Kha Mộng Kì nhún mũi bàn chân, bắt đầu khiêu vũ, ngẩng đầu,xoay người, quay… mỗi động tác đều thực hiện rất chính xác, mỗi biểu lộtình cảm đều rất chuyên tâm. 1 Những tia nắng đầu tiên trong ngày chiếu qua làn sương mỏng, tỏa sáng cả ngôi trường xinh đẹp này. Nhà ăn của trường đã chật kín người. “Kha Mộng Kì, mình đã mua được bữa sáng về rồi đây”. Tiểu Vân taytrái bê một bát sữa đậu nành, tay phải xách mấy cái túi đựng thức ăn,nói không ra hơi. Xếp hàng chen chúc mệt quá, Tiểu Vân vừa đến đã ngồi phịch xuống. May mà trọng lượng của cô chưa đến mức làm gãy chiếc ghế. “Cám ơn cậu!”. Kha Mộng Kì nhận lấy cái bánh mì mà Tiểu Vân đưa cho. “Ăn thôi đều phải chen chúc như vậy, cậu nói xem chúng ta có dễ dàngmà ăn cơm được sao?”. Tiểu Vân hơi chán nản nói: “Nếu không phải vì hômnay cậu trang điểm trông giống thục nữ như vậy, mình cũng chẳng thèm mua hộ thức ăn cho cậu đâu đấy!”. “Hôm qua ai dám cãi nhau với Lâm Phương Phi, mau bước ra đây cho tôi!”. Một giọng nói đầy tức giận bất ngờ vang lên. Tất cả các sinh viên trong nhà ăn đều nhìn về hướng âm thanh phát ra, cả nhà ăn ồn ào bỗng chốc yên tĩnh lạ thường. Kha Mộng Kì bị giọng nói ấy khiến cho sợ hãi, chiếc bánh mì đã đưagần đến miệng rồi vội đặt xuống. Cô ngẩng đầu lên, ngạc nhiên. Có vài nam sinh hung dữ, người nào người nấy đều to cao, đẹp trai, mặc complet chỉnh tề, khí thế rất hoành tráng. Chàng trai đứng đầu mặc complet đen, điều khiến cho người khác chú ýnhất về anh ta là mái tóc ngắn hung hung vàng, da rất trắng, đôi mắt như hoa anh đào trong vắt, rất sáng. “Ôi, Húc tiền bối…”. Tiếng của rất nhiều nữ sinh vang lên. “Chẳng phải mấy ngày nay Húc tiền bối đều không lên lớp ư, sao hômnay anh ấy lại đến đây nhỉ?”. Tiểu Vân ngơ ngác như không hiểu gì nóivới Kha Mộng Kì đang đứng bên cạnh. Tiểu Vân luôn có hứng thú với nhữngtin đồn trong trường, mọi chuyện lớn nhỏ trong ngôi trường này cô đềurất tinh thông. Khó khăn lắm Tiểu Vân mới rời được mắt khỏi đám nam sinh đẹp trai,hướng ánh nhìn về phía Kha Mộng Kì. Đột nhiên Tiểu Vân mở to mắt, há hốc miệng: “Kha Mộng Kì, người mà bọn họ tìm chính là cậu đấy!”. “Ừ, chắc đúng thế rồi”. Kha Mộng Kì mắt nhìn chằm chằm vào đám nam sinh kia, sững sờ nói. Kha Mộng Kì vội vàng tự nhắc nhở mình: “Kha Mộng Kì, phải bình tĩnh.Mình cũng chẳng làm chuyện gì sai trái cả, sợ gì ma quỷ đến gọi cửachứ!”. “Chính là tôi đây”. Kha Mộng Kì không một chút run sợ, nói rõ ràng từng chữ một. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô bạn không biết trời cao đất dày là gì này. “Đây chẳng phải là Kha Mộng Kì đã dũng cảm đứng ra bảo vệ chính nghĩa, khiến cho Lâm Phương Phi tức giận hay sao?”. “Đúng rồi! Lần này thì hay rồi, Húc tiền bối tìm đến rồi, không biếtanh ấy sẽ xử lý cô ta như thế nào đây nhỉ… hậu quả của việc nhiều chuyện đây mà!”. Tiếng bàn tán xôn xao khắp nơi. Phương Văn Húc bước nhanh về phía Kha Mộng Kì, đôi chân dài của anh ta dường như có sức mạnh lớn, bước chân kiên định, mạnh mẽ. Những tên đứng sau anh ta cũng lũ lượt bám theo, cả một đám những anh chàng đẹp trai khiến cho đám nữ sinh đứng nhìn ngây người ra. Phương Văn Húc đã đi đến gần. Trời ơi, sao mình lại căng thẳng thế này, liệu có phải mình không thể khống chế được sức hút của mấy anh đẹp trai này không? Chắc không phảichứ, Kha Mộng Kì mình không thể thế này được, mình trong sáng như vậylàm sao có thể để cho mấy gã này làm rối loạn tinh thần chứ? Thật là nực cười. Tim Kha Mộng Kì đập nhanh hơn, nhưng hít một hơi thật sâu, cuốicùng cô cũng giữ được bình tĩnh. “Là cô?”. Phương Văn Húc nhìn Kha Mộng Kì đang mở to mắt, hít thở sâu, hỏi mà như không tin vào mắt mình. Cô gái này có khuôn mặt thuần khiết, làn da trắng mịn, đôi mắt sáng,trong như nước hồ mùa thu, mái tóc dài suôn mượt như thác nước đổ dàibên vai, còn có mấy lọn tóc nghịch ngợm bay bay trước ngực. Cô gái mặcchiếc váy liền màu trắng, có ren hoa ôm lấy chiếc cổ thon, trông thực sự rất đáng yêu. “Không sai!”. Kha Mộng Kì càng đứng thẳng lưng hơn. Cho dù anh là người đẹp trai đi chăng nữa thì cũng phải nói lý lẽ chứ. Phương Văn Húc nhìn Kha Mộng Kì, đột nhiên cười lớn: “Ha ha, hóa ra cô chính là con bạch tuộc đó đấy ư!”