Một câu ‘cũng không phải’ và khoảng lặng của Canh Nhị làm người nhà họ La bỗng dâng lên chút hy vọng.
Lẽ nào nhóc béo phị trông như đứa trẻ nhà hàng xóm chẳng hề giống thần y chút nào này thực sự có thể đưa ông La từ Qủy Môn Quan về thật?
Truyền Sơn thấy nét mặt người nhà, cố ý bước lên trước mặt Canh Nhị, cẩn thận hỏi: “Có phải ta đã làm khó ngươi không? Xin lỗi, ta biết ta luôn đề xuất một vài yêu cầu quá đáng đối với ngươi, lần trước ngươi lấy mạng đổi mạng mới cứu ta về được, giờ lại muốn ngươi hao tâm tốn sức cứu ông nội ta. Nếu như, nếu như cứu ông nội ta sẽ làm ngươi… ta, ta…”
Canh Nhị trợn mắt nhìn Truyền Sơn, ngươi làm thế để làm gì? Còn nữa, ngươi muốn ta đáp lời thế nào?
Truyền Sơn không cần y trả lời, tự biên tự diễn rồi hân hoan mừng rỡ cầm tay Canh Nhị lên, lớn tiếng nói: “Ngươi đồng ý? Cảm ơn ngươi, ta biết ngay ngươi tốt với ta nhất mà. Ta, cả đời ta đều không có cách nào để báo đáp ngươi. Xin lỗi lại làm khó ngươi rồi. Cảm ơn ngươi, cảm ơn ngài chịu cứu ông nội ta! Sau này ta sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp!”
Canh Nhị đấm lưng hắn, bất mãn lầu bầu: “… Ta có dở mới tin ngươi, ngươi mà làm trâu làm ngựa báo đáp ta ấy hả? Có mà ta làm trâu làm ngựa cho ngươi ấy.”
Người nhà họ La nhìn hai người kia với vẻ mặt phức tạp, luôn cảm thấy đứa cháu trai/con trai/đại ca đang lừa dối tiểu mập mạp trông rất dễ lừa kia.
Lấy mạng đổi mạng sao? Truyền Hải sờ cằm, cảm thấy con người tiểu mập mạp không tệ.
Nghe xong lời Truyền Sơn nói, mức độ yêu thích, thưởng thức Canh Nhị của các bậc bề trên càng cao gấp đôi, còn thêm phần tình cảm nữa.
Canh Nhị đợi Truyền Sơn buông y ra, ngẩng đầu nhìn người nhà họ La đang trông mong, vây nhìn y.
“Khụ, bệnh của ông ấy ta có thể chữa…”
Bà nội La ‘a’ một tiếng bụm kín miệng, vẻ mặt không thể tin được nhìn Canh Nhị, “Ngươi nói thật? Ngài thực sự có thể chữa được cho ông ấy?”
Ông bà Công Tôn cũng mừng rỡ. Chỉ có người già mới hiểu được nỗi khổ của người già, họ đã không muốn liên lụy con cái từ lâu, nhưng người thân chăm sóc cẩn thận, họ có muốn đi tìm cái chết cũng không có cơ hội. Nếu cơ thể tốt lên thật, dù không thể làm lụng, ít nhất cũng có thể bớt công bớt việc cho con cái.
Canh Nhị há mồm, “Ta…”
Truyền Sơn xen ngang, “Canh Nhị khác với con người, khi đó người con sắp thối rữa, chỉ còn lại chút hơi thở, chính là do y cứu con về. Sau đó có mấy lần con bị người đuổi giết suýt chết, cũng do y cứu con khỏi cửa tử.”
La Công Tôn thị vừa nghe, lôi kéo La Đại Phúc, tiến lên định quỳ xuống cám ơn Canh Nhị.
Canh Nhị sợ tới nỗi nhảy dựng lên, “Đừng đừng đừng, ta ta ta chưa làm gì mà.”
Truyền Sơn nhanh tay, một tay nâng nương và cha, “Cha, nương, Canh Nhị không phải người ngoài nữa rồi, các ngài không cần khách sáo với y. Y thiện lương nhưng nhát gan xấu hổ, cha nương quỳ với y, có khi cả tối y cũng không ngủ yên được ấy.”
