Chương trước
Chương sau
Nhìn cái gì? Chỉ là bố trí kết giới thôi mà. Bây giờ tuy họ đang ở giữa phố xá đông người, nhưng người bên ngoài đã không thể nhìn thấy hay nghe thấy gì từ họ nữa.

Lang trung vuốt chòm râu dài, buông cổ tay Truyền Sơn, tiên khí bay bay, nói: “Kẻ ngốc, ngươi có biết thân phận của bản tổ?”

Ngươi mới là kẻ ngốc, Truyền Sơn sầm mặt.

Lang trung thấy hắn không hề sợ sệt, còn không hề sợ hãi dưới uy thế hắn phóng ra thì thấy rất là ngạc nhiên, càng thưởng thức hơn nữa. Quả nhiên không hổ là người hắn nhìn trúng, chỉ là khí thế và dũng khí ấy thôi đã hơn hẳn người thường rồi.

Lang trung không để ý tới, uy lực vốn do hắn phóng ra đã dọa nhóc béo phị phàm nhân, lúc này nhóc đang trốn đằng sau Truyền Sơn nhìn lén.

“Sao ta biết ngươi thân phận gì?” Truyền Sơn thấy lang trung buông hắn ra, lập tức mang Canh Nhị đi ra ngoài.

Đương nhiên, kết giới kia liền ‘cản’ hai người lại.

Truyền Sơn quay đầu, khuôn mặt đẹp trai đàn ông đầy giận dữ, “Yêu nhân nhà ngươi làm yêu pháp gì, lại vây khốn huynh đệ ta ở đây?”

“Yêu nhân?” Lang trung suýt bị sặc vì tức, “Hồ đồ, đây là thủ pháp tiên gia, chỉ có tu giả mới sử dụng được kết giới, sao lại là yêu pháp? Ngươi trẻ con không hiểu đừng nói lung tung.”

“Ngươi nói ngươi là tu giả.” Truyền Sơn bỗng nói.

“Ngươi biết tu giả?” Lang trung nghi ngờ, lập tức nghĩ đến không phải có ai khác nhìn trúng hắn rồi chứ?

Lang trung vội vàng nói: “Có phải đã từng có tu giả tiếp xúc với ngươi không?”

Truyền Sơn chần chờ gật đầu.

“Là ai? Có phải họ đã cho ngươi thứ gì không?” Nếu người này đã nhận vật nhập môn của người khác, vậy thì gay to rồi.

Truyền Sơn lắc đầu.

Lang trung thở phào, cũng không nghĩ nhiều, liền nói ngay, “Kẻ ngốc! Ngươi đã biết tu giả, chắc cũng biết cơ duyên của ngươi đã tới. Bản tổ hiệu Vô Vong, họ Hùng, tên Mộng Châu, là Tán tu, cũng đã là tu giả Nguyên Anh cấp 2, ngươi có biết uy lực của tu giả Nguyên Anh không?”

Hùng Mộng Châu chưa nói mình thân là Tán tu, nhưng vì có thực lực Nguyên Anh cấp 2, nên được phái Thanh Vân – môn phái tu chân lớn nhất tôn làm hộ pháp tôn giả. Hắn cho rằng mình chỉ cần báo cái tên ‘Vô Vong’ ra thôi, phàm là tu giả đều biết thân phận của hắn.

Truyền Sơn dừng một lát, đáp: “Biết.”

Hùng Mộng Châu phất ống tay áo, “Vậy ngươi còn không mau bái sư!”

Hùng Mộng Châu nghĩ thầm, hôm nay bất kể thế nào cũng phải thu nhận người đã, chờ đến khi hoàn thành chuyện ở đây liền mang người về làm nghi thức bái sư. Đến lúc đó, hắn nhất định phải thỏa sức mời toàn bộ tu giả từ Kim Đan Kỳ trở lên đến dự, nhất định phải làm toàn bộ lão tổ từ Nguyên Anh trở lên của phái Thanh Vân hâm mộ hắn một phen mới được.

Truyền Sơn lắc đầu.

Hùng Mộng Châu biến sắc.

Trước đây hắn bận tu luyện, chờ thọ hạn của sư phụ đã đến bậc tiên, bản thân hắn cũng không thể tiến thêm bước nữa, lúc này mới nhớ tới muốn nhận một người đồ đệ, nhưng vẫn chưa gặp được người thích hợp có thuộc tính tương đồng với hắn.

Người nhà hắn và phái Thanh Vân cũng có đưa tới mấy đứa trẻ tư chất không tệ, nhưng do thuộc tính không hợp nên chỉ nhận làm đệ tử ký danh. Mấy đệ tử này đều luôn cung kính với hắn, hắn có nhận đệ tử bình thường cũng đều là người ta cầu hắn nhận, chưa từng có chuyện hắn tự nhận đồ đệ bao giờ.

Không ngờ tới lúc hắn tự nhìn trúng đồ đệ thì người ta lại từ chối hắn?

