Chương trước
Chương sau
Do Truyền Sơn là người cao to mạnh mẽ nên dụng cụ mà hắn luyện ra phần lớn đều có bề ngoài thô to, cục mịch và đầy chất cổ xưa, nhưng bên trong thì hết sức tinh xảo.

Chiếc xe này cũng vậy, không nói tới không gian lớn, các loại trang thiết bị lắp đặt bên trong còn tạo cảm giác thoải mái cho người dùng, ngoại trừ một phòng bếp đầy đủ ra thì nó còn có hẳn một phòng luyện đan và một phòng luyện khí.

Căn phòng dùng để ngủ kia còn cực kỳ thoải mái, không thể nhìn ra nổi đó là dấu vết của tu giả thanh bạch và khổ tu. Ngoại trừ những thứ ấy, còn có mấy gian phòng trống không biết dùng để làm gì, có gian rất to, có gian lại rất nhỏ.

“Ngươi lại còn làm hẳn một phòng tắm để ngâm mình nữa?” Canh Nhị mặt méo mó hết sức kỳ lạ.

“Không phải ngươi bảo thích ngâm mình sao?”

Canh Nhị quay đầu lại huơ nắm tay, “Ngươi đừng tưởng ta không biết ngươi đang nghĩ gì, bại hoại!”

Truyền Sơn nhếch mép cười, nhấc vạt áo ngồi xuống chỗ hiên xe, Canh Nhị cũng chui ra ngoài thùng xe.

Khoảng hiên trước xe nhìn thì chật hẹp, nhưng thực tế lại rộng rãi thoải mái, kể cả hai người có nằm ngủ lăn qua lộn lại cũng đủ dùng.

Cũng không cần Truyền Sơn chỉ dạy, Canh Nhị tự tìm ra bí quyết, không những làm ra chiếc ghế dựa thoải mái nhưng vô hình mà còn mò vào trong ngực lấy ra một cái bàn ăn nhỏ.

“Ngươi bế quan hai năm, đã hiểu rõ được vì sao trước đó cơ thể ngươi lại đột nhiên biến đổi linh căn chưa?” Canh Nhị vừa ngồi xuống thử nghiệm vừa hỏi.

Truyền Sơn ngồi dịch vào gần y hơn một chút, “Hiện giờ, ta cũng hiểu sơ sơ tình hình tu luyện của ta không giống với những tu giả khác rồi.”

“Khác nào chỗ nào?” Canh Nhị bị hắn chen chúc chật chội khó chịu liền đưa tay đẩy hắn ra.

Truyền Sơn ôm luôn y đặt lên đùi hắn, “Trừ công pháp ngươi dạy ta thì khối thân thể mà ngươi giúp ta luyện cũng có vấn đề.” Hửm? Sao cảm giác sờ thịt trên người y lại là lạ vậy nhỉ?

Canh Nhị đập hắn, đừng sờ lung tung, còn nữa, sao lại trách ta?

“Không phải trách ngươi, ta đang cảm ơn ngươi.” Truyền Sơn lòng mang nghi hoặc, lấy tay thăm dò.

Canh Nhị nghe những lời này kiểu gì cũng thấy kỳ kỳ.

“Ngươi đã nói các Thần Ma thời viễn cổ cũng không tách cơ thể và nguyên thần ra để tu luyện, đúng không?” Hửm? Hình như không mềm bằng ngày trước?

“Ừ.”

“Vậy thì không sao hết, chắc ta cũng như họ thôi, đồng thời tu luyện cả thân thể và nguyên thần. Tình huống của ta không giống những tu giả luyện ra nguyên anh khác, mà là mỗi một bộ phận trên cơ thể ta… hoặc là nên nói rằng mỗi một tấc da tấc thịt đều có thể biến thành một nguyên anh. Không… không chỉ có vậy, ta có cảm giác rằng, nếu ta cứ tiếp tục tu luyện, ta có thể hóa thân thành ngàn vạn ‘ta’. Nói cách khác, chỉ cần cơ thể của ta vẫn còn một tí ti nào đó tồn tại thì ta sẽ không tiêu tan thực sự.”

Đại Hắc hí dài một tiếng, quay đầu đưa ánh mắt sùng bái về phía… Canh Nhị, “Nhị cha, ngài cũng cho ta một thân thể bất tử như thế đi?”

Canh Nhị đá mông nó. Ngươi tưởng thân thể như vậy cứ muốn là làm ra được chắc? Qua chỗ khác chơi!

Thấy vẻ đắc ý không ngừng của Canh Nhị, Truyền Sơn nhịn không được dùng sức xoa nắn y. Cảm giác xoa nắn cũng không tệ, ừ, nhất là phần mông và bắp đùi, xúc cảm không chê vào đâu được.

“Ngươi làm gì đó?” Canh Nhị đạp hắn.