“Tiểu tử ngươi nói gì đó! Người ta là ân nhân cứu mạng, ngươi cũng đã nói trước rồi, chúng ta gặp ân nhân cũng không biết, bỏ mặc ân nhân đến giờ, ngươi đúng là…!” La Công Tôn thị giả vờ đánh thằng con.
“Nương, việc này không ngại, sau này hẵng nói, chúng ta không phải loại người chịu ơn không báo. Nương cứ để y nghĩ cách chữa bệnh cho ông nội đã, loại bệnh như ông nội đây, y chắc chắn cần phải dùng mạng y để đổi, đến lúc đó chắc chắn sẽ bị nguyên khí đại thương, nếu nương cảm tạ y thật thì cứ làm chút đồ ăn ngon cho y, đứa trẻ này không có tật xấu gì, chỉ mỗi tội tham ăn.”
Các trưởng bối La gia nghe vậy, chỉ càng cảm kích Canh Nhị hơn, không suy nghĩ gì nhiều. Chỉ có Truyền Hải nhạy bén, nghe giọng điệu đại ca hắn nói luôn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ.
“Ấy dà, ngài cứu ông nội thằng bé cần mạng để đổi, điều, điều này phải..” Bà La tâm tình rối rắm, nhìn Canh Nhị rồi lại nhìn người bạn già của mình.
Canh Nhị cũng không ngốc, trước đấy y còn đang muốn lấy lòng người nhà họ La đấy, đây chẳng phải cơ hội sao? Giờ y cũng hiểu ra rồi, cỏ non nhà y đang nghĩ cách tăng thể diện cho y trước mặt người nhà đây.
“Bà La này, ta và Truyền Sơn… Ừm, chúng ta có tình bạn sinh tử. Bà nội của hắn cũng là bà nội của ta, bệnh tình của ông La tuy nặng, nhưng cũng không phải đã hết cách, chỉ có điều cần nhiều thời gian giúp ông ấy điều trị cơ thể, ta sẽ không chết thật.”
“Tiểu thần y, nếu ngài có thể cứu sống ông già nhà tôi thật, lão thân dập đầu với ngài!” Bà La vui vẻ quỳ xuống với Canh Nhị.
Canh Nhị lúng túng. Sao gia đình này đều thích quỳ người khác vậy?
Truyền Sơn lại không thấy lạ, người nghèo có khí khái của người nghèo, khí khái ấy cũng phải xem dùng vào trường hợp gì, họ không có tiền tài, bảo bối để cảm kích người khác, cũng chỉ có thể dùng cái cúi đầu để bày tỏ sự cảm kích và tôn kính lớn nhất của mình.
“Bà nội, bà đừng làm vậy, bà xem Canh Nhị đã trốn đi đâu rồi kìa.” Truyền Sơn qua nâng bà lên, bất đắc dĩ nói: “Bệnh tình của ông nội nguy ngập, mọi người để Canh Nhị giữ mạng cho ông trước đã. Những cái khác, chờ ông nội tốt hơn rồi lại nói tiếp.”
Canh Nhị cũng đứng đằng sau Truyền Sơn vươn đầu ra sức gật, “Đúng vậy, cứ để ta xem bệnh cho ông La trước. Các người đừng làm vậy, ta, ta còn chưa làm gì.”
Ầm ĩ một hồi, trưởng bối La gia vừa gọi Truyền Hải dâng trà cho Canh Nhị, vừa muốn thu xếp chút bánh trái cho y ăn, vừa sợ y lạnh, bảo Truyền Hải tăng độ ấm cho bếp, bận một hồi mới bị Truyền Sơn dỗ yên.
Canh Nhị đang chuẩn bị tiến lên trước chữa bệnh cho ông La, đầu ngón tay Truyền Sơn đã bắn ra một luồng khí mạnh cản y lại.
Lúc này Canh Nhị mới nhớ lời dặn của Truyền Sơn, nghĩ lại, phương thức y cứu ông La cũng không thích hợp để người ta thấy, liền quay đầu nói với mọi người nhà họ La: “Ta cần một nơi yên tĩnh, tốt nhất không có ai quấy rầy.