. Bạch tuộc? Kha Mộng Kì sửng sốt, biết mình đang bị cười nhạo, tức giận đỏ mắt: “Bạch tuộc cái gì chứ, bạch tuộc cái đầu anh ý!”. “Không phải chứ? Cô ta uống nhầm thuốc rồi phải không? Sao cô ta dámnói lớn tiếng như thế với Húc tiền bối chứ?”. Có người đứng bên ngoài xì xào. Phương Văn Húc cười một lúc lâu, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, và nhớ ra mục đích của anh đến là để trả thù cho Lâm Phương Phi. Anh hắnggiọng, nói: “Cô phải xin lỗi Lâm Phương Phi vì những chuyện cô đã gây ra hôm qua”. “Tôi đâu có làm gì sai, chẳng có lý do gì mà tôi phải đến xin lỗi cả!”. Kha Mộng Kì khẳng khái. “Xin lỗi là xin lỗi, chả cần lý do gì cả!”. Phương Văn Húc nghiêm nghị trả lời. “Này, anh bạn, anh có làm sao không đấy? Anh đã bao giờ thấy lời xinlỗi nào mà không có lý do chưa? Hơn nữa, tôi thấy so sánh chuyện xảy rahôm qua, anh phải xin lỗi tôi mới đúng đó! Loại con trai không có phongđộ như anh thì đây là lần đầu tiên tôi gặp đấy!”. Kha Mộng Kì nói thẳng, không chút nhượng bộ. “Trời ơi! Cô ta dám nói Húc tiền bối không có phong độ?”. Tất cả nữsinh trong nhà ăn dường như không thể chịu đựng được, bọn họ kích độngnhư muốn chạy ngay đến đánh Kha Mộng Kì. “Chuyện của Lâm Phương Phi cũng là chuyện của tôi, cô có biết đắc tội với tôi sẽ có hậu quả như thế nào không?”. Phương Văn Húc nhướn caolông mày, hất mái tóc, dáng vẻ rất cool. “Hậu quả thế nào tôi cũng không sợ”. Kha Mộng Kì tỏ vẻ không thèm đếm xỉa gì đến lời đe dọa của Phương Văn Húc. Phương Văn Húc lườm Kha Mộng Kì một cái, bắt đầu vỗ tay, mắt lộ rõ vẻ thán phục, “Khá lắm, dáng điệu không sợ chết của cô, tôi rất thích”. Trời ơi! Chẳng lẽ đây là lời tỏ tình của Húc tiền bối sao. Mặc dùnhững lời nói này không phải dành cho mình, nhưng Tiểu Vân vẫn cảm thấyhạnh phúc đến ngất đi được. “Cảm ơn”. Kha Mộng Kì lạnh lùng đáp như không có chuyện gì. “Chúng ta đi thôi!”. Phương Văn Húc phất tay, tất cả đám nam sinh lũ lượt đi theo anh ra khỏi nhà ăn. “Trời ơi, anh ấy đẹp trai chết đi được!”. Tiểu Vân đứng bên cạnh mà đờ đẫn cả người, suýt nữa thì chảy cả máu mũi. “Cậu chưa bao giờ nhìn thấy ai đẹp trai sao?”. Kha Mộng Kì nhìn TiểuVân nói: “Đừng có tưởng có khuôn mặt đẹp trai là thích làm gì thì làmnhé!”. “Kha Mộng Kì à, cậu có biết Phương Văn Húc không chỉ là chàng traiđẹp trai không ai sánh kịp ở học viện Khải Thịnh này, mà còn là ngườithừa kế của tập đoàn Phương Thị nổi tiếng giàu có?”. Tiểu Vân nhìn KhaMộng Kì mà như không tin vào mắt mình, như thể đang nhìn một người ngoài hành tinh. “Này, phiền cậu đừng có nhìn mình bằng ánh mắt như vậy được chứ,không biết thì bảo không biết mà!”. Kha Mộng Kì nhìn cô bạn mình màkhông biết làm sao cả. Nhưng trong lòng, cô vẫn phải công nhận rằng tên Phương Văn Húc nàythực sự rất đẹp trai, nhưng xử sự một cách khoa trương như vậy đúng làđã làm mất đi hình tượng của anh ta. “Còn nữa, anh ấy còn là quán quân của cuộc thi “Super Boy” năm ngoáinữa, động tác của anh ấy trên sân khấu đúng là rất hút hồn! Anh ấy luônlà bạch mã hoàng tử trong lòng tớ đấy! Nhưng bây giờ lại có Trình VũKiệt nữa, mục tiêu của tớ chuyển hướng rồi! Các anh đẹp trai ở học việnchúng ta đúng là nhiều như sóng ở sông, hết đợt này đến đợt khác, khôngbao giờ hết được. Bây giờ mình cảm thấy rất may mắn vì đã thi đậu vàongôi trường này!”. Tiểu Vân mặt mày rạng rỡ, nói như đang say vậy. Trình Vũ Kiệt, cái tên lạnh lùng đó. Mấy ngày nay không nhìn thấy cậu ta đâu cả. Từ lần trước bắt gặp Trình Vũ Kiệt ở chỗ đó, lúc nào trong lòng KhaMộng Kì cũng thấy bực bội khó chịu, mình đã có lòng tốt nói với cậu tanhư vậy, thế mà cậu ta còn nói vậy chứ. Bực mình thì bực mình vậy thôi,chứ mấy ngày nay không gặp cậu ta, không hiểu sao trong lòng lại hiệnlên khuôn mặt tuấn tú của Trình Vũ Kiệt, nhất là ánh mắt thờ ơ của cậuta, thoáng qua nhưng lại rất khó che giấu. Còn nữa, cái dáng cậu ta quay lưng bỏ đi, cho dù là dưới ánh nắng chói chang cũng lộ rõ vẻ cô đơn,khiến cho người đối diện không thể không cảm thương. “Mau ăn nhanh đi, chúng ta còn phải đi đăng ký lớp khiêu vũ nữađấy!”. Tiểu Vân nhìn thấy Kha Mộng Kì đang ngồi ngây người ra liền nhắcnhở. “Sao cậu ngồi ngây ra vậy?”