Truyền Sơn hạ lưu dùng hạ thân đã ngóc dậy nhẹ nhàng cọ mông rùa yêu, vừa cắn lỗ tai y vừa nói: “Nếu chỉ có hỗn độn ma công, không có khối thân thể này, có lẽ ta vẫn sẽ chọn phương thức tách ra để tu luyện, bởi vì như vậy nhanh hơn, cũng đơn giản hơn. Nhưng bởi có nó, ta không còn ưu phiền gì về thọ mệnh nữa, nếu thân thể và nguyên thần cùng tu luyện sẽ có lợi ích lớn lao cho ta, dù tiến độ có chậm cũng rất đáng giá.”

“Nhị, cảm ơn ngươi, bất kể là cơ thể ta, hay hỗn độn ma công mà ngươi cho ta đều rất tốt.”

“Tất nhiên rồi, ngươi cũng không xem ta là ai?” Canh Nhị muốn rời khỏi cái ôm ấp của tiểu ma đầu, cái thứ kia chọc vào mông y khó chịu quá.

Đại Hắc lén quay đầu trợn mắt trừng hai người, hành vi của các ngươi thế có tính là dạy hư trẻ con không hả?

Truyền Sơn phất tay buông mành xuống, tiện tay tống Đại Hắc nhìn lén ra ngoài hoa viên, hắn sắp không nhịn nổi nữa rồi.

“Ngươi là ai? Ngươi là rùa con nhà ta. Rùa ơi, thân thể của nhân loại thời viễn cổ có phải rất cường đại không?” Truyền Sơn chết sống không chịu buông y ra, vững vàng ghìm rùa béo trên đùi hắn.

Canh Nhị không giãy dụa, hỗn đản kia đã tụt quần y xuống rồi, “Ư… nhẹ thôi, ta không phải vắt mì đâu đấy!”

“Nhớ ngươi chết được…” Truyền Sơn thở gấp, cúi đầu gặm cổ y.

Canh Nhị thở dốc, “Thời viễn cổ, không chỉ mình nhân loại, thú loại, côn trùng, chim chóc, kể cả thân thực vật cũng rất cường đại… A.. ngón tay ngươi sao mà…”

“Đau hả? Xin lỗi, ta hễ kích động là có một phần cơ thể bị ma thú hóa.” Miệng thì nói xin lỗi, nhưng nam nhân không hề có ý biến về, ngón tay thô ráp cưng cứng vẫn nhét vào bên trong.

Hơn nữa, hỗn đản này vừa ‘khai khẩn’ cho Nhị rùa nhà hắn, còn vừa tán dóc, “Thọ mệnh của họ cũng dài sao?”

“Nếu không… a… chết vì tai nạn thì… ư…” Canh Nhị chịu không nổi lại bắt đầu giãy dụa.

“Thảo nào. Rùa ngốc, ngươi ngoan ngoãn cho ta!” Ai kia nửa ma thú hóa bỗng dưng biến sắc mặt, nhéo mạnh mông Nhị rùa nhà hắn, xoay người đè y xuống dưới.

“Đừng dùng thân ma thú! To quá rồi!”

“Được được được, ta biết. Ngoan đi nào, bảo bối, để ca thương ngươi nhé…”

“Woa oa oa! Đã bảo không được dùng thân ma thú! Cái tên đại hỗn đản nhà ngươi!”

Sau khi làm xong, Đại Hắc được gọi về kéo xe đi, thành Lâm Diêu nhanh chóng bị họ bỏ lại đằng sau.

Canh Nhị bực bội, khoanh chân khoanh tay ngồi trên xe, cả người toát ra luồng khí lạnh.

Nam nhân cao to lười biếng dựa vào cửa xe, vẻ mặt thả lỏng và thích ý khi được thỏa mãn, một tay còn cắm trong quần Nhị rùa nhà hắn, vừa nắn vừa xoa không nỡ lấy ra.

Canh Nhị lại thề phải luyện thành thân thể có cơ bắp lần nữa! Xem sau này ai ức hiếp ai.

“Bảo bối, chúng ta làm lần nữa được không?” Nam nhân liếm môi, dán cái bản mặt lên Nhị bảo bối nhà hắn lần nữa.

Canh Nhị xoay người, đưa tay ẩn đầu nam nhân ra rồi đập cho một phát, “Tới cái quỷ! Ngươi còn muốn sờ bao lâu nữa?”

Truyền Sơn giật mình. Rùa con nhà hắn học được thói quen vừa nói vừa hành động của hắn khi nào vậy? Ngươi xem cái đập kia thuận tay cỡ nào chưa?

Đại Hắc kéo xe đằng trước quay đầu lại kiện cáo: “Cha lớn à, hai năm nay Nhị cha toàn phát đầu ta thế đó!”

Canh Nhị ra sức trừng nam nhân.

Truyền Sơn cười phì thành tiếng, cúi đầu hôn lên chóp mũi rùa con nhà hắn một cái.