“Được được được, vậy tiểu thần y người thấy nơi nào thì được?”
Canh Nhị nhìn Truyền Sơn, có cần ra ngoài tìm một chỗ không?
Truyền Sơn bất đắc dĩ, cái đồ ngốc ợ, “Cứ ở đây đi, căn phòng này cũng ấm áp, tình huống của ông nội cũng không thích hợp để di chuyển. Ông ngoại bà ngoại, bà nội, cha, nương, mọi người xem có thể tìm một chỗ khác nghĩ ngơi một đêm không?”
Trưởng bối La gia cùng nhìn về phía Truyền Hải.
Truyền Hải khẽ nhíu mày suy nghĩ: “Nhiều người quá, không thì tới nhà Bạch Thái Bang ngủ một đêm cũng được. Nhà em rể có chỗ đấy, nhưng vẫn phải ủ ấm kháng đã.”
Truyền Sơn nghĩ một lát, nói: “Vậy đi, cái kháng này cũng lớn, không phải còn có tấm ván gỗ ngăn cách sao? Ông ngoại bà ngoại lớn tuổi, đi đứng cũng không tiện, cứ ở đây là được, đến lúc đó dùng tấm ván gỗ tách ra là được. Cha, nương, phải phiền mọi người tới nhà Bạch Thái Bang ngủ một đêm rồi, con ở lại đây giúp Canh Nhị, các ngài thấy sao?”
Không đợi Truyền Hải đáp, La Đại Phúc đã vội nói: “Được, cứ làm vậy đi. Truyền Hải, đi, chúng ta để chỗ lại cho tiểu thần y, đừng chậm trễ chuyện cứu ông nội con.”
Cha đã lên tiếng, Truyền Hải vốn muốn ở lại cũng không nói được, đành phải để Bạch Thái Bang về trước với nương hắn thông khí và sắp xếp, còn hắn thì lên kháng ôm chăn gối rồi đi theo cha mẹ.
Trước khi đi, Truyền Hải quay đầu lại nhìn huynh trưởng và tiểu mập mạp thần y một cái.
Truyền Sơn cười với em trai.
Chuyện của hắn và Canh Nhị, cả chuyện hắn tu chân cũng vậy, cũng không định giấu diếm người nhà, không những không giấu diếm, hắn còn muốn đẩy Canh Nhị ra trước mặt người nhà, để họ tán thành cho hắn và Canh Nhị thành bầu bạn.
Nhưng đẩy thế nào? Làm thế nào để Canh Nhị không bị người nhà ghét bỏ, còn phải tôn trọng y, cảm kích y, thích y, sau khi Truyền Sơn xác định quan hệ với Canh Nhị đã luôn nghĩ tới mấy vấn đề này.
Bệnh tình của ông nội là một cơ hội, dù không có bệnh của ông, hắn cũng sẽ lấy cơ hội khác để khoe khoang năng lực của Canh Nhị, nói chung, hắn không thể để rùa béo nhà hắn bị ấm ức được.
Nếu một người trưởng thành, không thể bảo vệ được bầu bạn của mình, không xử lý được quan hệ giữa bầu bạn và gia đình cho tốt thì còn có thể trông cậy hắn làm được chuyện gì tốt hơn sao?
Huống chi hắn còn là tu giả sống hơn bốn trăm năm, nếu ngay cả loại chuyện này cũng không thể làm tốt được, vậy thôi đừng tu luyện nữa, mua miếng đậu hũ đập đầu chết luôn cho rồi.
Còn Truyền Hải thấy nụ cười của anh trai, nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra ý nghĩa của nụ cười ấy, cuối cùng chỉ có thể đầy lòng hoài nghi rời đi.
Người trong phòng ít đi rồi, Canh Nhị thầm thở dài một hơi, cuối cùng cũng không còn nhiều người nhìn y nữa.
Truyền Sơn thấy Canh Nhị thả lỏng, bất giác phì cười.
