hơi mưa bao phủ, trở nên mù mịt, mờ ảo mà mê ly. Kha Mộng Kì nhìn chằm chằm vào cửa xe, càng nhìn càng cảm thấy cửa xe đầy nước mưa giống như gương mặt đang rơi lệ. Cô nghĩ đến Trình Vũ Kiệt, kẻ lúc nào cũng chau mày, u sầu, lạnh lùng ấy. Gia cảnh của Kiệt thực sự rất đáng thương! Từ nhỏ cậu ấy đã sống vớimẹ, bây giờ mẹ cậu ấy đã rời bỏ cậu ấy, cậu ấy lại nợ bọn cho vay nặnglãi nữa, hơn nữa bọn chúng lại chỉ cho cậu ấy thời hạn một tháng, trongvòng một tháng cậu ấy đi đâu kiếm được số tiền lớn vậy chứ? Tự đi làmthêm kiếm tiền cũng chỉ như muối bỏ bể mà thôi. Nếu đến thời hạn mà cậu ấy không có tiền trả nợ, liệu cậu ấy có lạibị bọn chúng đánh đập? Nếu vậy, cậu ấy sẽ lại bị thương, đến cả cuộc thi “Super Boy” cũng không tham gia được! Trước mắt cô lại hiện lên cảnh tượng Kiệt bị bọn cho vay nặng lãi đánh và vết thương trên cánh tay cậu ta đang chảy máu. Không! Mình không muốn Kiệt lại bị thương nữa! Nhất định phải nghĩ cách giúp Kiệt trả hết số nợ! “Kì…”. Phương Văn Húc khẽ gọi tên Kha Mộng Kì. “Ồ, Húc tiền bối, anh gọi em ạ!”. Kha Mộng Kì thấy ngại ngùng, như thể mọi suy nghĩ trong lòng cô bị người khác nhìn thấu . “Có phải em không muốn đi cùng anh, nên mới ngồi ngây ra như vậy?”. Phương Văn Húc than thở. “Không có, Húc tiền bối rất thân thiện!”. Kha Mộng Kì vội vàng nói. “Có phải em có tâm sự gì không? Nếu không ngại thì có thể nói với anh, không biết chừng anh có thể giúp em giải quyết!”. “Không có…”. Chuyện của Kiệt có nên nói cho Húc tiền bối biết? Chắclà không nên! Kha Mộng Kì vội vàng lắc đầu. Kiệt hình như rất ghét Húctiền bối. Nhưng mà cậu ấy nợ bọn cho vay nặng lãi nhiều tiền thế sao cóthể một lần là trả xong được? Dù sao Húc tiền bối cũng là người kếnghiệp của tập đoàn Phương Thị, vậy thì đối với anh ấy chắc tiền chỉ làchuyện nhỏ, nếu mượn tiền anh ấy giúp Kiệt trả nợ, thì sau này cậu ấy sẽ không gặp rắc rối nữa! “Kì, anh có thể hỏi em một câu được không?”. “Chuyện gì ạ?”. “Sao em lại đi làm thêm? Là vì lý do gia đình?”. … “Con gái làm trong quán rượu thực sự rất nguy hiểm. Anh không muốn em làm thêm trong quán rượu nữa, nếu cần gì thì cứ nói với anh”. “Mẹ em bị bệnh, cần một khoản tiền, em lại không trả nổi…”. Do là lần đầu tiên nói dối, Kha Mộng Kì có hơi lắp bắp. Việc mẹ bị ốm không phảilà giả, nhưng bệnh tình không đến nỗi nghiêm trọng như vậy, hiện tại mẹcô cũng không cần tiền chữa bệnh. Vì Kiệt, lần này coi như Kì không thèm đếm xỉa cái gì nữa! Chỉ cần có tiền giúp Kiệt trả nợ, cậu ấy sẽ khôngbị bọn người kia đánh đập nữa! Nghĩ đến đây, Kì càng vững tin. “Là thiếu tiền đúng không?”. Phương Văn Húc nhẹ nhõm cả người, “Em nên nói với anh sớm, thiếu bao nhiêu?”. Kha Mộng Kì lập cập giơ một ngón tay ra. Cô thật sự không muốn mượntiền người khác, muốn dựa vào chính khả năng của mình để giúp Kiệt,nhưng khả năng có hạn, chỉ có thể nhờ vào sự giúp đỡ của Húc tiền bối.Kiệt, mình vì cậu mà mặt dày như vậy, cậu nhất định phải nỗ lực hơn nữađể giành được danh hiệu quán quân nhé! “Một triệu?”