Đúng nha, đây là một vấn đề. Nếu họ tiếp tục ở lại thành Song Hà, tự nhiên không cần lo những người đó sẽ làm chuyện điên rồ gì, nhưng nếu họ đi thì sao?
Ai có thể đảm bảo những người đó sẽ không chiếm ngược lại thành, dù sao phần lớn những người đó đều là binh sĩ thân kinh bách chiến, còn dân thành Song Hà lại chỉ là dân chúng bình thường.
Huống chi vị Vương tướng quân kia vẫn đang có uy tín cực lớn trong quân, trong dân gian cũng danh vọng tốt.
Nghĩ tới đây, Canh Nhị lo lắng nhìn Truyền Sơn.
Truyền Sơn sờ đầu y, cười nói, “Không sao. Không phải ngươi cho Truyền Hải nhiều bùa chú vậy sao? Dù không thu phục được những người đó, tiểu tử kia chắc chắn cũng có thể giữ mạng được. Còn về người nhà ta, ngươi quên là cung điện đã được chúng ta nửa luyện chế kia sao?”
Canh Nhị thở phào một hơi.
Truyền Sơn thấy Canh Nhị lo lắng cho an nguy của người nhà hắn như vậy, lòng thấy rất ấm áp.
“Bây giờ Truyền Hải được chúng ta khích lệ, nếu hắn định đi theo hướng đó thật, mà ngay cả một ngàn người này cũng không thể thu phục được, vậy chi bằng để hắn bỏ suy nghĩ ấy đi cho rồi.”
Canh Nhị nghiêm túc nói: “Đúng, coi như cho tiểu tử kia một khảo nghiệm. Hơn nữa lần này không thành, cũng có thể coi như kinh nghiệm để hắn không ngừng cố gắng.”
Truyền Sơn cười phì, Nhị rùa nhà hắn bây giờ nhìn lại rất có khí phách ‘đại tẩu’ phải không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khieu-luong-tieu-suu-hon-the-ky-he-liet/2704629/quyen-15-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.