Ông ngoại hắn còn có chút lo có quấy rối tới họ không, Truyền Sơn nói thẳng không sao, hắn để ông bà ngoại ở lại cũng có mục đích của hắn. Canh Nhị rốt cuộc mất những gì mới cứu chữa được cho ông nội, dù sao cũng phải có người truyền ra nữa chứ. Mà người già căn bản đều mê tín hơn thanh niên, nếu lát nữa họ thấy gì đó đặc biệt, hắn giải thích cũng tiện hơn.
Cố ý dựng thẳng tấm ván gỗ dùng để ngăn cách lúc ngủ lên, ông bà ngoại ngủ ở giường sưởi bên phải, ông La thì nằm ở giường sưởi bên trái, Canh Nhị và Truyền Sơn bận rộn ngay bên trái.
Mọi người hiếu kỳ, hai lão Công Tôn cũng không ngoại lệ, bà Công Tôn chỉ bị gãy chân, cũng không phải liệt hẳn, ông Công Tôn càng đầy đủ tứ chi, thế là…
Hai lão ban đầu còn thành thành thật thật nằm ở bên này tấm ván gỗ không dám lộn xộn, nhưng chẳng bao lâu sau, đầu tiên ông Công Tôn nhịn không được xoay người một cái, biến thành đầu hướng ra ngoài, chân đạp vào tường. Sau đó cái đầu kia bắt đầu ló dần ra, lén nhìn tiểu thần y bên cạnh rốt cuộc dùng y thuật thần kỳ cỡ nào để cứu chữa cho ông La.
Thấy ông bạn già nhìn bên kia với vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa chăm chú, hoàn toàn không nỡ rụt đầu lại, bà Công Tôn cũng nhịn không được nữa, dùng cái chân còn lành lặn kia nhẹ nhàng đạp ông bạn già, cũng tự xoay người.
Ông Công Tôn thấy bà bạn già cũng xem, để không quấy rầy tới bên kia, cũng không dám mở miệng quở mắng bà, chỉ có thể mặc bà gác lên vai ông, cùng duỗi đầu nhìn sang.
Bên này tấm ván gỗ.
Canh Nhị đang thương lượng với Truyền Sơn nên dùng linh khí cứu chữa ông La kiểu gì.
“Ý ngươi là muốn tương lai ông nội ngươi cũng tu luyện, hay chỉ muốn ông ấy sống thêm mấy chục năm thôi?”
Truyền Sơn biết linh khí có thể cứu người, nhưng hắn cũng không biết gì về phương diện y thuật, cũng không biết tu giả rốt cuộc cứu chữa người thường thế nào liền khiêm tốn học hỏi Canh Nhị: “Điều này có gì khác biệt sao?”
“Đương nhiên là có.” Canh Nhị giải thích: “Nếu chỉ truyền cho ông ấy một phần linh khí dưỡng thể thì đó là chuyện đơn giản nhất, có thể tạm thời đè nén sự mục nát của các bộ máy nội tạng trong cơ thể ông ấy, để ông ấy sống lâu thêm mười, hai mươi năm không thành vấn đề.”
Ngừng một hơi, y nói tiếp: “Nếu muốn đánh thức sinh khí trong cơ thể ông ấy, để sau này ông ấy từ từ tự chữa trị, như vậy phải cần nhiều lần dùng linh khí khơi thông các mạch máu bị bế tắc, cùng sử dụng linh khí để thấm nhuần lục phủ ngũ tạng, đồng thời chữa trị điểm xuất huyết của mạch máu trong đầu ông ấy, cũng phải loại bỏ tụ máu nữa.”
“Do ông nội ngươi lớn tuổi, sinh cơ không phải đứt hết nhưng cũng gần như đứt rồi, cho nên không thể dùng nhiều linh khí một lần để khơi thông được, làm vậy cơ thể ông ấy sẽ không chịu nổi.”
“Làm như vậy, tương lai ông nội ta muốn tu luyện là có thể tu luyện à?”
Canh Nhị lắc đầu, “Thứ nhất, thể chất của ông nội ngươi cũng không thích hợp tu luyện. Thứ hai, tuy thể chất gì cũng có thể tu luyện, chỉ là thành tựu tương lai khác biệt, mà ông nội ngươi giờ đã lớn tuổi, dù có bắt đầu tu luyện ngay từ giờ nhưng không có cơ duyên lớn, cũng chỉ có thể kéo dài thọ mệnh hơn trăm năm thôi.”