Dù hắn đã lâu chưa ra khỏi cửa phái Thanh Vân, nhưng cũng từng nghe nói lão tổ Nguyên Anh nhận đồ đệ đều là nghiêm khắc cỡ nào, người khác đều phải khóc cầu họ nhận đồ đệ, điểm ấy cứ nhìn hiện trạng của phái Thanh Vân là biết.

Từ trước tới giờ chỉ nghe nói lão tổ từ chối nhận đồ đệ, chưa từng nghe nói lão tổ Nguyên Anh muốn nhận đệ tử, lại có người từ chối.

“Ngươi không muốn làm đệ tử của bản tổ?” Chắc vì quá kinh ngạc nên Hùng Mộng Châu còn mơ màng nói.

Truyền Sơn chắp tay, tôn kính nói: “Không dám, tại hạ đa tạ lão tổ đã thưởng thức, chỉ là tại hạ có chỗ không hiểu, xin lão tổ chỉ dạy.”

“Ngươi nói đi.” Hùng Mộng Châu thu lại tâm tư phiền muộn, duy trì phong độ, nói.

“Thực ra trước đây tại hạ cũng từng gặp mấy tu giả, những tu giả này cũng từng tỏ ý muốn nhận tại hạ làm đồ đệ.”

“Ờ?” Hùng Mộng Châu nhướn mày, nghe ra Truyền Sơn có ý nói gì đó.

“Nhưng điều thú vị là, ban đầu những tu giả ấy đều giống ngài, nhưng chờ đến khi họ mang tại hạ về môn phái, hoặc trong động phủ thì đều sẽ trả tại hạ lại vào mấy ngày sau đó, không có ngoại lệ.”

“Cái gì? Vì sao lại thế?” Hùng Mộng Châu kinh ngạc.

Truyền Sơn nghiêm túc gật đầu, “Thực sự. Cho nên tại hạ vẫn không giải thích được, xin lão tổ chỉ dạy.”

Hùng Mộng Châu cũng không hiểu, nhưng hắn nghĩ kỹ lại, đột nhiên nghĩ tới lúc hắn dùng bí pháp thăm dò tư chất tu luyện của đối phương thì lại phát hiện ra đối phương không có ngũ hành, mà rõ ràng điều này là không có khả năng.

“Ngươi đưa cổ tay cho ta.”

Lẽ nào hắn nhìn lầm? Coi nhầm phế tài thành kỳ tài?

Truyền Sơn tính thời gian cũng đến lúc rồi, liền vươn cổ tay ra.

Hùng Mộng Châu bắt lấy cổ tay Truyền Sơn, tỉ mỉ cảm nhận một lúc, đột nhiên sắc mặt đại biến.

Canh Nhị trốn đằng sau Truyền Sơn, lúc thì nhìn Hùng Mộng Châu, lúc thì nhìn Truyền Sơn, tiện tay lấy một viện đậu bọc đường cho vào miệng.

“Rôm rốp, rôm rốp.”

Trái tim Hùng Mộng Châu cũng tan nát như hạt đậu bọc đường trong miệng Canh Nhị.

Điều này sao có thể được?

Đây là tư chất hiếm cỡ nào?

Đang là thân thể vô tướng ngũ hành ban đầu, sau lại biến thành thể thuộc tính kim loại hoàn mỹ, nhưng tiếp sau đó thuộc tính kim loại ngày một yếu, thoáng cái đã giảm xuống ngang hàng với bốn thuộc tính khác.

Nếu là thuộc tính ngũ hành ngang hàng nhau, vậy cũng được, chỉ cần đủ cơ duyên thì cũng có thể tu luyện thành công.

Nhưng vì sao đang là thuộc tính ngũ hành bình đẳng lại sinh ra thay đổi?

Thuộc tính ngũ hành này còn hòa trộn vào nhau, biến thành thể chất phế tài như bao con người không thể tu luyện khác!

Lần này, Hùng Mộng Châu không những sử dụng bí pháp môn phái để thăm dò, hắn còn vận dụng pháp bảo hạng nhất mà sư phụ truyền cho hắn.

Thế nhưng pháp bảo còn không bằng bí pháp, mới dùng còn chưa cho ra phản ứng gì, mãi mới tỏa ánh sáng xam xám nhàn nhạt.

Ánh sáng xam xám này hắn chưa từng thấy, nhưng dù hắn nhìn kiểu gì, cũng không thấy đây là biểu hiện của pháp bảo phát hiện kỳ tài.

May mà chưa mang người về khoe, bằng không có mà bị các lão tổ Nguyên Anh khác cười cho thối mũi?

Cũng may cũng may, tất cả vẫn còn kịp.

“Gặp nhau tức có duyên, chỉ tiếc ngươi và ta có duyên không phận. Đan dược này tặng cho ngươi, ăn vào có thể đảm bảo cả đời không bệnh tật.”

Sau khi vui mừng là thất vọng cực độ, Hùng Mộng Châu rầu rĩ thu lại kết giới, lấy ra một cái bình sứ nhỏ ném cho Truyền Sơn. Hắn quyets mắt nhìn tửu lâu bên cạnh, không giải thích bất cứ câu gì đã xoay người đi, hai ba bước đã biến mất ở cuối con đường.