Canh Nhị nắm tay đánh hắn, “Lấy tay ra!”

“Thử nói cho ta xem bên ngoài đang có gì thay đổi xem nào.” Truyền Sơn lấy tay của hắn ra, đổi thành bắt lấy tay Canh Nhị, vạch ra, ngậm vào miệng, liếm từng ngón một.

Đầu Canh Nhị như muốn nhồi máu, thoắt cái biến thành rùa ngọc bò vào trong xe la.

Truyền Sơn vặn cổ, vô sỉ đứng lên xoa nửa người dưới của hắn, nói với Đại Hắc đang bước đằng trước, “Ngươi cứ đi đi, không có gì thì đừng xen vào.” Nói xong lại quay đầu chui vào thùng xe.

Đại Hắc… bước chân chạy như bay, cắm đầu vào trong con sông nhỏ ven đường. Hu hu, nó cũng muốn có vợ!

Trong xe, Truyền Sơn dùng đủ các kiểu thủ đoạn ‘tra hỏi’ Canh Nhị, Nhị rùa đáng thương bị dằn vặt khó chịu, bị ép phải khai một đống ‘khẩu cung’.

Thông qua lời kể gian khổ và gián đoạn của Canh Nhị, cuối cùng Truyền Sơn cũng hiểu được sự thay đổi của bên ngoài trong hai năm qua.

Trong hai năm, tình trạng Hi triều có sự thay đổi lớn, Lãng quốc tấn công thẳng vào Cựu Kinh.

Do lão hoàng đế đột nhiên băng hà, phụ tử Hồ Dư mang theo tiểu hoàng đế mới đăng cơ và một đám triều thần chạy trốn tới phương Nam Ninh An xây thành lập triều đình mới, Ninh An cũng đổi tên thành Tân Kinh.

Bởi vì thành Lâm Diêu cũng ở phương Nam, tạm thời tránh được sự rối loạn của chiến tranh, dân trong thành cũng coi như an nhàn, nhưng trong thời buổi rối ren, mỗi người cũng đều có dự định riêng của mình.

Phía Bắc Hi triều bị Lãng quốc tấn công, nhưng Lãng quốc còn chưa kịp thu thập và dàn xếp, mỗi địa phương ở đó đều có người khởi nghĩa vũ trang, hoặc tự lập thành vua, hoặc chiếm núi thành cướp.

Cũng có không ít quân nhân nghĩa sĩ khát vọng khôi phục đất nước, lôi kéo một đám người gây rối cho hậu phương Lãng quốc, cũng cố gắng liên hệ với Nam Hi triều, hy vọng có thể được triều đình trợ giúp, tạo nên thế hai mặt giáp địch. Thế lực thành Song Hà cũng là một trong số đó.

Tiếc là… cha con Hồ Dư hoàn toàn cầm giữ triều chính Nam Hi triều không có ý đó, ít nhất hiện giờ họ cũng không dự định thu hồi đất đai phương Bắc, chỉ dự định dàn xếp phía Nam trước, sau đó mới nghĩ cách để tiểu hoàng đế nhường ngôi.

Hai cha con còn lén liên hệ Lãng quốc, rõ ràng nếu Lãng quốc công khai tỏ ý “Chỉ cần người Hồ gia làm hoàng đế, họ sẽ tạm thời không đánh Nam Hi triều” để trao đổi thì hai cha con họ chỉ cần còn tồn tại sẽ không có ý muốn giành lại Bắc Hi triều.

Không đề cập tới âm mưu của cha con Hồ Dư, Truyền Sơn đã hiểu sơ tình hình lại xuất hiện ở chỗ đánh xe lần nữa, nói với Đại Hắc: “Đi thôi, chúng ta tới La gia thôn trước rồi hẵng tới Tân Kinh. Không cần phải chạy nhanh, cứ đi men theo quan đạo là được.” Hắn cần nhìn nhận hiện trạng của Hi triều bây giờ.

Đại Hắc không nhìn thấy Nhị cha, đang định lắm miệng hỏi một câu, bị cha lớn của nó lườm một cái, nhất thời run cả người, ngậm miệng lại ngoan ngoãn bước đi.

Lúc này, Canh Nhị đang nằm trong lòng Truyền Sơn ngủ ngáy khò khò, y phải ngủ bù lại.

Đại Hắc đã được mở linh trí, không cần Truyền Sơn phải dặn, lúc có người thì nó cũng chầm chậm bước đi, lúc không có ai thì nó vung chân chạy.

Dọc đường đi, thi thoảng sẽ gặp phải một vài bách tính chạy nạn kết thành đoàn thành đội, những người này hoặc chạy từ phương Bắc tới, hoặc là người chạy nạn gặp họa ở phương Nam, cũng có những người đáng thương không chịu nổi thuế má bóc lột, không muốn bị bắt đi sung quân, chỉ có thể mang gia đình rời khỏi quê hương.