. Tiểu Vân lấy tay huơ huơ trước mặt Kha Mộng Kì. “À, không có gì”. Kha Mộng Kì trả lời. Đúng rồi, lớp khiêu vũ, hôm nay ăn mặc trang điểm đẹp như vậy chẳngphải là để đi đăng ký vào lớp khiêu vũ sao, sao mình có thể quên chuyệnnày được nhỉ? Kha Mộng Kì tự trách bản thân. Hai ngày trước, Tiểu Vân lúc nào cũng làu bàu bên tai cô, bảo cô nhất định phải đi đăng ký học lớp khiêu vũ, Tiểu Vân đã nói hết cái hay củalớp khiêu vũ, nói nhiều đến mức tai cô sắp ù cả ra. Kì thực, Kha Mộng Kì biết ý đồ của Tiểu Vân không phải đơn thuần chỉ là muốn đi học khiêuvũ. Nhưng cũng may là Kha Mộng Kì vốn đã yêu thích nhảy múa, lại thêmTiểu Vân cứ bên tai nói vào, nên cuối cùng cô cũng quyết định đi đăngký. Tiểu Vân nhìn Kha Mộng Kì có vẻ gì đó không bình thường, lấy làm kỳlạ, nhưng không dám hỏi nhiều, nhanh chóng ăn chiếc bánh mì đang cầmtrên tay, không ăn nhanh thì sẽ không kịp đi đăng ký. Tuy hình dáng cơthể cô đã thay đổi rất nhiều, nhưng khiêu vũ vẫn luôn là niềm ao ước từngày bé của cô. Cô thầm tự cổ vũ bản thân mình. 2 “Kha Mộng Kì, cậu nói xem liệu chúng ta có trúng tuyển không?”. TiểuVân nhìn hàng dài người đến đăng ký lớp khiêu vũ, cảm thấy thiếu tự tin, quay sang hỏi Kha Mộng Kì. “Cho dù kết quả như thế nào đi chăng nữa thì quá trình vẫn là quantrọng nhất. Chỉ cần chúng ta cố gắng hết sức thì chẳng có gì phải ân hận cả. Cậu không cần phải lo lắng như vậy, hãy tự tin lên, kể cả lần nàychúng ta thất bại, thì còn có lần sau mà!”. Kha Mộng Kì nhìn đám nam nữ mặc những bộ quần áo kỳ cục, quái lạ đang đứng xung quanh, an ủi Tiểu Vân. Thực ra, lúc này tim cô cũng đang đập không ngừng, không thể nói làkhông căng thẳng. Dù gì học múa cũng là giấc mơ của cô từ khi còn nhỏ,nếu lỡ chẳng may lần này không trúng tuyển, phải đi đăng ký học môn tựchọn khác, cô cũng không thấy vui thú gì. Kiên trì với giấc mơ của mìnhđến cùng mới là điều quan trọng nhất lúc này. “Số 12, Dương Tiểu Vân”. Từ trong hội trường, tiếng thầy giáo khản cổ gọi truyền ra. Cũng rất khó cho thầy, vì lượng sinh viên đến đăng kýlớp khiêu vũ quá đông, đã thế đám sinh viên còn đứng nói cười bàn tánxôn xao nữa. “Đến lượt mình rồi. Mình vẫn thấy hơi run”. Tiểu Vân nhăn nhó như sắp ra chiến trường vậy. “Không sao đâu! Mau đi đi, đừng có căng thẳng, cứ phát huy hết khảnăng của cậu là được rồi, cố lên nhé!”. Kha Mộng Kì động viên Tiểu Vânnhư động viên đứa trẻ. Bình thường Tiểu Vân cứ nhí nha nhí nhố, khôngngờ đến khi chính thức bước vào cuộc lại nhụt chí như vậy. Tiểu Vân nhìn cô bạn Kha Mộng Kì hôm nay trang điểm trông giống nhưmột thục nữ, khẽ gật đầu, hít một hơi thở thật sâu rồi nói với Kha MộngKì: “Ừm, mình sẽ cố gắng hết sức”. Tiểu Vân kéo cơ thể mũm mĩm của mình bước vào trong. “Xem này, đây chẳng phải là con bé hôm qua sao?”. Cô gái tóc đỏ LýMinh Nguyệt nói với Lâm Phương Phi như thể cô ta vừa phát hiện ra mộtchâu lục mới vậy, vừa nói còn vừa nhìn kỹ Kha Mộng Kì từ đầu xuống chân. “Ừ, đúng rồi, sao cô ta lại đến đây thế nhỉ? Loại bạch tuộc như cô ta thì thi thố cái nỗi gì chứ!”. Lâm Phương Phi nói với giọng điệu châmchọc. “Nhưng mà, hôm nay cô ta ăn mặc nhìn cũng xinh đấy chứ, nếu khôngnhìn kỹ có khi cũng không nhận ra được chính là con bé lần trước làmloạn với chúng ta đấy!”. Cô gái dáng người cao lườm Kha Mộng Kì nói đầyvẻ ngạo mạn. “Cậu nói gì vậy chứ, Phương Hiểu! Sao hôm nay cậu không khen mình hả?”. Lâm Phương Phi lườm cô gái dáng cao một cái. Hôm nay quả thực Kha Mộng Kì đã trang điểm rất cẩn thận: Cô đánh mắtmàu xanh, khiến cho đôi mắt càng hút hồn hơn, mái tóc dài uốn xoăn nhưtảo biển thả trước ngực. Cô mặc một chiếc váy liền màu xanh dài tới đầugối, để lộ đôi chân vừa thẳng vừa trắng. “Lâm Phương Phi của chúng ta thì cần gì phải khen chứ, bởi vì lúc nào cậu chẳng là xinh nhất!”. Phương Hiểu vội vàng nịnh đầm Lâm Phương Phi. Lâm Phương Phi không trả lời mà bước về phía Kha Mộng Kì đang cúi đầu trầm tư suy nghĩ. “Đúng là oan gia ngõ hẹp!”. Lâm Phương Phi nhìn Kha Mộng Kì với ánh mắt không mấy thiện cảm. Kha Mộng Kì đang suy nghĩ xem nên nhảy thế nào cho đẹp, lúc này mới định thần lại. “Là các người à!”