Truyền Sơn ném bình sứ cho Canh Nhị.

Canh Nhị nhận lấy bình sứ, cười hì hì quái gở.

Truyền Sơn bấu y, cười xấu xa: “Bỗng nhiên ta phát hiện khối thân thể hiện tại này của ta rất tốt.”

“Tất nhiên rồi!” Canh Nhị ưỡn ngực, “Ngươi cũng không xem là ai luyện cho ngươi!”

Sau đó, Canh Nhị mở bình sứ, đổ viên thuốc trong đó ra xem, còn ngửi thử, “Tu giả này tâm địa không xấu, thuốc này còn có tên là Kiện Thể Đan, là một trong ít loại dược hoàn do tu giả luyện chế mà người thường có thể ăn được, đối với tu giả từ Luyện Khí cấp 2 trở lên căn bản không có tác dụng gì, nhưng người thường ăn vào lại có thể làm thân thể khỏe mạnh. Hắn nói có thể đảm bảo ngươi suốt đời không bệnh tật tuy hơi khoa trương, nhưng cũng chẳng khác nhau là mấy.”

Truyền Sơn nghe vậy gật đầu, bảo Canh Nhị cất đan dược đi.

Hắn và Hùng Mộng Châu này tuy không có duyên phận thầy trò, nhưng chỉ cần nhìn vào việc hắn có ý nghiên cứu thể chất kỳ quái này của mình, còn không giận chó đánh mèo vì tâm tình thay đổi, hơn nữa trước khi đi còn tặng cho mình một lọ đan dược, cũng coi như tạo ra một mối thiện duyên.

Chuyện này chỉ là một cú đệm nho nhỏ, hai người Truyền Sơn cũng không để ý lắm.

Có điều việc này đã nhắc nhở Truyền Sơn, bảo hắn vừa giấu khí tức tu giả, đồng thời cũng giấu biểu hiện tư chất của thân thể đi, ít nhất người khác không chạm vào hắn, chỉ dùng mắt nhìn hẳn là tạm thời không thể nhìn ra cái gì.

Tuy rằng hơi phiền phức, nhưng dù sao cũng hơn là mỗi canh giờ lại phải trốn khỏi một tu giả có ý muốn nhận hắn làm đồ đệ? Trong thành này còn có không ít tu giả nữa.

Mà tất cả tu giả đều biết, trong giới tu giả, thuộc tính Thiên linh căn đơn nhất làm biết bao người yêu cũng bị biết bao người hận. Người muốn nhận đồ đệ coi đó là báu vật, người không muốn nhận đồ đệ thì có lẽ không muốn lấy hắn làm lò luyện thì cũng muốn hủy hoại hắn.

Nói đến tu giả, tu giả liền xuất hiện.

Truyền Sơn dắt tay Canh Nhị, vừa bước được vài bước đã lại suýt va phải đoàn người đi từ tửu lâu bên cạnh ra.

Với bản lĩnh của Truyền Sơn, tự nhiên hắn sẽ không va phải họ. Nhưng bây giờ hắn đang giả làm người thường, lại trong nháy mắt nhận ra thân phận tu giả của đối phương liền thuận thế va vào họ.

Đối phương vừa nhấc chân tránh đường, còn tiện thể giúp đỡ Truyền Sơn một phen.

“Xin lỗi, vừa rồi không để ý tới ngươi.” Thiếu niên áo xám suýt bị Truyền Sơn va vào xấu hổ nói.

Truyền Sơn đứng thẳng người, cũng cười ha hả nói: “Không sao, không sao, là ta không nhìn rõ đường, tiểu huynh đệ, cảm ơn ngươi nhé.”

“Không cần cảm ơn.” Thiếu niên áo xám rất ngại, nhưng được tiếng cảm ơn liền đỏ mặt.

Canh Nhị thấy thiếu niên thú vị liền nhìn mãi, hoàn toàn quên mất tính tình ngày thường của mình.

“Minh Hà Tử, làm gì ở đó đấy? Đi mau!” Trong đoàn người đi ra, nam tử trẻ tuổi mặc áo gấm quát thiếu niên kia.

Thiếu niên áo xám vội ôm quyền với hai người rồi xoay người đuổi theo đoàn người kia.

Đoàn 5 người dần đi xa, nhưng cuộc đối thoại của họ vẫn truyền vào tai hai người Truyền Sơn rõ mồn một.

“Đã bảo với ngươi trước rồi, không nên tiếp xúc quá nhiều với con người, bị quấn lấy thì phải làm sao đây?”

“Vâng, sư đệ biết sai.”

“Sau này cẩn thận hơn đấy! Chúng ta là thân phận gì…”

Truyền Sơn nghe thấy tiếng gọi “Minh Hà Tử”, lòng khẽ động, kéo Canh Nhị đuổi theo nhóm 5 người kia.

Canh Nhị không hiểu nguyên do, thấy phương hướng 5 người ấy đi tới cũng giống họ nên không hỏi nhiều mà đi theo ngay.