Có lẽ lòng dạ chưa đủ kiên cường, Truyền Sơn bố thí một lần, kết quả lại gặp phải cướp bóc. Sau đó, vì để tránh gặp phải những phiền phức tương tự, lúc đi qua những người ấy, hắn đã bố trí thêm công dụng ẩn thân lên chiếc xe la.

Còn về lũ thổ phỉ muốn cướp của của hắn hoặc dân chạy nạn, hắn cũng chỉ làm họ mê man một đêm là xong. Chỉ có bọn cướp bóc điên cuồng, hắn mới ra tay nặng, chẳng hạn như bây giờ!

Rùa ngọc bò ra từ trong ngực hắn, “Mùi máu tươi ở đây nặng quá. Ở đây sao…?”

Mắt y giần giật, y chỉ ngủ có một giấc ngắn ngủi thôi mà, nơi đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Xung quanh tiểu ma đầu nhà hắn sao lại xuất hiện một đống thi thể? Đáng sợ nhất là trên tay hắn còn cầm một cái đầu người bị nát bét!

“Những người này đều là người bình thường phải không? Sao ngươi lại ra tay với họ?” Rùa ngọc biến thành thiếu niên choai choai đứng bên cạnh Truyền Sơn, trong mắt chỉ có lo lắng.

Sự tức giận trong lòng Truyền Sơn vẫn khó mà kiềm nén được, hắn trầm giọng nói: “Ngươi nhìn xung quanh.”

Canh Nhị thôi không nhìn đống thi thể nữa mà quay sang nhìn xung quanh.

Đây là một thôn trang vốn dĩ cũng được coi là giàu có, nó nằm bên một con sông nhỏ, lưng tựa vào núi, tự cung tự cấp.

Bên kia con sông là đồng ruộng thẳng cánh cò bay, bên này lướt qua cầu đá chính là những căn nhà nông dựng lên từ gỗ, xinh xắn tỉ mỉ, mỗi hộ đều có những rừng trúc xanh mọc xen nhau.

Thậm chí, Canh Nhị có thể tưởng tượng ra “Xa xa trâu bò nằm ngoài đồng, gần bên gà vịt chạy khắp nơi, trong thôn chó sủa xen lẫn những câu chuyện cười, trẻ em nô đùa trong rừng trúc”, đó là một cảnh tượng điển hình của vùng sông nước thôn quê Giang Nam.

Có lẽ, cảnh tượng ở nơi đây vào một canh giờ trước thì đúng là như vậy, còn bây giờ…

Ngọn lửa vừa tắt đã tàn phá hơn nửa thôn làng, trên bức tường cháy sém đen xì xuất hiện từng vệt từng vệt trắng xóa, giống như đó là những vệt nước mắt của linh hồn ngôi làng này.

Rừng trúc bị đốt trơ trụi không ngừng phát ra tiếng nổ lép bép, tiếng rên rỉ kiềm nén và tiếng khóc thảm thiết của người còn sống vờn quanh trong khoảng không ngôi làng.

Trong đồng ruộng, bên bờ sông, trên cầu đá, trong sân nhà, nơi nào cũng có thể nhìn thấy những hình dáng thi thể với những dáng nằm khác nhau, có người lớn, cũng có trẻ nhỏ.

Vệt máu đen văng đầy trên con đường đất vàng kéo dài từ trong thôn ra tít ngoài thôn, còn vương vãi nhiều lương thực ngũ cốc, quần áo và vật dụng hằng ngày.

Canh Nhị lia ánh mắt dừng lại trên người một thiếu nữ với nửa người trần trụi, tóc tai bù xù đang ôm lấy ngực mình, co rúc dưới một đống cỏ khô như thể đã chết lặng.

Canh Nhị hít sâu một hơi, nhấc chân đi vào thôn trang đã bị phá hủy hơn nữa, chờ y đi ra khỏi thôn, vẻ mặt đã giống hệt Truyền Sơn.

“Giết hay lắm!”

“Chúng ta đã tới chậm một bước.” Truyền Sơn ném đầu người trong tay xuống, giẫm một phát vỡ tan.

Lúc Đại Hắc đi đến đây, bọn giặc cướp đã giết sạch số trai tráng lao động trong thôn, một số thì đang làm chuyện cầm thú trên người nữ nhân, một phần khác đã ‘xả’ xong xuôi, đang xếch quần buộc đai đi vào từng nhà vơ vét tài vật. Hắn chỉ tới kịp cứu mấy chục nữ nhân và hai mươi mấy đứa nhỏ được người lớn giấu dưới hầm ngầm.