. Kha Mộng Kì trả lời mà hồn đang để đâu đâu. Bây giờ cô đâu có thời gian rảnh mà đi nói chuyện với mấy người này,người tiếp theo là cô rồi, thời gian lo lắng còn chẳng có nữa là. “Kha Mộng Kì…”. Lúc này, Tiểu Vân mới chạy từ bên trong hội trường ra ngoài, chưa nhìn thấy bóng dáng Kha Mộng Kì đâu đã hớn hở lớn tiếnggọi. Kha Mộng Kì vẫy vẫy tay về phía Tiểu Vân. “Thế nào rồi?”. Kha Mộng Kì vội vàng tra hỏi Tiểu Vân. “Cậu nhìn mặt mình thì biết, mình cũng giỏi lắm đấy, đừng có xemthường khả năng của mình chứ!”. Tiểu Vân mặt mày rạng rỡ như ánh nắnggiữa trưa, đôi mắt nhỏ híp thành một đường thẳng. Cậu thì, đúng là trước sau chẳng giống nhau gì cả, như hai người vậy. Kha Mộng Kì thầm than thở. Nhưng mà, chỉ cần bạn tốt của cô đỗ là côcảm thấy vui rồi. “Vậy thì phải chúc mừng cậu rồi!”. Lâm Phương Phi cướp lời nói với Tiểu Vân và mỉm cười. “Cậu là…”. Tiểu Vân ngỡ ngàng, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, “Cám ơn!”. Không phải chứ, mình không nhìn nhầm chứ? Tiểu Vân nháy nháy mắt. Quả không sai thật, chính là chị Lâm Phương Phi khóa trên đang chúc mừngmình. A! Sao mình lại may mắn thế này! Tiểu Vân lại bắt đầu chìm đắm vào thiên đường nhỏ của bản thân. Trong hội trường lớn đã có tiếng gọi Kha Mộng Kì. “Được rồi, đến mình rồi”. Kha Mộng Kì cố kìm nén sự căng thẳng, bước vào đầy tự tin. “Đúng là con nhỏ không biết trời cao đất dày là gì”. Lâm Phương Phi nhìn theo bóng Kha Mộng Kì miệng lẩm bẩm. Phòng tập múa rộng lớn. Phía trước là ba giáo viên: Một cô giáo khí chất tao nhã, hai thầy giáo nhìn rất khỏe khoắn. Trông cả ba người đều rất trẻ. “Em chào các thầy cô ạ!”. Kha Mộng Kì lễ phép cúi đầu chào thầy cô, miệng tươi cười. Các thầy cô giáo cũng cười đáp lại, khiến cho người khác cảm thấy rất thân thiết. Sự lo lắng, căng thẳng của Kha Mộng Kì bỗng chốc đã tanbiến. “Em định biểu diễn bài nào đây?”. Cô giáo nhỏ nhẹ hỏi, đẩy chiếc kính có gọng rất cá tính lên. “Chachacha ạ”. Kha Mộng Kì mỉm cười trả lời. “Rất tốt! Chachacha là một loại trong các điệu nhảy La tinh, tiết tấu nhẹ nhàng, vui vẻ, rất phù hợp với một cô bé hoạt bát, dễ thương nhưem. Trước đây em có từng học múa chưa?”. “Em mới chỉ học múa ba lê”. “Ồ”. Sự kỳ vọng trên khuôn mặt cô giáo bỗng chốc đã trở thành thấtvọng, “Biết múa ba lê chưa chắc đã nhảy được chachacha đâu, em phảichuẩn bị tâm lý thật tốt đấy! Khiêu vũ quốc tế và múa ba lê có sự khácbiệt rất lớn”. “Nghệ thuật là tương thông cô à, em có thể học tốt múa ba lê, vậychắc chắn em cũng có thể nhảy chachacha thật tốt”. Kha Mộng Kì trả lờitự tin. “Em nói rất hay! Vậy mời em hãy biểu diễn cho chúng tôi xem một đoạnmúa ba lê nhé!”. Một thầy giáo nói với Kha Mộng Kì, khuôn mặt thầy lộ rõ vẻ thích thú. Trong phòng luyện nhảy sáng trưng, ánh sáng chiếu lên mặt sàn nhà bóng loáng. Điệu nhạc nhẹ nhàng, du dương, như một dòng suối thuần khiết chảy qua. Kha Mộng Kì nhún đầu ngón chân, chuẩn bị múa, nghiêng đầu, xoayngười, quay vòng… mỗi động tác đều thực hiện rất trau chuốt, từng biểucảm đều rất chuyên tâm. Tư thế múa của Kha Mộng Kì rất thuần thục, động tác đẹp, nhẹ nhàng như một thiên thần lạc giữa chốn trần gian. Trong đáy mắt các thầy cô đều hiện lên nụ cười hiền hòa. Khúc nhạc kết thúc. “Chúc mừng em! Em đã trúng tuyển rồi!”. Cô giáo chúc mừng Kha MộngKì, “Ngoài ra, khuôn mặt em nên thể hiện cảm xúc nhiều hơn thì càngtốt”. “Dạ, em biết rồi ạ, cám ơn cô!”. Kha Mộng Kì khẽ khom người lần nữa. Kha Mộng Kì nhảy chân sáo bước ra khỏi phòng tập nhảy, nụ cười rạng rỡ như những đóa hoa mùa hè. Cô đi đến bên cạnh Tiểu Vân, nhanh chóng báo cho Tiểu Vân biết tin tức tốt lành này, “Tiểu Vân, mình cũng trúng tuyển!”. “Vậy tốt quá, sau này chúng ta có thể nhảy cùng nhau rồi!”. Tiểu Vân vỗ tay nhảy lên, cười híp cả mắt. “Xí, trúng tuyển cũng không đến mức như vậy chứ! Có phải đã quá khoatrương rồi không?”