“Minh Hư Tử sư huynh, ngươi biết nội dung lần rèn luyện này là gì không?” Thanh niên mặc áo trắng hỏi người trung niên đi đầu.

“Đúng vậy, chúng ta đều cho rằng lần rèn luyện này chắc chắn là sẽ tới mỏ than Vân Sơn thăm dò việc linh thạch và nô lệ biến mất, không ngờ Thanh Dương Tử sư thúc lại mang bọn ta bay thẳng tới Hi triều này. Trong tòa thành nhỏ này có gì sao?” Một thiếu nữ tuổi không lớn lắm hiếu kỳ hỏi.

Người trung niên cúi đầu nhìn la bàn trong tay, ngón tay liên tục bấm đốt tính toán, miệng thì lẩm bẩm, nghe câu hỏi của hai người, thong thả bước chân, đang định trả lời, lại nghe thấy:

“Được rồi! Không thấy Minh Hư Tử sư huynh đang bận sao? Nội dung lần rèn luyện này khi nhìn thấy Thanh Dương Tử sư thúc sẽ tự hiểu thôi, bây giờ cả đám lắm miệng hỏi cái gì.” Nam tử áo gấm đi giữa quát hai người.

Hai người mở miệng hỏi thấy nam tử áo gấm quát, đôi bên nhìn nhau một cái, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường, nhưng cũng không hỏi thêm nữa.

Thiếu niên áo xám Minh Hà Tử tụt lại đằng sau, không biết là do trầm tính hay địa vị thấp mà cứ cúi đầu bước đi, ngay cả cảnh phố phường náo nhiệt xung quanh cũng không để mắt quan sát.

Nam tử áo gấm kia thấy mọi người quả nhiên không thèm nói nữa liền hài lòng gật đầu, “Trước khi tới đây, các trưởng bối trong sư môn chắc cũng đã từng dặn dò các ngươi, chúng ta là tu giả, đã cắt đứt trần duyên cả rồi, quyết không thể để chuyện thế gian quấn thân, cũng không thể tiếp xúc quá nhiều với con người, có biết không?”

“Biết rồi ạ, Minh Quan Tử sư huynh.” Ngoại trừ Minh Hư Tử, ba người khác đồng loạt đáp lại. Chỉ là Minh Hà Tử thần sắc kính cẩn, thanh niên và thiếu nữ áo trắng kia lại đều lén bĩu môi.

Minh Quan Tử thấy ba sư đệ muội đều coi như nghe lời, nhớ tới trước khi đi sư phụ từng căn dặn hắn phải quan hệ tốt với đệ tử nội môn, vì con đường sau này của hắn trong sư môn nên có mang theo chút tâm tư, nói:

“Lần trải nghiệm này mọi người phải cố gắng lên, không ngại tiết lộ cho các ngươi, lần trải nghiệm này liên quan tới thứ hạng của đệ tử nội môn, nếu các vị tính điểm số có thể xếp hạng chúng ta trước các đệ tử nội môn thì rất có khả năng là chúng ta sẽ trở thành đệ tử thân truyền của chư vị chưởng lão trong sư môn!”

Thanh niên và thiếu nữ áo trắng dường như đã biết việc này từ trước, miệng tỏ vẻ sửng sốt và cảm ơn nhưng trong bụng thì lại cười nhạo Minh Quan Tử một khi rời khỏi đám thủ hạ chỉ biết nịnh nọt kia thì chẳng biết ăn nói.

Khi ở môn phái, Minh Quan Tử là con ruột của chưởng môn phái Thanh Vân, tuy tư chất không tốt, nhưng chưởng môn dùng vô số dược với hắn, lại tự ra tay thay kinh và tủy, cuối cùng cũng nâng tu vi của hắn lên Ngưng Khí Kỳ tầng 3, coi như cao thủ trong các đệ tử nội môn.

Mà theo quy định môn phái, chỉ có đạt được từ Ngưng Khí Kỳ tầng 3 trở lên mới có thể nhận nhiệm vụ ra ngoài.

Bởi vì có phần tư cách ấy, Minh Quan Tử vẫn coi mình như chưởng môn phái Thanh Vân trong tương lai, tự nhận tư cách tài trí hơn người, bình thường trong lời nói và việc làm tự nhiên đã thể hiện việc ấy.

Hơn nữa, bên cạnh hắn có một đám người hầu cận do chưởng môn sắp xếp riêng, phụ trách bảo vệ và phụ tá cho hắn. Trong đám người đó tự nhiên có đủ hạng người nịnh nọt, cũng tự nâng Minh Quan Tử lên như thể cao thủ mắt cao hơn người, không nhận rõ hiện thực.

Tiếc là Minh Quan Tử không biết đệ tử nội môn cung kính với hắn không phải bởi năng lực bản thân của hắn mà là bởi không dám đắc tội chưởng môn, bình thường hắn đều tự coi mình là đại sư huynh của các đệ tử nội môn, tuy hắn biết rõ trên hắn còn có ba vị sư huynh có năng lực xuất chúng nữa.