“Ngay cả những đứa trẻ, bọn súc sinh này cũng không bỏ qua! Ngoại trừ mấy nữ nhân họ định mang theo để dày vò tiếp, những người khác, bất kể già trẻ, chỉ cần họ nhìn thấy thì đều bị giết chết.” Sát khí trong giọng nói của Truyền Sơn vẫn chưa tiêu tan.

“… Những đứa trẻ còn sống kia thì làm sao đây?” Mấy chục nữ nhân bị bọn cướp giữ lại cũng có một số là những thiếu nữ chưa lớn hẳn, lớn nhất có lẽ còn chưa được 18 tuổi.

“Không làm sao cả, có thể sống thì tiếp tục sống ở đây cũng được.”

“Chúng ta không thể làm gì sao? Chẳng hạn như cho các nàng ấy thêm một ít ngân lượng?” Bản tính của Canh Nhị luôn đồng tình với nữ giới.

Truyền Sơn lạnh lùng lắc đầu, “Không phải vấn đề ngân lượng, mà là vấn đề có những người không muốn sống tiếp nữa.”

“Tại sao lại không muốn sống tiếp? Vất vả lắm mới được cứu giúp… A, ta biết rồi.” Tốt xấu gì Canh Nhị cũng đã trải qua một cuộc sống bình thường khá dài, không đến nỗi chút thường thức ấy cũng không có. Có điều tuy y biết thế, nhưng không thể nào hiểu được.

Truyền Sơn nói: “Chúng ta có thể xóa ký ức của những thiếu nữ bị chà đạp, đưa các nàng tới nơi khác, để các nàng ấy bắt đầu cuộc sống lần nữa. Nhưng mà, trinh tiết của họ đã mất, tương lai bị nhà chồng phát hiện ra sẽ là một khó khăn lớn, đến lúc đó có khi lại hại ngược lại họ.”

Canh Nhị chọc Truyền Sơn, “Ề, nếu chỉ là vấn đề ấy, vậy thì đơn giản lắm. Khụ, cái thứ mà chứng tỏ cho trinh tiết của họ ấy, ta có thể giúp khôi phục lại như lúc đầu, đảm bảo tương lai họ lập gia đình rồi, nhà chồng sẽ không thể nào nhận biết được.”

Truyền Sơn sửng sốt, hắn biết Nhị rùa nhà hắn có thể nói là thần y theo một mức độ nào đó, nhưng hắn thực sự không ngờ chỗ ấy mà cũng chữa được. Có điều ngẫm lại cũng đúng, so với việc làm người chết sống lại, xương trắng hóa thịt thì cái tầng mỏng manh ấy cũng không tính là gì.

“Đã thế thì, hãy chữa lành cho các nàng ấy đi. Để ta sửa lại ký ức của họ, giúp họ nghĩ rằng trước khi bị chà đạp thì đã được cứu. Như vậy, họ vẫn có thể tiếp tục sống được ở đây, những nơi khác có lẽ còn không bằng nơi này. Chúng ta có thể để lại cho họ ít ngân lượng, dù sao họ còn phải nuôi nấng hai mươi mấy đứa bé còn nhỏ hơn nữa.”

“Ở lại đây cũng tốt, nơi đây non xanh nước biếc, linh khí dồi dào, dù con người nơi đây không tu luyện cũng sẽ có lợi ích lớn lao. Có điều bọn cướp này…”

“Ta đã hỏi rồi, đám súc sinh này không phải là bọn thổ phỉ chiếm núi, chỉ là một đám cướp đường đi ngang qua, đi tới đâu thì đốt phá giết người cướp của ở đó, chạy mãi từ bên Tứ Châu đến đây, dọc đường không biết đã gây tai họa cho bao nhiêu sinh mệnh, mỗi một kẻ đều mang tội nghiệt!”

“Vậy là tốt rồi. Nhưng sao chúng ta không đưa người đến thẳng thành Song Hà luôn? Dù sao Đại Hắc cũng đi nhanh, một ngày là có thể quay lại được.”

“Một khi khai chiến, thành Song Hà cũng không an toàn hơn nơi này, không bằng cứ ở lại đây. Hơn nữa, sau này nói không chừng nơi đây sẽ trở thành một trong những điểm dừng chân khi tiến về phương Nam.”

“Có phải ngươi đã nghĩ ra cách gì không?”

Truyền Sơn gật đầu, đang định trả lời thì, “Sao ngươi lại ở đây? Tiểu tử này là ai? Các ngươi dám ra tay với người bình thường? Sao họ lại dây vào các ngươi?” Bốn câu hỏi liên tiếp bỗng vang lên bên tai họ, một bóng người đột ngột xuất hiện trước mặt hai người.

Truyền Sơn giật mình còn chưa kịp quan sát khách tới, chỉ chợt thấy mi tâm đau nhức, nhịn không được dùng ngón tay đặt lên trên đó.

“Ngươi, ngươi…. Sao ngươi lại chạy tới đây?” Canh Nhị há to mồm nhìn về phía người tới.