. Cô gái tóc đỏ lườm đôi bạn một cái, tỏ vẻ coithường. “Lý Minh Nguyệt, nói gì vậy? Phải chúc mừng hai người họ chứ. Đừngnói chuyện nữa, sắp đến lượt chúng ta rồi”. Lâm Phương Phi vừa nói vừachỉnh lại chiếc váy màu xanh dài đến đầu gối của cô, nhân tiện lấy gương soi, thoa thêm chút phấn. Lý Minh Nguyệt nhìn hai cô gái, không thèm nói thêm gì nữa. Kha Mộng Kì không để tâm đến bọn họ, kéo theo Tiểu Vân vui vẻ bước ra khỏi hội trường lớn. Lâm Phương Phi nhìn theo hai người, chút gì đó không vui hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp. 3 Buổi trưa ngày hôm đó, Kha Mộng Kì về nhà thăm mẹ. Khi cô đi ngang qua một ngõ nhỏ, từ trong ngõ vẳng lại tiếng hét lớn: “Thằng khốn, mau đưa tiền ra đây, mau lên! Cả gốc lẫn lãi là một trămnghìn nhân dân tệ”. “Tôi đã nói rồi, tôi sẽ nhanh chóng trả các anh thôi”. Giọng nói lạnh lùng và rất kiên định. Giọng nói này nghe quen quá! Kha Mộng Kì nhìn theo hướng âm thanh, là Trình Vũ Kiệt! Cô kinh ngạc, nói nhỏ: “Sao có thể là cậu ấy chứ?”. Kha Mộng Kì đứng nép vào góc tường, cẩn thận nhìn ra. Trình Vũ Kiệt anh tuấn khôi ngô đang đứngđó, mặt không chút biểu cảm. Trong ngõ nhỏ sâu thẳm, cái bóng của cậuvẫn lạnh lùng như vậy. “Nhanh chóng? Nhanh chóng của mày là lúc nào?”. Người đàn ông mặc áophông màu đỏ thẫm quay quay chiếc côn trong tay, nheo mắt cười nhamhiểm. Bên cạnh người đàn ông mặc áo phông đỏ còn có vài người khác, người nào người nấy đều cầm côn, dáng vẻ rất hung dữ. “Tôi nói sẽ trả là nhất định sẽ trả, xin các anh cho tôi chút thờigian”. Trình Vũ Kiệt nói giọng lạnh nhạt, không một chút sợ hãi. Rút cuộc là chuyện gì vậy? Trình Vũ Kiệt lại nợ người ta tiền, Kha Mộng Kì quỳ dưới góc tường, cảm giác rất mông lung. “Bọn tao đã cho mày bao nhiêu lần “một chút thời gian” rồi? Nợ phảitrả, đó là điều chắc chắn”. Gã mặc áo phông đỏ thẫm với gương mặt gianxảo bỗng chốc sa sầm lại, “Muốn dây dưa hả, anh em đâu, mau đánh nó chotao!”. Lời vừa dứt, những chiếc côn trong tay những người gọi là “anh em” ấy vung lên, đánh tới tấp vào người Trình Vũ Kiệt một cách tàn bạo khôngthương tiếc. Trời ạ! Phải làm sao đây? Tuy hắn ta là một kẻ lạnh lùng, nhưng mìnhvà hắn ta đâu có thù oán gì, mình có nên giúp hắn ta không? Bây giờ màbáo cảnh sát cũng không kịp nữa rồi! Từ trước đến nay, Kha Mộng Kì chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng này, bất chợt rất sợ hãi, đầu óc hỗn loạn. Những chiếc côn vô tình trút như mưa lên người Trình Vũ Kiệt. TrìnhVũ Kiệt không chống cự, cố gắng giữ tư thế đứng thẳng, vì quá đau đớn,khuôn mặt đẹp trai cũng đã bắt đầu nhăn nhó. Khóe miệng Trình Vũ Kiệt đã rỉ máu. “Những tên khốn đáng ghét này, mau dừng tay lại!”. Kha Mộng Kì không thể chịu đựng được nữa đã xông ra. Trình Vũ Kiệt ngẩng đầu lên, nhìn Kha Mộng Kì chau mày. “Ha ha, ở đâu ra cô em không sợ chết thế này, được đấy!”. Gã mặc áophông đỏ lại cười gian xảo, nhìn Kha Mộng Kì đang đứng trước hắn trongtư thế “yếu mà không sợ gió”. “Các người chớ bắt nạt người khác!”. Kha Mộng Kì nhìn gã đàn ông mặcáo phông đỏ trước mặt, trong lòng có chút sợ hãi, nhưng cô đã nén nỗi sợ hãi đó lại, đứng thẳng người, nói dõng dạc. Gã mặc áo phông đỏ khôngthèm trả lời cô, mà chỉ nhìn cô với ánh mắt không thiện cảm, sự gian tàhiện ra trong ánh mắt hắn. Kha Mộng Kì dường như không kịp suy nghĩ gì vội nói “Cậu ấy nợ các anh bao nhiêu tiền, tôi sẽ thay cậu ấy trả, hãy yên tâm!”. Thực ra vừa nói câu đó xong, Kha Mộng Kì đã bắt đầu thấy hối hận,thầm mắng bản thân sao quá kích động, dựa vào cái gì mà giúp cậu ta trảnợ chứ, hơn thế số tiền đó lại quá lớn, phải đợi đến đời nào kiếp nàomới trả hết giúp cho cậu ta được. Không hiểu óc mình có bị nước chảy vào không nữa? Không lẽ là niềmvui nhất thời của mình, bất chợt muốn trở thành hiệp nữ chắc? Thôi, bỏđi, dù sao thì lời cũng đã nói ra rồi, như nước đã hắt đi, sao có thể dễ dàng lấy lại được? Nhân lúc gã mặc áo phông đỏ chưa nói gì, nhìn đôimắt gian xảo ấy, Kha Mộng Kì nghĩ thầm, trong lòng càng tức giận. Nếukhông phải vì đám người đáng ghét này thì mọi việc đâu trở thành nhưvậy? Bây giờ cô chỉ muốn dùng ngàn vạn con dao đâm vào đám người này chobõ tức. Nhưng đáng tiếc, cô chẳng qua cũng chỉ là một cô gái yếu ớt, nếu muốn làm thế, chỉ có đợi kiếp sau đầu thai làm một anh hùng hảo hán,sau đó đi theo sau bọn người này, xem xem có tên nào dám giở trò với cônữa không. Chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi, Kha Mộng Kì đã không nhịn đượcbật cười, quét sạch những lo lắng lúc đó, trở nên trấn tĩnh không ngờ. Trình Vũ Kiệt nhìn chằm chằm Kha Mộng Kì, lấy tay lau máu trên miệng. Gã mặc áo phông đỏ thấy Kha Mộng Kì không hề yếu đuối, nhếch miệngcười, quay đầu về phía Trình Vũ Kiệt, “Được, hôm nay nể mặt cô em này,tao tha cho mày”. Ngưng lại một chút, hắn lại quát: “Nhưng nếu một tháng sau mà không trả số tiền này, thì mày cứ liệu đấy! Nhớ đấy, tổng cộngmột trăm nghìn tệ, không được thiếu một xu!”