. Kha Mộng Kì lắc đầu. “Mười triệu?”. Kha Mộng Kì vẫn lắc đầu. “Không phải là nhiều hơn chứ?”. “Người giàu có khác, em chỉ thiếu một trăm nghìn thôi, đối với em con số đó đã là trên trời rồi”. “Cái này thì dễ, bao giờ em cần? Anh về viết một tờ chi phiếu cho em”. “Như thế… như thế sao được chứ?”. Kha Mộng Kì hơi ngượng ngùng. “Cái này chẳng có gì cả. Đám bạn anh nếu thiếu tiền, cũng hay mượntiền anh. Bạn bè mà, không có gì to tát cả”. Sợ Kha Mộng Kì không chịunhận sự giúp đỡ của mình, Phương Văn Húc cố ý nhấn mạnh vào hai chữ “bạn bè”. “Vậy… cũng được, thực sự rất cảm ơn anh, Húc tiền bối. Lần nào anhcũng giúp đỡ em”. Kha Mộng Kì chân thành nói: “Anh yên tâm, em nhất định sẽ nghĩ cách nhanh chóng trả lại tiền cho anh”. “Không cần vội vàng, bây giờ anh cũng không thiếu tiền”. “Đúng rồi, Húc tiền bối, anh muốn đưa em đi đâu thế? Sao vẫn chưađến?”. Tuy Kha Mộng Kì tin tưởng vào nhân phẩm của Phương Văn Húc, nhưng cẩn tắc vô áy náy! Phương Văn Húc cười: “Một lát nữa đến nơi rồi em sẽ biết”. “Đến rồi!”. Phương Văn Húc xuống xe trước, cầm ô chờ Kha Mộng Kì xuống xe. Kha Mộng Kì luồn xuống dưới chiếc ô. Phương Văn Húc khẽ ôm eo cô, nghiêng ô về phía Mộng Kì. Kha Mộng Kì vội đẩy tay Húc ra. Phương Văn Húc lúng túng không biết nên để tay vào đâu. Một tòa cung điện to lớn đủ màu sắc sặc sỡ tỏa ánh sáng rực rỡ. Dường như toàn bộ cung điện đều được làm từ pha lê trong suốt, những ngọn đèn đủ màu sắc đang tỏa sáng. Cả bầu trời sáng như ban ngày. “Oa, đây là đâu vậy? Đẹp quá!”. Kha Mộng Kì đã lớn như vậy rồi nhưngvẫn chưa nhìn thấy tòa nhà nào đẹp như vậy, giống như cung điện của nàng công chúa trong truyện cổ tích vậy. “Đây là một dự án bố anh đầu tư gần đây, bây giờ vẫn chưa mở cửa. Tên của nó là Cung điện tình yêu, rất thích hợp để đi chơi cùng người yêu. “Oa, cái tên thật lãng mạn! Tòa cung điện đẹp như vậy, không biết bên trong sẽ như thế nào?”. Lòng hiếu kỳ của Kha Mộng Kì đã bị khuấy động. “Em có muốn vào trong xem không?”. “Có thể vào trong?”. Mắt Kha Mộng Kì sáng lên, rồi lập tức lại mờ đi, “Chẳng phải vẫn chưa mở cửa sao?”. “Có thể! Anh có chìa khóa của thần tình yêu có thể mở cửa Cung điệntình yêu. Nói xong, Phương Văn Húc lúc lắc chiếc chìa khóa trong tay.Chiếc chìa khóa được thiết kế rất đặc biệt, có hình dáng như thần áitình Cupid. Cupid dang đôi cánh nhỏ xinh, tay cầm mũi tên tình yêu, mộtđầu mũi tên có thể mở cửa Cung điện tình yêu. Phương Văn Húc khẽ xoay chìa khóa, cánh cửa bằng thủy tinh sáng loáng được mở ra. “Hoan nghênh đến với Cung điện tình yêu! Chúc các bạn có một chuyếndu lịch tình yêu vui vẻ!”. Nàng công chúa tuyết xinh đẹp tay cầm cây gậy phép thuật bằng vàng sáng loáng, mỉm cười, nói giọng ngọt ngào. Bốn phía phòng lớn đều có đường, mỗi con đường đều có tượng một nhânvật kinh điển, có mèo máy, nàng tiên cá, quả đào tiên… thậm chí có cảTrư Bát Giới! Kha Mộng Kì nhìn hoa hết cả mắt, nơi này thực sự quá đẹp. Cô bấm vào ngón tay mình, rất đau. Đúng là không phải đang nằm mơ! Trời ơi, cô cóthể tận mắt nhìn thấy tòa cung điện đẹp như trong mơ thế này! Cô cảmthấy mình thật sự quá hạnh phúc! “Em thích cửa có nhân vật nào, thì sẽ vào cung điện bằng con đường đó”. Phương Văn Húc cắt đứt dòng suy tưởng của Kha Mộng Kì. “Điều này chẳng lẽ có sự khác biệt?”