Người nọ nhìn Canh Nhị, lắc đầu, đưa mắt sang nhìn Truyền Sơn.

Cái đau ở mi tâm trôi qua rất nhanh, Truyền Sơn xoa dịu rồi ngẩng đầu.

Đây là một nam tử với bề ngoài trông khá bình thường, bình thường tới mức khó mà nhận ra được trong một đám người.

Nam tử tuổi chừng hai lăm đến ba mấy, vóc người thon dài, ánh mắt bình thản, sự bình thản như thể đã trải qua rất nhiều chuyện nên đã nhìn thấu hết thảy.

Truyền Sơn tỉ mỉ đánh giá nam tử, càng quan sát càng không thể dời mắt khỏi đối phương.

Người này nhìn thì bình thường, lại làm người ta nhìn một lần thôi đã bất giác nhìn lần thứ hai, khi ngươi nhìn lần thứ ba sẽ cảm thấy người này bỗng trở nên dễ nhìn hơn, rồi sau đó ngươi sẽ càng nhìn càng thấy đẹp, sau nữa, thậm chí ngươi còn thấy người này chính là giới hạn của sự tốt đẹp mà ngươi tưởng tượng ra được.

Giới hạn của cái đẹp trong lòng Truyền Sơn là cái gì?

Hắn nhìn thấy Canh Nhị mang dáng vẻ yêu nghiệt nhà hắn. Hắn cũng không cảm thấy khuôn mặt yêu nghiệt này chính là cực hạn của cái đẹp, chỉ thấy Canh Nhị nhà hắn là đẹp nhất!

Truyền Sơn nhếch mép cười, ánh mắt thong dong rời khỏi người nam tử.

Nam tử kia cũng cười, gật đầu với Truyền Sơn.

Canh Nhị lặng lẽ thở phào một hơi, chân di di, lùi ra đằng sau Truyền Sơn.

“Không biết tiền bối giá lâm, tại hạ nghênh đón chậm trễ.” Truyền Sơn chắp tay chào.

Hiện giờ tu vi của hắn đã tương đương với Xuất Khiếu Kỳ, nhưng người này lại có thể vô thanh vô tức xuất hiện bên cạnh mà mà hắn và Canh Nhị đều không thể phát hiện ra, tu vi người này phải cao cỡ nào?

“Ngươi tên là gì?” Nam tử hỏi.

Truyền Sơn kính cẩn trả lời: “Họ La, tên Truyền Sơn.”

“Ma tu?”

“Phải.”

“Ngươi vốn dĩ là con người, còn là…?” Nam tử phát hiện, dựa vào ánh mắt của hắn mà cũng khó có thể phán đoán ra được.

Canh Nhị kiêu ngạo lén nhếch khóe miệng.

“Ta là người, nhưng thân thể đã được phá đi luyện chế lại một lần, lại từng được ăn quả xương khô.” Truyền Sơn thành thật, nam tử hỏi gì hắn đáp đó.

“Lấy thân thể coi như luyện khí để luyện lại một lần…” Nam tử im lặng một lát, “Ngươi gan thật đấy!”

“Phân nửa cũng là bất đắc dĩ.”

Ánh mắt nam tử nhìn Truyền Sơn càng biến đổi nhiều hơn, chẳng ai biết được nỗi đau đớn khi phá nát thân thể luyện lại lần nữa là cỡ nào, Ma tu này vốn là người phàm mà có thể kiên trì được như thế, điều này làm hắn ta càng thương tiếc hơn.

“Lúc đó ngươi ở cạnh hắn?” Nam tử nhìn Canh Nhị. Ngay cả hắn cũng không nhìn thấu thân thể của Ma tu này, có thể thấy rằng lúc luyện thân thể, hắn đã dùng bao nhiêu tài liệu tốt. Mà những tài liệu tốt này, ngoại trừ Canh Nhị ra, chắc chẳng có ai cung cấp đầy đủ được.

“Ừ.” Canh Nhị nhỏ giọng đáp lại.

“Biết ngay trong chuyện này chắc chắn có phần ngươi mà, bậy hết sức!” Nam tử nhìn Canh Nhị với ánh mắt đầy trách mắng và bất đắc dĩ.

Canh Nhị vùi đầu sau lưng Truyền Sơn không chịu ló ra.

Truyền Sơn đưa tay giấu Canh Nhị đằng sau, cười hỏi nam tử: “Tiền bối quen với Nhị béo nhà ta?”

Nam tử nhướn mày, có vẻ như rất kinh ngạc, “Ngươi gọi y… Nhị béo? Y bảo ngươi thế?”

“Phải.”

“Ngươi và y…” Nam tử càng nhìn kỹ Truyền Sơn, được một lúc thì sắc mặt biến đổi, “Ngươi ăn hiếp y?!”

“Ta ăn hiếp y? Sao lại thế?” Truyền Sơn khó hiểu.