“Vậy không có cách nào khác à?” Truyền Sơn cau mày.
“Biện pháp thì có, đó chính là dùng thuốc bổ sung.”
“Không phải ngươi bảo tu luyện tốt nhất không nên dùng ngoại vật để thúc đẩy sao?”
Canh Nhị khoanh tay, “Còn phải xem đó là ai nữa. Thân thể như ngươi nếu dùng thuốc để tăng công lực thì là lãng phí, hơn nữa cũng không có lợi gì với ngươi. Còn ông nội ngươi lại khác, cơ thể ông ấy vốn đã tệ, chỉ dựa vào bản thân ông ấy tu luyện thôi thì có thể bước tới Ngưng Khí Kỳ hay không cũng là một vấn đề, cho nên cứ dùng thuốc kéo dài thọ mệnh của ông ấy trước, thậm chí khôi phục thanh xuân cho ông ấy, sau này dùng thuốc thang phụ giúp ông ấy tăng công lực sau. Dù là thế, cũng không thể đảm bảo tương lai ông ấy có thể thuận lợi kết đan được.”
Sợ Truyền Sơn hiểu lầm, Canh Nhị vội giải thích: “Khôi phục thanh xuân như ta nói không phải như ý nghĩa mặt ngoài, mà là khôi phục toàn bộ kể cả các chức năng sinh lý vật lý đều như thanh niên vậy, điều đó có thể duy trì liên tục, không giống các loại hoàn xuân dan, hiệu quả chỉ có thể duy trì được hai, ba mươi năm thanh xuân, hiệu quả tốt tới đâu thì tới thọ mệnh rồi cũng vẫn phải chết.”
Truyền Sơn nhìn Canh Nhị, khẳng định rằng: “Cứ làm gì tốt nhất cho ông nội. Còn về tương lai ông có chịu tu luyện hay không thì phải dựa theo ý của bản thân ông. Ta làm cháu, trước hết cứ chuẩn bị tốt căn bản cho ông là được.”
“Ừm… đây có phải là đạo lý một người làm quan cả họ được nhờ không nhỉ?”
“Canh Nhị…”
“Hử?”
“Lời này ngàn vạn lần đừng nói trước mặt người nhà ta.”
Canh Nhị bĩu môi, “Ngươi tưởng ta khờ thật à!”
Truyền Sơn… muốn nhéo y, khóe mắt liếc thấy con mắt lén lộ ra của ông ngoại chỉ đành nhịn xuống.
Không chỉ hai lão Công Tôn thấy hiếu kỳ mà ngay cả những thành viên khác của La gia cũng khó ngủ ở Bạch gia, trong đầu nghĩ đủ thứ chuyện.
Chẳng hạn như mấy năm nay Truyền Sơn ở ngoài đã làm những gì? Vì sao có người nói hắn đã chết nhiều năm?
Rồi sao hắn lại đắc tội tể tướng đương triều, thậm chí liên lụy người nhà cũng bị truy sát cùng?
Rồi sao hắn lại biết người nhà ở đây, sao lại tìm tới được?
Còn cả tiểu mập mạp tên Canh Nhị kia nữa, y là thần y thật à? Thực sự có thể chữa được cho ông La mà bao thầy lang đã bảo không chữa được hết bệnh sao?
Truyền Sơn và Canh Nhị lại có quan hệ gì? Họ làm sao lại đi cùng nhau?
Còn nữa… Truyền Sơn thực sự phát tài rồi sao?
Người nhà họ La rối rắm, người đang nghĩ tới người nhà họ La cũng rối rắm.
Cả thôn làng, người đêm nay ngủ được thực sự chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Chẳng ai biết đứa con lớn của La gia trở về sẽ mang tới thay đổi cỡ nào cho đám dân chạy nạn vất vả lắm mới yên ổn được này.
Còn ở nhà họ La, chuyên gia cứu chữa đã xác định xong hướng đi, bắt đầu hành động.