. “Đương nhiên! Chọn những nhân vật khác nhau sẽ trải qua những phongcảnh khác nhau, trải nghiệm những hành trình du lịch tình yêu khácnhau”. Phương Văn Húc nói một cách thần bí. “Thật sao? Điều này cũng thần kì quá!”. Kha Mộng Kì không dám tin nói. “Đúng vậy, cho nên anh rất khâm phục kiến trúc sư John”. “Vậy nếu muốn trải nghiệm những cuộc hành trình khác nhau, muốn xem hết tất cả cảnh đẹp thì sao?”. “Cái này…”, Phương Văn Húc lắc lắc đầu, “Cái này… hình như khôngđược? Mỗi người đều có sở thích riêng của mình! Nếu một cặp đôi cùng đến mà thích những nhân vật khác nhau, có thể lựa chọn hai con đường, trước tiên hai người chọn một cửa trước, rồi sau khi ra ngoài lại có thể vàomột cánh cửa khác, như vậy có thể được ngắm nhìn những phong cảnh khácnhau”. “Thế nếu hai người cùng chọn một cánh cửa thì chỉ có thể ngắm một phong cảnh rồi”. Kha Mộng Kì hơi thất vọng. “Về mặt lý thuyết thì như vậy. Nhưng… nếu em muốn đi lần lượt hết tất cả các con đường, anh sẵn lòng đi cùng em. Vì bây giờ vẫn đang tronggiai đoạn thử nghiệm cho nên vẫn còn rất nhiều thứ phải hoàn thiện. Đợiđến khi chính thức mở cửa, về cơ bản mỗi cặp tình nhân chỉ có thể lựachọn một con đường. Cho nên có thể coi em là một ngoại lệ”. “Anh thật tốt quá! Húc tiền bối, em cảm ơn anh nhiều!”. Kha Mộng Kì vô cùng vui sướng. “Sau này em có thể không gọi anh là Húc tiền bối, gọi thẳng tên anhđược không? Chúng ta đã là bạn của nhau rồi, bạn bè với nhau không cầnkhách sáo nữa”. “Ừ… được… Húc…”. Lần đầu tiên mở miệng gọi vậy, Kha Mộng Kì cảm thấy không quen lắm. “Ừ”. Phương Văn Húc gật đầu mãn nguyện. “Đúng rồi, Húc… nếu em đã từng đến một lần, đợi đến khi chính thức mở cửa nếu em muốn đến lần nữa, có được không?”. Dù sao thì đây cũng làmột nơi rất thần kỳ, Kha Mộng Kì rất muốn giới thiệu cho bạn bè mình, ví dụ như Tiểu Vân, ví dụ như Kiệt. Cung điện tình yêu mà, đương nhiênphải đến cùng với người mà mình yêu thương nhất rồi! “Có thể, bất cứ lúc nào em cũng có thể đến”. Phương Văn Húc không hiểu ra ý của Kha Mộng Kì. “Ồ…”. Nhìn Kha Mộng Kì lưỡng lự trước tất cả các cánh cửa, Phương Văn Húc không nhẫn nại hỏi: “Em thích nhân vật nào nhất?”. “Hi hi, em khá giàu tình yêu thương, tất cả em đều rất thích. Nhưngmà câu chuyện Nàng tiên cá là cảm động nhất, vào cánh cửa này trước đi”. Kha Mộng Kì vừa nói vừa tiến lại gần phía nàng tiên cá. Nàng tiên cá có đôi mắt màu xanh, sâu thẳm như đại dương, làn da trắng ngần, mái tóc xoăn dài màu vàng, cái đuôi cá màu xanh. Trên tay nàng cầm chiếc bình pha lê màu xanh, bên trong có những hạt cát nhỏ và những viên đá màu sắc sặc sỡ. Phương Văn Húc ấn cái nút phía trên chiếc bình pha lê, nàng tiên cábắt đầu xoay người, một con đường dài màu xanh xuất hiện trước mắt. “Oa, đẹp quá!”