. Trước khi đi, tên mặc áo phông đỏ còn định dùng bàn tay bẩn thỉu củahắn vuốt má Kha Mộng Kì, nhưng Kha Mộng Kì đã nhanh nhẹn né được. Ôi! Cứ nghĩ là ngày đầu tiên đến trường học đã gặp Trình Vũ Kiệt làcuộc sống tươi đẹp của mình ở ngôi trường này bắt đầu, ai ngờ đâu lạithành ra thế này cơ chứ! Chờ cho đám người đó đi hết, Kha Mộng Kì cúiđầu xuống nghĩ. Cô nhìn Trình Vũ Kiệt đang cố gắng chịu đau. Trên chiếcáo sơ mi trắng tinh của cậu ta đầy vết côn đánh, in nhằng nhịt trên áo,cánh tay có một vết thương sâu, một vết thương nông, khóe miệng vẫn còndính máu. “Nhìn cái gì mà nhìn. Chưa nhìn thấy người bị thương bao giờ hả?”.Trình Vũ Kiệt lạnh lùng nói, đôi mắt sâu thăm thẳm như một hồ nước không có đáy. “Người gì vậy chứ, không cám ơn người ta thì chớ, lại còn to tiếngquát nạt!”. Thực sự Kha Mộng Kì chưa bao giờ gặp loại người như thế này, đúng là làm việc tốt mà không được báo đáp. “Việc của tôi không cần cậu quan tâm. Ai bảo cậu đến làm gì?”. TrìnhVũ Kiệt quát, có lẽ vì quát quá lớn tiếng khiến cho những vết thươngtrên người bị nứt ra, không kịp lấy tay bịt vết thương lại, mặt Trình Vũ Kiệt lộ rõ vẻ đau đớn. “Sao rồi? Vết thương đau lắm phải không?”. Kha Mộng Kì nhìn thấy mặtTrình Vũ Kiệt nhăn nhó như vậy, hoàn toàn quên hết những lời nói ác ýcủa cậu ta với mình, hỏi han tới tấp. … Sắc mặt Trình Vũ Kiệt càng lúc càng xấu, mắt cũng sa sầm, vô hồn. “Mình đưa cậu đến bệnh viện nhé!”. Kha Mộng Kì kéo tay Trình Vũ Kiệt định đi về hướng bệnh viện. “Tôi vẫn có thể đi được”. Trình Vũ Kiệt hất tay Kha Mộng Kì ra, cương quyết như một đứa trẻ cố chấp. Trình Vũ Kiệt cố gắng chịu đựng mọi đau đớn, bước cà nhắc đi trước,cái chân bị bọn người này đánh mấy ngày trước còn chưa khỏi hẳn, hôm nay lại bị đánh tiếp, càng đau hơn. Hôm khai giảng, nếu không phải vì đám người này đến đòi nợ đánh bịthương một chân, thì cậu cũng không đến muộn. Ngày hôm đó, vì đến muộn,tinh thần cũng không được tốt lắm nên cậu càng không muốn tham dự lễkhai giảng. Nhìn dáng người cao lớn đang đi càng lúc càng xa dần, Kha Mộng Kì chìm ngập vào suy tư: Sao cậu ấy lại nợ tiền người ta chứ? Kha Mộng Kì ngoáy ngoáy đầu mà vẫn không nghĩ ra. Lâu sau, cô lấy lại tinh thần mới gọi to: “Này, chờ tớ với…”. Kha Mộng Kì rảo bước lên phía trước, cuối cùng cũng đuổi kịp cậu ta. Ánh nắng chói chang chiếu lên người Trình Vũ Kiệt, bóng của cậu ta càng lớn hơn, nhưng vẫn ẩn chứa chút gì yếu đuối. “Ai bảo cậu đi theo tôi?”. Trình Vũ Kiệt trách mắng. “Làm người tốt phải làm đến cùng! Lỡ chẳng may đám người đó lại đến,thì cậu sẽ chết thảm lắm!”. Kha Mộng Kì làm bộ mặt của một con quỷ đidọa người. Trình Vũ Kiệt cười thầm trong lòng, chỉ sợ đám người đó mà đến nữathì ngay cả cô cũng sợ phát khiếp! Nhưng nhìn cô ta ngốc nghếch như vậycũng dễ thương đấy chứ! “Rõ ràng bị thương rồi còn giả bộ mạnh mẽ!”. Kha Mộng Kì khẽ nở nụcười, nghiêng đầu nhìn Trình Vũ Kiệt, khóe miệng cậu ta hơi nhếch lên,lại mang một chút cố chấp. “Nói gì vậy chứ?”. Trình Vũ Kiệt nhìn cô bằng đôi mắt trong như nước, đồng thời nhìn dòng người đông nghịt trước mặt. “Không có gì!”. Kha Mộng Kì cúi đầu nhìn vào cái bóng của mình. Đứng gần cậu ta như vậy, sao tim cô lại đập nhanh hơn? Kha Mộng Kì lấy tay vỗ nhẹ vào vị trí của tim. Khuôn mặt nhìn nghiêng của cậu ta rất đẹp: sống mũi cao, đôi mắt sâuẩn chứa nỗi buồn không dễ gì cảm nhận được, đôi môi mỏng rất kiên quyếtlúc nào cũng mím chặt. Những vệt máu ở khóe miệng lại càng khiến cho cậu ta đẹp trai hơn, làm cho người nhìn thấy không thể không thương. Mình có nên hỏi cậu ta vấn đề nhạy cảm đó không nhỉ? Kha Mộng Kì tự đấu tranh trong lòng. Thôi, cứ hỏi đi! Đã nói sẽ giúp cậu ta trả nợ rồi, cũng phải biết nguyên nhân cậu ta nợ tiền chứ! Kha Mộng Kì nghĩ thầm. “Ừm… tôi có thể hỏi cậu một câu được không?”. Kha Mộng Kì nói nhẹ nhàng. “Nói đi!”. Câu trả lời của Trình Vũ Kiệt lúc nào cũng đơn giản như vậy. “Sao cậu nợ tiền người ta?”