Nam tử đột nhiên đổi tính, từ một người khiêm tốn với vẻ ngoài vô hại ôn hòa, thoáng cái đã trở thành núi lửa sắp phun trào.

Nam tử lườm Truyền Sơn một cái, Truyền Sơn thầm cảnh giác.

Nam tử đột nhiên biến mất, đến khi Truyền Sơn nhận ra thì Nhị rùa nhà hắn đã bị đối phương túm áo xách lên.

“Ngươi là cái đồ lười biếng! Chẳng phải ngày trước ta đã bảo bao nhiêu lần rồi sao, có tìm người song tu cũng phải ra sức mà chủ động chứ, ngươi có hiểu cái gì là chủ động không? Ta bảo ngươi đè người ta, chứ không phải bảo ngươi để người ta đè.”

“Ngươi xem ngươi đường đường một… mấy huynh đệ các ngươi chỉ có mình ngươi là bị người ta đè! Ngươi không sợ tên Đào Hoa thối kia biết rồi sẽ cười thối mũi hay sao, sau này ngươi định sống ra sao? Việc này nếu truyền đi, Hư tiểu tử mà biết thì hắn sẽ là người đầu tiên đánh tiểu ma đầu này ngươi có tin không?” Nam tử xách Canh Nhị lên, giận không để đâu cho hết.

Canh Nhị cúi đầu, hai chân vặn xoắn, hai đầu ngón trỏ chọc vào nhau, vẻ mặt thành thật nhận tội mặc người ta quở trách.

“Ngươi đừng tưởng giả vờ như thế này thì không sao nữa! Ngươi là cái đồ mù tịt, nói coi, có phải ngươi bị hắn lừa không?”

“Không.”

“Không ư? Ta không tin! Ngày trước mỗi lần ngươi ra khỏi cửa đều bị người ta lừa sạch sẽ.”

“Ta chưa từng bị lừa sạch.”

“Đúng nha, ngươi chỉ không ngừng bị phản bội thôi.”

Canh Nhị khó chịu.

Truyền Sơn cũng nhíu mày theo.

“Lần này thậm chí ngươi còn định tự nộp mình ra… Ngươi không sợ bị phản bội lần nữa à?” Nam tử tận tình khuyên bảo.

Canh Nhị lén nhìn Truyền Sơn, lắc đầu, khẳng định rằng: “Hắn sẽ không.”

Lửa giận trong lòng Truyền Sơn bỗng mất hết. Hiện tại, hắn chỉ muốn ôm lấy rùa ngốc nhà hắn, xoa nắn dày vò rồi hôn y nhiều nhất có thể.

Nam tử bị Canh Nhị chọc tức, “Được được được, dù tiểu ma đầu này sẽ không phản bội ngươi đi nữa, ta đã gửi cho ngươi bao nhiêu bức thư, truyền cho ngươi bao nhiêu là ngọc giản về chuyện ấy ấy, ngươi không xem hay sao? Sao ngươi lại để hắn cưỡi lên đầu mình?”

Tại sao con rùa ngốc này lại để cho người ta đè, mà Dã Hỏa chết tiệt kia không cho hắn đè? Cả hai đều cùng một sư phụ dạy ra, tại sao tính cách lại khác biệt nhiều như thế? Nam tử càng nghĩ càng không cam lòng.

“…. Ngươi gửi cho ta khi nào?” Canh Nhị mơ hồ hỏi ngược lại.

“Cái tên rùa ngốc này! Lúc Hư nói muốn song tu với ngươi thì ta đã đưa cho ngươi rồi.”

Hư là ai? Truyền Sơn nhìn về phía Canh Nhị.

Canh Nhị có chút chột dạ, nhỏ giọng đáp: “Một trong những sư chất của ta.”

“Cái người ngươi hay nhắc tới kia?”

“Là hắn.”

“Hắn muốn song tu với ngươi?”

“Đó không phải trọng điểm, ta không đồng ý. Hắn là một đứa bé…”

“Hư mà là đứa bé? Vậy còn hắn?” Nam tử tức giận cắt ngang đoạn đối thoại của hai người rồi chất vấn: “Hắn thì lớn cỡ nào? Ngươi thì bao nhiêu tuổi? Ngươi cứ cam tâm tình nguyện để tên tiểu ma đầu này đè sao? Còn nói tên thật của ngươi cho hắn biệt, ngươi động tâm thật đấy à?”

“… Ừ.”

“… Để ta giết khối thân thể này của ngươi, xóa sạch ký ức kể từ khi ngươi quen tiểu ma đầu này, ngươi làm lại đi. Dù gì chúng ta cũng quen biết nhau, ta không muốn thấy tương lai ngươi đau lòng khổ sở lại ngủ thêm bao nhiêu năm nữa.”