Minh Ha Tử là đệ tử của chưởng môn nên tự nhiên cũng dung túng với đứa con ruột này của sư phụ. Tuy hắn đứng trong 5 đệ tử có tu vi cao nhất, nhưng mọi chuyện đều lấy Minh Quan Tử làm chính, dù đối phương mấy lần làm hắn mất mặt, hắn cũng không hề tỏ vẻ để ý chút nào.

Thiếu niên áo xám xếp hạng thấp nhất trong số những đệ tử nội môn, sư phụ cũng chỉ là một chưởng lão không quan tâm tới mọi việc, bình thường rất ít khi nói, bốn người khác cũng không để ý tới hắn.

“Minh Quan Tử sư huynh tốt quá đi, ngay cả chuyện cơ mật như vậy cũng nói với chúng ta.” Thiếu nữ áo tím chớp đôi mắt to, vẻ mặt ngây thơ, tràn ngập sùng bái và kính ngưỡng nhìn nam tử áo gấm.

Nam tử áo gấm được sư muội xinh đẹp đáng yêu khen sướng lâng lâng.

“Đúng vậy, Minh Quan Tử sư huynh giỏi dìu dắt sư đệ muội, trong môn ai chẳng biết?” Thanh niên áo trắng cũng vội nịnh nọt.

“Đúng thế, trong môn phái lắm sư huynh sư tỷ như vậy đều chỉ biết chăm chăm tu luyện, cũng chỉ có mình Minh Quan Tử sư huynh mới chỉ bảo mấy sư đệ sư muội như chúng ta.” Nếu như cứ suốt ngày ra vẻ ta đây cũng được coi là chỉ bảo, thiếu nữ che miệng cười.

Minh Hư Tử liếc mắt nhìn hai người.

Thanh niên ngừng cười lại, nhưng thiếu nữ thì tiến lên một bước bám cánh tay Minh Hư Tử, khẽ khàng lắc lắc, như thể đang truyền tin tức gì vậy.

“Đúng rồi, Minh Quan Tử sư huynh, ngươi biết Thanh Dương Tử sư thúc vì sao khác với các sư thúc khác, lại đi cùng đệ tử nội môn trong lần trải nghiệm này không?” Thiếu nữ nghiêng đầu cười hỏi nam tử áo gấm.

“Ngươi hỏi cái này làm gì?”

Nét mặt Minh Quan Tử cứng lại, do chuyện thiếu nữ hỏi liên quan tới hắn, theo hắn thấy thì vì có hắn ở đây nên nội dung của lần trải nghiệm dành cho đệ tử nội môn mới quan trọng, lập tức tỉnh lại khỏi mỹ sắc, nghiêm mặt nói: “Thanh Dương Tử sư thúc tự nhiên có dự định của Thanh Dương Tử sư thúc, các ngươi chỉ cần làm việc theo phân phó là được!”

Thiếu nữ thầm chửi một tiếng, trao đổi một ánh mắt với thanh niên áo trắng mà chỉ có họ mới biết.

Ở một phía xa nơi ấy,

Truyền Sơn khẽ cười, “Ha hả, đang bảo muốn đi tìm họ đây, ai dè, không cần tìm, họ tự đưa mình tới cửa.”

“Mấy thằng nhóc thôi, không đáng để nhắc tới.” Canh Nhị thấy năm người tu vi còn không cao bằng y, lập tức liền vênh váo. Y bây giờ đã tròn cảnh giới Ngưng Khí Kỳ đấy!

“Đúng thật.” Truyền Sơn cười phì, vỗ đầu Canh Nhị, “Xem họ muốn làm gì trước đã.”

“Nhìn hướng họ đi, có liên quan gì tới luồng oán khí chúng ta vừa cảm nhận được không?”

“Có thể lắm.”

“Không biết vị Thanh Dương Tử sư thúc kia của họ có tu vi như thế nào? Để lát nữa chúng ta biết đường cách xa chút?”

“Không cần thiết, có ta ở đây.”

“Đánh không lại thì đừng tìm ta đấy, ta vất vả lắm mới luyện được tròn Ngưng Khí Kỳ.”

“…” Này thì xem thường nam nhân của ngươi này! Truyền Sơn đưa tay nhéo mặt rùa béo phị, làm y kêu oai oái.

Người qua đường chỉ coi như là huynh đệ chơi đùa, còn có người khen tình cảm của hai huynh đệ thật tốt nữa.

Nhóm 5 người phái Thanh Vân kém Truyền Sơn quá nhiều, Canh Nhị thì vốn có thể giấu diếm tu vi của y, trên đường đi, 5 người kia hoàn toàn không biết phía sau có hai người đi theo, cũng không biết lời nói của họ đã bị hai người nghe hết sạch.

Vì thành này nhỏ nên trong lúc nói chuyện, nhóm 5 người phái Thanh Vân đã đi tới trước cửa một phủ đệ có diện tích khá rộng. Trước cửa phủ đệ ấy có hai pho sư tử đá cao thẳng đứng, trên biển đề hai chữ ‘Trương phủ’.

Cửa Trương phủ đóng chặt, ngay cả cửa nhỏ bên hông cũng không hé.