. Kha Mộng Kì có cảm giác kinh ngạc, không chờ đợi được, vội vàng bước vào trong. Phương Văn Húc cũng bước vào, nắm lấy tay Kha Mộng Kì, “Cung điện này là thiết kế đặc biệt cho các cặp tình nhân, vì thế các cặp đôi phải thể hiện rất thân mật mới có thể đi hết con đường một cách thuận lợi được”. “Thật vậy sao?”. Kha Mộng Kì không đồng ý lắm, nhưng không thể không tin lời Húc. Hai bên con đường màu xanh là rất nhiều bể thủy tinh lớn, các loài cá đang tung tăng bơi lội trong đó, khiến người ta có cảm giác mình đang ở trong một công viên hải dương. Hai người đi được một đoạn thì trước mặt bất ngờ xuất hiện một cánh cửa pha lê màu xanh. “Đây là cuối đường rồi chắc? Sao lại không có cửa ra?”. Kha Mộng Kì cảm thấy rất kỳ lạ. “Có lẽ đã đến lúc các cặp đôi phải trả lời câu hỏi rồi”. Phương Văn Húc ngược lại không hề ngạc nhiên chút nào. “Cậu tên là gì?”. Trên cánh cửa xuất hiện phần lưng một nàng tiên cá. Sau đó nàng tiên cá quay người, mặt đối mặt với Phương Văn Húc. “Phương Văn Húc”. “Cô tên là gì?”. Nàng tiên cá xoay người, quay khuôn mặt xinh xắn của mình về phía Kha Mộng Kì. “Kha Mộng Kì”. “Vậy thì, Phương Văn Húc, anh có đồng ý sẽ ở bên cạnh Kha Mộng Kì đến lúc đầu bạc răng long không?”. Nàng tiên cá nói với Phương Văn Húc. “Tôi đồng ý”. Phương Văn Húc rất thành khẩn. “Kha Mộng Kì, cô có đồng ý sẽ ở bên cạnh Phương Văn Húc đến lúc đầu bạc răng long không?”. Nàng tiên cá nói với Kha Mộng Kì. “Tôi…”. Kha Mộng Kì không đưa ra câu trả lời. “Tình cảm của hai người không đủ vững chắc, sau này sẽ phải đối mặtvới rất nhiều gian nan”. Nàng tiên cá nói. Nói xong, nàng tiên cá dầnbiến mất còn cánh cửa màu xanh thì vẫn im lìm. “Húc… chúng ta có thể đi ra bằng lối vào không?”. “Không thể! Bây giờ phải có người ở bên ngoài ấn cái nút trên chiếcbình pha lê thì chúng ta mới có thể ra ngoài. Nhưng chỗ này chỉ có haichúng ta…”. “Lần này phải làm sao đây? Có phải chúng ta đã bị nhốt trong này?”. Kha Mộng Kì hốt hoảng. “Đúng vậy, bị nhốt ở trong này. Nhưng em đừng lo, còn có một cách có thể ra ngoài”. “Cách gì?” “Chính là trả lời lại câu hỏi vừa nãy, em phải trả lời là “Tôi đồng ý’.” “Nhưng mà…”. Nhưng mà em không muốn thế! Kha Mộng Kì thấy rất khó xử. “Vậy thì chúng ta đành ngồi đây chờ một đêm vậy”. Phương Văn Húc đang định ngồi xuống, chuẩn bị tinh thần ngồi đợi một đêm. “Không được, tối nay nhất định em phải về!”. Kha Mộng Kì hốt hoảng. “Thế chỉ còn cách anh vừa nói lúc nãy thôi…”. Phương Văn Húc làm ra vẻ hết cách nhìn Kha Mộng Kì. “Được rồi…”. Để có thể ra ngoài một cách thuận lợi, Kha Mộng Kì bình tâm. Sau khi Kha Mộng Kì miễn cưỡng trả lời “Tôi đồng ý”, cánh cửa pha lê màu xanh quả nhiên biến mất. Đây đúng là một tòa cung điện kỳ quái! Kha Mộng Kì kết luận. Kha Mộng Kì lúc này đã không còn tâm trạng ngắm cảnh nữa, chỉ muốnmau chóng ra khỏi đó. Cô hơi hối hận vì đã đồng ý đi cùng Húc đến nơinày. Đây là cung điện xây cho các cặp tình nhân, còn cô và Húc chỉ làquan hệ bạn bè bình thường, sao có thể đến đây chơi được chứ? Cuối cùng cũng có thể ra ngoài, quay trở lại căn phòng lớn của cungđiện. Lại nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của nàng tiên cá, lúc này cô mớicó thể thở phào một hơi. “Em còn muốn vào con đường nào chơi nữa?”