Trước khi hành động, Truyền Sơn dặn thêm một câu: “Lợi ích cứ để ông nội ta tự cảm nhận là được, đừng để lại dấu vết trên mặt ông ấy.”
“Ta tự có tính toán, sẽ không để một ông lão tóc bạc da mồi tự dưng biến thành mỹ thiếu niên anh tuấn đâu.”
“Ngươi biết là được rồi. Ta cũng không muốn ông bà nội ta đến già còn chơi trò ly thân.”
Trong đầu Canh Nhị bỗng dưng xuất hiện Bạch Đồng với khuôn mặt đẹp trai xấu xa và Dương Quang Minh cười như hoa cúc nở, y cười ‘hì hì’ hai tiếng.
Truyền Sơn không biết rùa ngốc cười gì, chỉ qua xoa ấn đầu y một phen, “Nhị rùa, ông bà ngoại ta đang nhìn lén, nhớ phải biểu diễn đẹp chút.”
Biểu diễn đẹp chút? Đây là ý gì? Rùa Canh thành thật chất phác rầu rĩ, phải làm thế nào mới biểu diễn được đẹp chút?
Sau đó, ông bà ngoại Công Tôn nhìn lén chỉ thấy tiểu thần y trong mắt họ đầu tiên bảo cháu ngoại họ lột sạch ông La ra, sau đó đặt ông La nằm ngay ngắn trên kháng.
Tiểu thần y vỗ mấy phát trên các đại huyệt trên người ông La, sau đó lật bàn tay, ông La đang nằm thẳng tự dưng nghiêng người, biến thành nằm úp sấp.
Một chiêu ấy, làm hai lão Công Tôn trợn trừng mắt.
Tiếp đó, chỉ thấy tiểu thần y lật ông La lại rồi đặt tay lên đầu ông La một hồi lâu. Không phải cái kiểu đặt tay lên đầu bình thường đâu nhé. Ông Công Tôn thề ông thấy bàn tay tiểu thần y đặt trên đầu ông La đang phát sáng! Hơn nữa luồng sáng ấy còn là bảy sắc cầu vồng! Còn đổi màu liên tục nữa!
Canh Nhị thầm nghĩ, đã đủ đẹp chưa?
“Lúc thu tay lại, nhớ làm ra vẻ mệt mỏi.” Thằng cha xấu xa nói với vợ trong thần thức.
Canh Nhị làm theo.
Thế là ông bà Công Tôn liền thấy lúc tiểu thần y thu tay lại, cả người đều có vẻ mệt mỏi uể oải, thắt lưng cũng còng đi nhiều, khuôn mặt nho nhỏ cũng nhăn nhó.
Trị liệu cũng chưa kết thúc tại đó, tiểu thần y nghỉ ngơi một hồi.
Hai ông bà cụ thấy cháu trai đưa tay bưng một chén nước đút cho tiểu thần y uống xong còn sờ lên cái mặt nhăn nhó của tiểu thần y nữa.
Tiểu thần y trừng cháu trai một cái.
Hai ông bà cụ cũng cảm thấy cháu ngoại đúng là không ra gì, không những không hầu hạ tiểu thần y cho tốt lại còn dám sờ soạng tiểu thần y nữa.
Tiểu thần y nghỉ tạm một lát, từ trong lòng lấy ra một cái bình ngọc nhỏ, đổ ra một viên thuốc ăn vào, lúc này mới tiếp tục triển khai trị liệu.
Lần này y không dùng bàn tay tiếp xúc cơ thể ông La nữa mà lấy một chiếc thùng gỗ ra từ trong ngực.
“…” Ông bà ngoại Công Tôn há hốc miệng, bụm ngực.
Điều này này này quá quá quá kích thích ông bà cụ rồi!
Chiếc thùng tắm to như vậy, y lấy ra kiểu gì thế?!
Truyền Sơn quay đầu, cố ý đưa ngón trỏ lên trước môi, làm động tác ‘xuỵt’ một tiếng với ông bà cụ.
Hai ông bà cụ nhất tề lấy tay che miệng lại.