“Minh Hư Tử sư huynh, Thanh Dương Tử sư thúc ở đâu vậy? Mục đích chúng ta tới nơi này là gì?” Thiếu nữ bám cánh tay Minh Hư Tử sư huynh hỏi.

Minh Hư Tử còn chưa mở miệng, trước cửa Trương phủ bỗng xuất hiện một nam tử trung niên diện mạo anh tuấn, vóc người thon dài.

Nhóm 5 người phái Thanh Vân nhìn thấy nam tử thì đều khom người, miệng nói: “Đệ tử xin chào Thanh Dương Tử sư thúc.”

“Vào đi.” Thanh Dương Tử lạnh lùng nói hai chữ rồi xoay người phất tay.

“Ken két” một tiếng, cửa hông của Trương phủ từ từ mở ra.

Thanh Dương Tử đi vào trước tiên, Minh Quan Tử vội vã theo sát đằng sau, bốn đệ tử khác nhìn nhau một cái, cũng đều đi theo vào.

Truyền Sơn lôi kéo Canh Nhị hiện thân ở góc đường.

“Cũng may chỉ là Kim Đan Kỳ, ta còn tưởng ít nhất cũng là một Nguyên Anh chứ.” Canh Nhị thở phào.

Truyền Sơn bất đắc dĩ liếc y một cái, “Kể cả là Nguyên Anh, bây giờ ta cũng không sợ hắn nữa.”

“Thế Xuất Khiếu Kỳ, Phân Thần Kỳ thì sao?”

Thực ra Truyền Sơn cũng không hiểu rõ cảnh giới tu vi của hắn bây giờ bởi từ trước tới giờ chưa có đối tượng thực tế nào để hắn đối chiếu cả. Nhưng ở trước mặt người yêu, dù sao cũng phải giữ gìn mặt mũi, thế là hắn lập tức vung tay lên, ra vẻ ta đây nói: “Xuất Khiếu Kỳ cũng không sợ. Ca có pháp bảo, luyện khí 400 năm không phải luyện không, đánh không lại thì dùng pháp bảo là được!”

“Tu luyện cho tốt đi, đừng phá của như thế.” Canh Nhị hết sức đau lòng khuyên nhủ.

Nhìn một cái, vợ hắn đúng là biết lo liệu cuộc sống.

“Còn về Phân Thần Kỳ… Không phải ca còn có ngươi sao.”

Chắc ánh mắt của ai kia nóng bỏng quá, Canh Nhị chọc eo ai kia, nói: “Đừng mong mặc ta lên người, bại hoại! Tới lúc đó bị tu giả nào tinh mắt nhìn ra, ngươi cứ chờ bị đuổi giết đi.”

“Ai dám tới cướp vợ ta? Ta giết cả nhà hắn!”

Canh Nhị tự động loại bỏ chữ ‘vợ’ ra khỏi tai, quyết đoán lảng sang chuyện khác, “Chúng ta có cần đi theo vào trong xem thử không? Thứ dưới oán khí nếu bị người ta lấy rồi, oán khí cũng sẽ giải tán đấy.”

“Ta cảm thấy thứ không biết là thứ gì kia cũng không dễ lấy vậy đâu.” Truyền Sơn nhìn bầu trời trên Trương phủ, cười âm hiểm, oán khí có thể ảnh hưởng đến hắn và Canh Nhị dễ lấy vậy sao?”

“Ngươi có để ý không? Hai pho sư tử đá ở cửa phủ đệ này hơi lạ.”

“Lạ chỗ nào?” Canh Nhị quan sát từ trên xuống dưới hai pho tượng mấy lần, chỉ cảm thấy hình dạng không giống sư tử thật cho lắm, còn đâu chẳng thấy gì khác biệt.

“Ngươi không nhìn ra?” Truyền Sơn giật mình, lập tức bừng tỉnh, “Cũng đúng, dù ngươi có nhập thế cũng sẽ không quan tâm tới việc này.” Cũng như nhân loại sẽ không rảnh rỗi đi nghiên cứu cuộc sống của loài rùa vậy.

Truyền Sơn chỉ vào sư tử đá, giải thích cho Canh Nhị: “Sư tử đá này còn được gọi là Trừ ta. Ở Hi triều, cổng nhà quan to hiển đạt đều thích để hai pho sư tử bằng đá như vậy để trấn trạch. Mà hình dạng của sư tử đá và những vật nó giẫm dưới chân cũng đều đáng chú ý, dựa theo lệ cũ ở triều ta, Trương gia này có thể để hai pho sư tử đá này ở cổng, trong nhà chắc chắn phải có quan viên trên tứ phẩm.”

Truyền Sơn cảm thấy không có nguy hiểm lên kéo thẳng Canh Nhị đến cổng Trương phủ.

“Hình dạng của hai pho tượng này nghiêm túc hung ác độc địa, sư tử đực há mồm ở bên trái cửa, sư tử cái ngậm miệng ở bên phải cửa, đây đều là hình dạng bình thường. Nhưng mà…. ngươi thấy dưới chân chúng giẫm lên thứ gì?”

