“Ngươi muốn đi?” Hỏi với theo bóng lưng gầy của hắn.
Nam nhân không nói gì.
“Lúc nào thì đi?” Hỏi tiếp.
Nam nhân ngẫm nghĩ rồi nói, “Ngày mốt.”
“Nói vậy chúng ta chỉ còn có thể làm phu thê hai ngày sao?” Thế mà hôm nay ngươi mới nói với ta? Giọng hỏi trầm thấp mang theo phần buồn bã.
“… Ta sẽ trở lại gặp ngươi.”
“… Được, ta chờ ngươi.” Bóng lưng gầy xoay người, thế mà là mặt Canh Nhị.
Nam nhân nhíu mày, lập tức lại giãn ra, đúng, người nọ là vợ hắn, họ đã thành hôn được 4 năm.
“Sau này cha mẹ ta nhờ ngươi chăm sóc.” Nam nhân nói.
“Đây là việc thiếp thân phải làm, chàng không cần lo.”
“Ta… Dịch Dao, ngươi hận ta sao?”
Nam nhân gọi cái tên “Dịch Dao” rồi liền cảm thấy là lạ, nhưng hắn đã nhanh chóng nhớ lại đây là một cái tên khác của Canh Nhị.
Đúng, kể từ sau khi Canh Nhị gả cho hắn liền tên là Dịch Dao.
“Không.” Dịch Dao vươn tay chạm vào bờ môi khép hờ của nam nhân, “Sao ta lại hận ngươi? Ta sẽ ở nhà chờ ngươi về, ngươi ở ngoài nhớ tự chăm sóc tốt cho bản thân, thiếu gì thì bảo người nhắn về, ta bảo người đưa qua cho ngươi, ngàn vạn lần đừng tự làm khổ mình. Biết chưa?”
“Biết rồi.”
Nam nhân miệng thì nói thế, nhưng lòng lại nghĩ, tiên sơn sẽ thiếu những vật phàm tục sao? Không, phải nói những vật phàm tục có đưa lên tiên sơn cũng sẽ làm dơ bẩn vùng đất của tiên gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khieu-luong-tieu-suu-hon-the-ky-he-liet/2704637/quyen-15-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.