. “Không…”. Kha Mộng Kì vội vàng lắc đầu từ chối. Cô không thích phảitrả lời những câu hỏi vô vị kiểu như thế nữa! “Thời gian không còn sớmnữa, em nghĩ… đã đến lúc em phải về rồi”. “Được, nếu em thích, lần sau anh lại đưa em đến đây chơi”. “Dạ”. Lần sau? Quỷ mới thèm đến. Trừ phi… là đi cùng Kiệt. Kha Mộng Kì nhoẻn miệng cười. Bên ngoài mưa đã tạnh, không khí trở nên rất trong lành. Trong màn đêm, tòa cung điện vẫn tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Kha Mộng Kì không còn cảm hứng đối với tòa cung điện này nữa. “Cảm ơn em”. Câu nói đột ngột của Phương Văn Húc khiến Kha Mộng Kì giật mình,người nói câu này đáng ra phải là cô mới đúng. Cho dù thích hay khôngthích nơi này, có thể được chiêm ngưỡng phong cảnh đẹp đẽ, kỳ diệu nhưvậy, cô cũng đã cảm thấy rất mãn nguyện rồi. “Câu này hình như ngược rồi? Phải là em cảm ơn anh mới đúng!”. “Không đâu, thực sự cảm ơn em”. Đôi mắt Phương Văn Húc trong sáng,“Anh đã từng nói với bố, trước khi Cung điện tình yêu chính thức mở cửa, anh sẽ đưa người con gái trong tim anh đến. Cảm ơn em đã giúp anh thựchiện nguyện vọng này”. … Kha Mộng Kì không ngờ tình cảm Húc dành cho cô lại chân thành đếnvậy. Ấn tượng ban đầu về anh trong cô chẳng qua cũng chỉ là loại công tử con nhà giàu, là bạn trai của Lâm Phương Phi, là tiền bối học trước một khóa… Nhưng giờ đây, anh lại trở thành người con trai thích mình. Kha Mộng Kì chưa từng yêu, không biết trong hoàn cảnh này phải nói câu gì cho phù hợp. “Nếu em thực sự để ý đến nụ hôn đầu như vậy, anh sẽ chịu trách nhiệm”. “Chịu trách nhiệm? Chịu trách nhiệm thế nào?”. “Làm bạn gái anh, cả đời này anh sẽ chỉ yêu mình em”. Lần đó ở quán rượu. Nụ hôn bất ngờ đó. Lời tỏ tình chân thành đó. Tất cả những chuyện đã xảy ra như hiện rõ mồn một trước mắt Kha Mộng Kì. “Kì, làm bạn gái anh có được không? Anh rất thật lòng đó”. Lời củaPhương Văn Húc như phá tan sự tĩnh lặng, cũng cắt đứt dòng suy tư củaKha Mộng Kì. “Xin lỗi… Em đã thích một người khác rồi”. Cho dù chưa từng yêu, KhaMộng Kì vẫn biết từ chối người khác là một việc rất tàn nhẫn. Nhưng đôikhi có một số lời không nói hoặc nói muộn sẽ càng làm tổn thương đốiphương nhiều hơn. “Ờ… Vậy cứ coi như anh chưa nói gì. Chúng ta vẫn có thể làm bạn, đúng không?”. Phương Văn Húc bỗng nhiên cảm thấy nhói đau, anh đã đến chậmmột bước. “Có thể chứ, chúng ta mãi mãi là bạn!”. Phương Văn Húc cười đau khổ. Màn đêm càng lúc càng đen hơn. Chiếc xe con màu xanh chạy mỗi lúc một nhanh. Tâm trạng người lái xe càng lúc càng trầm lặng. Người ngồi trên xe càng lúc càng cảm thấy khó xử.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]