“Rắn?” Canh Nhị đi qua sờ con rắn cuộn tròn dưới chân sư tử.

Con rắn bị sư tử đá giẫm ở độ bảy tấc, đầu vẫn ngóc lên cao, nhưng diễn cảm của nó thì cực kỳ đau đớn, lưỡi rắn thè ra, thân rắn dài cuộn chặt quanh đùi sư tử bằng đá.

“Như thế này có hàm nghĩa không?”

“Có.” Sắc mặt Truyền Sơn có phần quái dị, “Thông thường thì, chân phải sư tử đực giẫm lên một quả cầu tròn, ngụ ý tay cầm quyền hành, chân trái sư tử cái giẫm lên sư tử con, ngụ ý con cháu đầy đàn; nhưng giẫm lên rắn… A, nếu không phải ta đã từng làm mật thám, được tiếp nhận không ít tri thức thì có lẽ khi nhìn thấy hai pho tượng này cũng không thấy lạ để mà nghĩ nhiều.”

“Giẫm lên rắn rốt cuộc có nghĩa là gì?” Canh Nhị hiếu kỳ vì cái kiểu úp úp mở mở của hắn, hỏi luôn. Sau đó y đi một vòng quanh sư tử bằng đá, còn nhón chân lên sờ miệng sư tử.

Truyền Sơn nhìn hành động trẻ con của y không khỏi nhếch môi cười, “Ở Hi triều, sư tử đá giẫm lên rắn là tình huống cực kỳ hiếm thấy, ý là trấn áp tà ác. Nếu trong nhà không xảy ra việc đại hung đại ác thì sẽ không làm vậy, hơn nữa việc tà ác này nhất định là đến từ nữ tử.”

“Hừm? Nói thế tức là đúng với luồng oán khí kia rồi, xem ra nhà này nhất định là đã chết nhiều người lắm.” Canh Nhị vừa gật đầu, lại vừa gãi má, vẻ mặt khó hiểu, nói: “Nhưng luồng oán khí này cũng không phải chỉ với số người chết một hai trăm là có thể hình thành được.”

“Đúng vậy, cho nên ta mới nói là thú vị. Hơn nữa ngươi có để ý hay không, mặc dù chúng ta đã đến tận đây, nhưng tâm trận vẫn còn ở trong nữa. Ta cá chắc bên trong trận tám chín phần mười cũng như ngoài trận, nhìn từ trên trời căn bản không thể thấy gì, phải dùng hai chân đi vào Trương phủ mới có thể tìm ra lối vào tâm trận thực sự.”

“Ý ngươi là…?”

Truyền Sơn bước lên, “Đi, chúng ta cũng vào xem thử.”

“Khoan đã!” Canh Nhị kéo hắn lại, “Ở đây ngoại trừ người phái Thanh Vân ra còn có rất nhiều tu giả rình ngó, đừng quên chúng ta vừa gặp phải một tu giả Nguyên Anh Kỳ. Lẽ nào chúng ta cứ nghênh ngang đi vào như thế?”

Nhiều thần thức có mặt như vậy, chỉ cần họ vừa đụng tới tu vi, những tu giả kia lập tức sẽ phát hiện ra ngay.

“Ừ…” Truyền Sơn ngẩng đầu trầm tư trong chốc lát, trên mặt hiện lên ý cười bỡn cợt. “Ngươi nói đúng, chúng ta cứ nghênh ngang đi vào như vậy cũng gây sự chú ý quá đi, thôi thì đổi cách khác là được.” Nói xong, vẫy tay với Canh Nhị, ý bảo y đưa tai lại gần.

Canh Nhị ỷ vào những tu giả kia sẽ không để ý tới những người phàm như họ, cũng tiến lại dán tai bên môi Truyền Sơn.

Truyền Sơn nhịn không được khẽ cắn vành tay nhóc béo phị một cái.

Canh Nhị vỗ bẹt vào hắn.

Truyền Sơn cười kéo y lại, ghé vào tai y thầm thì một lúc.

Canh Nhị nghe xong, xoay người đi. Như vậy còn gây sự chú ý hơn thì có?

Truyền Sơn khoanh tay đứng tại chỗ đợi.

Canh Nhị đi được mười bước thì dừng lại, giậm chân một cái, xoay người trở về.

“Ngươi làm đạo đồng!” Canh Nhị tỏ vẻ điều kiện này không được thương lượng.

Truyền Sơn không thèm do dự, gật đầu luôn, “Được.”

“Ngươi phải buộc tóc thành hai búi đồng tử.”

“… Đừng quá đáng.”

Canh Nhị cười hì hì hai tiếng, chủ động nói: “Ta đây có bút mực, có thể cho ngươi mượn dùng.”

Truyền Sơn sờ cằm, “Có chu sa không?”

“Đương nhiên là có!”

Hai người xúm lại cũng không biết đang bàn bạc dự định xấu xa gì, Canh Nhị thì mừng rỡ cười không ngừng, cuối cùng hai người dạo quanh Trương phủ một vòng rồi mới đi.