. Kha Mộng Kì nhìn vào đôi mắt đang tối dần của Trình Vũ Kiệt. … Cả hai người đều im lặng rất lâu. Không khí dường như đang đông cứng lại. Chỉ nghe thấy tiếng ồn ào của xe cộ qua lại và tiếng bước chân của những người đi bộ. Ánh nắng gay gắt, chiếu làm chói mắt cả hai người một cách không thương tiếc. “Bởi vì… mẹ tôi”. Giọng nói cậu ta như hơi nghẹn ngào. “Mẹ của cậu làm sao?”. Kha Mộng Kì không hiểu gì hỏi. Trình Vũ Kiệt im lặng một hồi lâu, gương mặt hiện lên nỗi đau đớn sâu đậm. “Khi tôi còn rất nhỏ thì bố mẹ tôi đã ly dị, tôi luôn ở với mẹ. Nămngoái, mẹ tôi mắc bệnh ung thư, cần một khoản tiền lớn. Không còn cáchnào khác, tôi đành vay tiền chữa bệnh cho mẹ trước đã, nhưng không ngờ,mẹ tôi vẫn ra đi…”. Nỗi đau đớn hằn rõ trong đôi mắt Trình Vũ Kiệt. Cậu ta chầm chậm ngẩng đầu lên. Cho dù ánh nắng chói chang, cho dùkhông khí đang rất nóng, nhưng trong đôi mắt vẫn rất ẩm ướt, trái timđóng băng, lạnh lẽo. Nhưng không đợi cho Trình Vũ Kiệt chìm đắm vào kýức, đôi mắt đẫm lệ đã biến mất, cậu bước đi thật nhanh, chỉ là vì vếtthương trong lòng vẫn còn quá sâu đậm. Lúc này, Trình Vũ Kiệt giống như một đứa trẻ cần bàn tay chăm sóc của người khác, bờ vai mỏng manh và đôi mắt âu sầu khiến cho người ta cảmthấy rất đau lòng. “Xin lỗi cậu!”. Kha Mộng Kì đau lòng nhìn Trình Vũ Kiệt, thầm tráchcứ bản thân mình. Tình trạng của Trình Vũ Kiệt bây giờ khiến cô nhớ lạilúc cô mắng cậu ta sau lễ khai giảng, ngoài câu trả lời lạnh lùng, ở tận nơi sâu thẳm trong đôi mắt cậu còn ẩn chứa một nỗi đau vô hình nào đó. Lúc này trong lòng Kha Mộng Kì như tăng thêm một nỗi ưu phiền, dườngnhư nỗi đau đó của Trình Vũ Kiệt ở rất gần cô, có thể dễ dàng cảm nhậnđược. “Chúng ta mau đến bệnh viện thôi! Nhìn xem vết thương trên tay cậukìa, những chỗ khác chắc cũng bị thương?”. Kha Mộng Kì nhanh chóngchuyển chủ đề: “Ngoài ra, mình sẽ giúp đỡ cậu, hai chúng ta cùng nhautrả tiền”. “Thôi không cần đâu, cảm ơn!”. Giọng điệu của Trình Vũ Kiệt trở nên ấm áp hơn rất nhiều. “Mình đã nói sẽ giúp cậu là sẽ giúp, sao có thể nói lời mà không giữlời chứ? Chúng ta cùng nhau cố gắng, chắc chắn sẽ có cách trả hết sốtiền đó”. Kha Mộng Kì ngẩng mặt lên, nói đầy tự tin. Trình Vũ Kiệt nhìn thật kỹ cô bạn nhiều lời này, cô ấy có làn datrắng, trông rất sáng sủa, gương mặt ấy khẽ mỉm cười, ấm áp như ánh nắng mặt trời. Cô ấy đúng là một cô gái cởi mở, xinh đẹp, còn rất trọng nghĩa khí nữa. Trong lòng Trình Vũ Kiệt dần dần dấy lên một chút ấm áp. Cậu mỉm cười, dường như quên hết cả nỗi đau trên cơ thể. Vừa đúng hành động này của cậu đã bị Kha Mộng Kì nhìn thấy. “Ừm, cậu cười nhìn rất đẹp mà! Sao lúc nào cũng tỏ vẻ lạnh lùng làmgì chứ? Cậu muốn đuổi theo trào lưu sao?”. Kha Mộng Kì lại nói thêm vào: “Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ, đến học sinh tiểu học cũng hiểurõ điều này, lẽ nào cậu không hiểu?”. Không biết từ lúc nào, hai người đã đi đến cổng bệnh viện. “Bác sĩ, cậu ấy sao rồi ạ?”, Kha Mộng Kì lo lắng hỏi vị bác sĩ đang tỉ mỉ khám vết thương cho Trình Vũ Kiệt. “Ồ, cũng không nghiêm trọng lắm, nhưng tốt nhất mấy ngày tới cháu nên ở nhà nghỉ ngơi, sao lại để bị đánh đến mức này chứ?”. Bác sĩ vừa khámvừa than phiền: “Cánh tay trắng như vậy lại đầy vết thương, coi rất xấu! Thật đáng tiếc quá!”. “Để bác kê cho cháu ít thuốc bôi. Nhất định phải nhớ bôi thuốc đúng giờ, như vậy mới nhanh khỏi”. Bác sĩ nhắc nhở. “Chân của cậu không sao chứ?”. Vừa rồi Kha Mộng Kì nhìn dáng đi không vững của Trình Vũ Kiệt, nghĩ chắc chắn chân cậu ta cũng bị thương. Trình Vũ Kiệt không trả lời, kéo gấu quần lên, trên chân có vết thương rất dễ nhìn thấy. “Vết thương ở chân nặng quá! Qua đây, bác đắp cho ít thuốc đã!”. Bác sĩ chau mày nói. “Cháu phải chăm sóc bạn trai thật tốt nhé!”. Đắp thuốc cho Trình Vũ Kiệt xong, vị bác sĩ quay sang Kha Mộng Kì, nói. Bị bất ngờ, Kha Mộng Kì không biết nên nói gì cả, đôi má dần dần đỏ ửng lên. Trình Vũ Kiệt mặt vẫn bình thản không buồn để ý đến câu nói của bác sĩ. Hai bên đường, những cây thông cao to, cành lá sum suê cố gắng vươn lên trên như muốn chạm vào bầu trời xanh. Hai người đi song song với nhau, nhìn rất đẹp đôi. Ánh mặt trời rọi chiếu vào họ, dưới đất là những bóng người thấp thấp. “Cám ơn!”