“Đào Hoa…”

“Ngươi cũng biết Đào Hoa sẽ còn khinh thường ngươi hơn hả? Không muốn tên khốn kia cười nhạo ngươi thì mau làm lại cho ta! Làm lại đi có nghe hay không?”

“Không muốn.”

“Ngươi nói gì? Lặp lại lần nữa coi.”

“Vị huynh đài này, ngươi cho rằng ta là người chết sao?”

Không có nam nhân nào còn giữ được bình tĩnh sau khi ‘vợ’ hắn bị bắt. Truyền Sơn thấy đối phương dường như khá thân với Nhị rùa nên mới vẫn lễ phép đối xử với đằng ấy. Nhưng, cái gì có thể nhịn được chứ điều này thì không. Đối phương không những đã bắt lấy Nhị rùa nhà hắn mà còn dùng giọng điệu răn dạy quở trách y, hơn nữa còn ra sức chia rẽ hai người họ?

Ngươi này còn khốn nạn hơn cả Đào Hoa nữa đúng không?

“Ngươi không phải đối thủ của ta.” Có vẻ như nam tử hoàn toàn không coi khiêu khích của Truyền Sơn ra gì.

“Há, không thử sao biết được?” Truyền Sơn nháy mắt đã hóa thân thành kim cương ma thú nam, hắn cần trạng thái mạnh nhất để đấu lại kẻ địch thực lực khó lường này.

“Ngươi thả Canh Nhị xuống trước.”

Canh Nhị quay đầu nhìn Truyền Sơn đã hoàn toàn tiến vào trạng thái chiến đấu, lại nhìn nam tử đang túm y, nhẹ nhàng nói: “Trùng Trùng, chúng ta có gì từ từ nói, ngươi thả ta xuống trước được không? Ta vẫn chưa hỏi ngươi sao lại chạy tới đây? Dã Hỏa đâu? Sao hắn không tới cùng ngươi?”

“Ta tới tra chuyện Huyết Ma Thú, Dã Hỏa đang theo đuôi một con khác ở Thiết Hà Tinh.”

“Huyết Ma Thú? Các ngươi cũng phát hiện ra sao? Bên ngoài bây giờ có nhiều lắm à?” Canh Nhị thoắt cái trở nên nghiêm túc.

“Không tính là nhiều, nhưng cũng không ít. Chúng ta phát hiện ra hai con cấp cao, một con cấp 5, một con cấp 6. Dã Hỏa coi chừng con cấp 6, còn con cấp 5 thì bị ta đuổi từ Thiết Hà Tinh tới tận đây thì không thấy đâu, ta đoán ở đây có một vết nứt không gian. Nhưng bây giờ thấy ngươi cũng ở đây, ta bắt đầu nghi chỗ này còn có bí mật lớn hơn nữa.”

“Ta chỉ tình cờ…”

“Ngươi chưa bao giờ tình cờ cả, dù có tình cờ thật cũng sẽ trở thành tất nhiên. Ngươi là điềm báo, điều ấy đã được chứng thực vô số lần.”

“Ta không phải điềm báo gì cả! Thả ta xuống!” Canh Nhị tự dưng nổi giận.

“Sao ngươi lại nuôi mình béo ú như heo vậy?” Nam tử có cái tên Trùng Trùng hoàn toàn chẳng phù hợp với vóc dáng này lắc y, “Ngươi không thể nuôi béo mình thành quả bóng chỉ vì ngươi tên là Nhị béo đấy chứ.”

“Không mượn ngươi xen vào.”

“Ta là bầu bạn song tu của sư huynh ngươi, sư huynh ngươi có thể quản lý ngươi thì ta cũng có thể quản lý được ngươi.”

Canh Nhị bạnh quai hàm, nếu Đào Hoa là kẻ e sợ thiên hạ yên bình thì Trùng Trùng chính là kẻ vô lý nhất thiên hạ, hai đứa chẳng có ai là tốt.

“Truyền Sơn, đánh hắn.”

“Ngươi bị ngớ à? Bảo một tên Xuất Khiếu Kỳ đánh ta? Dù tiểu ma đầu kia có tu vi Độ Kiếp Kỳ cũng không phải đối thủ của ta… Hửm?!”

Canh Nhị thấy đối phương buông lỏng tay, lập tức chuồn nhanh ra đằng sau Truyền Sơn, còn biến mai rùa vô địch ra mặc vào nữa.

Truyền Sơn biến thành kim cương ma thú nam rất là hưng phấn.

Hắn củng cố tu vi đến giờ vẫn chưa gặp được cao thủ để so chiêu, hắn cũng rất muốn biết mình hiện tại mạnh cỡ nào.

Dù thực lực của đối phương có cao hơn hắn đi chăng nữa, thì thực lực và thắng thua đôi khi cũng chẳng đi cùng nhau. Kết quả rốt cuộc như thế nào, chỉ có thực chiến mới biết được.

HẾT2
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.