Mấy đạo thần thức đảo qua hai người.

Hai người ỷ vào bản thân có thể ẩn giấu tu vi, hoàn toàn không quan tâm có người đang lén quan sát họ.

Gần nửa canh giờ sau đó.

Người trong Trương phủ nghe thấy ngoài cửa đồng có tiếng vang, mở cửa nhỏ, chỉ thấy ngoài cửa có hai đạo sĩ một cao một thấp.

Tiểu đạo sĩ vóc người bé nhỏ đứng đằng trước, cánh tay đợ một cây phất trần, ngón út tay trái treo hai chiếc chuông gọi hồn, vừa thấy có người mở cửa, lập tức tay phải làm quyết dựng thẳng chếch dưới cằm, hô to tiếng: “Vô lượng Thiên Tôn!”

Lão trông cửa nào ngờ bị dọa sợ, nhìn tiểu đạo sĩ da mặt non mềm như véo ra nước, khóe miệng giật một cái, đảo mắt nhìn sang đạo sĩ cao to đằng sau y.

Đạo sĩ vóc dáng cao to rất khôi ngô, hắn mặc đạo bào chẳng những không tăng thêm vẻ tiên phong đạo cốt thoát tục mà ngược lại, càng mang đến cảm giác sát khí xơ xác tiêu điều, lạnh thấu xương.

Lão trông cửa không dám quan sát đạo sĩ cao to lâu, ngược lại nhìn về phía cây trúc treo vải trắng đang bay bay trong tay hắn.

Chỉ thấy trên lá cờ vải trắng có bốn chữ đỏ au: Bắt yêu trừ quái. Mấy chữ ấy, từ xa đã có thể thấy rồi.

Ngoại trừ bốn chữ bằng máu ở giữa làm người ta cảm thấy không thoải mái ra thì bên cạnh lá cờ còn có một hàng chữ nhỏ màu đen, viết rằng: Hậu thổ thiên sư, thay trời hành đạo, coi không trúng không lấy tiền.

Cửa lớn mở ra, thần thức của hai người trôi tuột vào trong Trương phủ, bởi vì tiến vào từ lối vào trận pháp nên chỉ cần tách thần thức dò xét của đệ tử phái Thanh Vân trong Trương phủ ra là được.

Sau khi hai người song tu, thần thức càng ngày càng mạnh hơn, so với đạo thần thức mạnh nhất trong Trương phủ, họ mạnh hơn hẳn.

“Thế mà lại là Tam bộ trận.” Truyền Sơn sợ hãi than, “Lấy cả tòa thành làm trận ngoài, cửa thành là lối vào của trận ngoài; Trương phủ là trận pháp vòng 2, cửa phủ là lối vào, tâm trận ở bên trong cùng… Đây là?”

Canh Nhị bỗng nhiên mỉm cười.

Truyền Sơn nghiêng đầu nhìn y, “Sao vậy?”

“Ngươi có phát hiện trung tâm trận pháp này rất quen thuộc không?”

“Hừm?” Truyền Sơn dùng thần thức quan sát kỹ càng, chỉ chốc lát sau đã nói: “Còn là Khốn ma trận?”

“Đúng.” Canh Nhị gật đầu, “Dựa vào thủ pháp thì có lẽ là do người quen cũ của chúng ta bày ra.”

“Người quen cũ?” Truyền Sơn chợt nhớ ra, sửng sốt nói: “Ý ngươi là Càn Khôn Tử thất kiếp tán tiên?!”

“Có nên đi vào xem không?” Canh Nhị nhìn chằm chằm lối vào, nóng lòng muốn thử.

Y có thể cảm nhận được thứ bên dưới căn nhà kia, nhưng cứ đi tới như vậy chắc chắn là không chiếm được gì, y phải phá trận trước mới được.

Thần thức lia đến một khu nhà có đề ba chữ “Thính Trúc Uyển”, cảm nhận được khí tức của mấy người truyền tới từ bên trong, Truyền Sơn cười cười.

Canh Nhị cũng cảm thấy,”Mấy người bên trong kia là đệ tử phái Thanh Vân.”

Thần thức Truyền Sơn chạy vào trong Thính Trúc Uyển, chạy một vòng quanh một cái giếng cổ bát quái trong đó, nhưng hắn vừa định đưa thần thức vào trong giếng đã bị một đạo cấm chế bắn trở ra.

“Ghê thật!” Hai mắt Truyền Sơn lóe sáng.

“Thất kiếp tán tiên ra tay có thể không ghê được sao? Bên dưới chắc chắn có thứ tốt.” Hai mắt Canh Nhị cũng sáng lấp lánh.

Truyền Sơn liếc nhìn y, “Ngươi không sợ lại gặp thêm một Trách Yểm sao?”

“Không phải ngươi nói thứ bên trong rất có lợi với ngươi sao?”

Truyền Sơn nghe vậy, bắt lấy nhóc béo phị trong thức hải, gặm mạnh một phát vào mặt y, “Đi, chúng ta tìm cách đi vào tìm lối vào trận trong.”

HẾT4
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.