. Trình Vũ Kiệt nói mà mặt không biểu hiện bất kỳ thái độ gì. Không phải chứ, mình không nghe lầm đấy chứ? Người lạnh lùng như cậuta mà cũng biết nói lời cảm ơn. Đúng là mặt trời mọc đằng tây! Kha MộngKì nhìn chằm chằm Trình Vũ Kiệt, nghĩ thầm. “Nhìn tôi làm gì? Chẳng lẽ trên mặt tôi có chữ hay sao?”. Trình Vũ Kiệt không hiểu gì nhìn Kha Mộng Kì. “Không… không có gì!”. Kha Mộng Kì lắp bắp nói như thể trong lòng cô đang nghĩ điều gì xấu xa vậy, không tự tin chút nào. “Chắc cậu chưa ăn cơm? Bây giờ mình mời cậu đi ăn”. Trình Vũ Kiệt bất ngờ đề nghị. “À! Cậu không nhắc đến ăn cơm thì mình cũng quên mất! Mình còn chưavề nhà, chắc mẹ mình sốt ruột lắm! Chết rồi!”. Kha Mộng Kì mặt mày nhănnhó tự trách bản thân. “Ờ, vậy để lần sau mình mời nhé!”, Trình Vũ Kiệt thất vọng nói. “Ừ, vậy mình về nhà đây”. Kha Mộng Kì ngẩng đầu lên nhìn Trình VũKiệt. Khoé miệng dính đầy máu của cậu ta lúc nãy giờ đã được lau sạchsẽ, hồng hào trở lại, vết thương trên cánh tay thì vẫn còn dấu tích, như một tờ giấy trắng bị ai đó giẫm lên để lại vết tích vậy, rõ ràng, gaimắt. “Chờ một chút, đưa điện thoại của cậu cho mình”. Kha Mộng Kì đang định quay người đi thì bị Trình Vũ Kiệt gọi lại. “Làm gì vậy?”. Tuy Kha Mộng Kì rất nghi ngờ, nhưng cô vẫn nghe lời, lấy điện thoại ra đưa cho Trình Vũ Kiệt. Trình Vũ Kiệt dùng điện thoại của Kha Mộng Kì gọi vào số của chính mình, sau đó trả điện thoại lại cho cô. “Hoá ra là lấy để lưu số điện thoại của mình! Số của cậu là bao nhiêu vậy? Mình cũng cần!”. Kha Mộng Kì nói to. “Đồ ngốc!”. “Bất công quá! Số điện thoại của cậu cũng phải cho mình với chứ!”, Kha Mộng Kì bĩu môi. “Đồ ngốc!”, Trình Vũ Kiệt nhắc lại một lần nữa hai chữ này. “Cậu xem lại danh sách cuộc gọi đi không phải sẽ biết số điện thoại của mình sao?”. Đúng là lần đầu tiên gặp cô gái ngốc như cậu! Nếu nói với cậu đâychính là thủ khoa của trường này, chắc có đánh chết cậu cũng không tinnổi. “Ừ…”. Kha Mộng Kì lúc này mới vỡ lẽ, mau chóng lưu số điện thoại lại, viết tên người liên lạc là Trình đẹp trai. Hi hi, ai bảo cậu ấy đẹptrai như vậy chứ! “Về đến nhà nhất định phải gọi điện cho mình nhé! Bye bye!”. Kha Mộng Kì vẫy tay về phía Trình Vũ Kiệt, khoé miệng cong, nở một nụ cười thật đẹp, thật hiền. Kha Mộng Kì mặc chiếc váy liền màu trắng lẫn vào trong dòng người tấp nập, dưới ánh nắng mái tóc đen, dài, óng mượt ấy càng toả ra ánh hàoquang làm mê hoặc lòng người. Trình Vũ Kiệt nhìn theo bóng Kha Mộng Kì,những đau buồn trong ánh mắt cậu cũng dần biến mất. “Mẹ, con về rồi!”. Kha Mộng Kì vừa về đến cửa đã lớn tiếng gọi. “Sao giờ này con mới về chứ?”. Mẹ Kha Mộng Kì trách cứ. “À, hôm nay con bị tắc đường mẹ ạ!”. Kha Mộng Kì vội kiếm cớ gì đó lấp liếm. “Được rồi, mau ăn cơm thôi!”. “Dạ, con biết rồi!”. Kha Mộng Kì đi xuống, giúp mẹ bê thức ăn lên nhà. “Con đã quen với cuộc sống ở trường chưa?”. Mẹ Kha Mộng Kì nhìn cô con gái đang không ngừng gắp thức ăn. “Dạ, con cũng quen rồi mẹ ạ. Nhưng đồ ăn ở đấy không ngon, con vẫnthích ăn cơm mẹ nấu nhất”. Kha Mộng Kì ngồi sát về phía mẹ, cười rạngrỡ, trông rất hạnh phúc. “À, mẹ, bệnh của mẹ đỡ chưa ạ?”. Vì chuyện của Trình Vũ Kiệt, suýtnữa cô quên lý do về nhà lần này, cô cảm thấy ngượng ngùng lại cúi đầuxuống ăn tiếp. “Mẹ ấy à, vẫn còn khoẻ lắm”. Mẹ cô vừa nói xong, lại ho liên hồi. Kha Mộng Kì vội vàng đặt bát cơm xuống, vỗ vỗ vào lưng mẹ, nói đầy vẻ quan tâm:“Mẹ còn nói khỏe nữa, chắc mẹ lại không uống thuốc đúng giờchứ gì?”. “Mẹ uống rồi, bệnh này, không thể chữa trong thời gian ngắn được đâu con ạ”. Mẹ cô than thở. “Mẹ tại sao lại có thể như vậy chứ? Thôi hai mẹ con mình ăn cơm tiếpđi, không nghĩ ngợi gì nữa, mẹ của con sẽ sống trăm tuổi mà!”. Kha MộngKì an ủi mẹ, cô gắp một miếng thịt nạc vào bát mẹ. Mẹ cô không nói gì chỉ cúi đầu ăn. Kha Mộng Kì nhìn thấy những sợi tóc bạc trên đầu mẹ, trong lòng cảm thấy rất xót xa. Mẹ, chờ sau này con gái trưởng thành, kiếm được nhiều tiền, con nhấtđịnh sẽ để mẹ ở nhà an dưỡng. Kha Mộng Kì thầm tự hứa trong lòng. Sau buổi trưa. Trong phòng học, ồn ào, nhốn nháo. Giờ lên lớp, tiếng nói của học sinh át cả tiếng giảng bài của giáo viên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]