Sau khi lấy ra thùng tắm, Canh Nhị cắn răng một cái, tiếc rẻ lấy từ trong ngực ra một lọ linh tuyền, tay ấn quyết, bàn tay nghiêng xuống, linh tuyền từ trong bình ngọc nho nhỏ ùn ùn trào ra.
Hai ông bà cụ nhất tề rớt nước mắt. Đây là kích động đó!
Trời ơi, đây không phải tiểu thần y gì rồi, đây là tiểu thần tiên thì có!
Linh tuyền rót được hơn nửa thùng tắm, Canh Nhị đau lòng cất bình ngọc đi, lại lấy ra thêm dược liệu, cũng đổ vào trong thùng tắm theo tỷ lệ.
Hai ông bà cụ rớt nước mắt đã bình tĩnh lại, họ không còn ngạc nhiên nữa. Thần tiên mà, túi Càn Khôn trong truyền thuyết mà, họ chưa từng thấy, không có nghĩa là họ chưa từng nghe.
Ông La lần này chắc chắn có thể cứu sống, nói không chừng trong họa còn có phúc ấy.
Hai lão vừa vui thay ông La, vừa bất bình thay cháu ngoại.
Aizzz, ai cũng bảo thằng cháu lớn là sao chổi chuyển thế, sao chổi này phải có phúc cỡ nào mới dẫn được thần tiên về nhà?
Nhìn lại dáng vẻ hiện tại của thằng cháu, xui xẻo chỗ nào chứ?
Ai cũng bảo thằng cháu nhỏ là cứu tinh, đúng rồi, chỉ cần dựa vào tài hoa ẩu tả kia của nó cũng thi đậu tú tài, còn được quan huyện thưởng thức tiến cử hiền tài lên kinh dự thi, đó đúng là may mắn lớn lao. Hơn nữa bên cạnh nó đúng là cũng từng xảy ra những chuyện kỳ lạ như kỳ tích.
Thế nhưng dù thằng cháu nhỏ có phúc, cũng không đưa thần tiên tới được, cũng không làm người già trong nhà không bệnh không tật được, càng không thể đưa gia đình thoát khỏi đám người không biết xấu hổ trong thôn kia.
Cho nên, những cái danh sao chổi này, cứu tinh này, thực sự chỉ là thứ ở miệng người. Nếu khi đó thầy tướng số kia nói đảo lại hai anh em nó, vậy thì chuyện xảy ra quanh họ hiện tại phải giải thích thế nào?
Canh Nhị phối xong dược liệu, ngoắc Truyền Sơn tới nhóm lửa.
Tu vi của khối thân thể này của y cũng không cao, cũng không lắm linh khí để tiêu hao như vậy. Loại việc nặng như nấu nước tăng nhiệt độ này cứ để cỏ non hỏa lực hùng hậu, tinh lực dư thừa kia làm đi.
Còn về điểm thùng tắm có thể đặt linh thạch khởi động trận pháp đun nóng, đã bị y chọn quên đi rồi.
Ừm, hôm nay y đã mất rất nhiều linh khí, dược liệu và cả linh tuyền, sao có thể lãng phí linh thạch nữa?
Truyền Sơn biết rùa keo kiệt kia đang tiếc linh thạch thì lắc đầu, đang định lấy linh thạch ra, ngẫm lại thấy dù sao chuyện hắn tu chân sớm muộn cũng cho người nhà biết, thôi thì tìm cơ hội khác không bằng cứ nhân đêm nay biểu hiện luôn, trông ông bà ngoại thế kia, có vẻ đã bị kích thích đến chết lặng rồi, vậy thì thêm một chút cũng không sao chứ?
Không sợ, có hắn ở đây, nếu ông bà ngoại thực sự bị kích thích gì đấy, hắn có muốn chữa cũng kịp thời.
Truyền Sơn nghĩ thông rồi thì thản nhiên nâng một tay, nâng thẳng thùng gỗ trông cực kỳ nặng nề lơ lửng giữa không trung, sau đó cũng không gọi Tiểu Lam rêu rao ra làm gì, dùng luôn chân hỏa hắn tu luyện vây quanh thùng tắm.
Thùng tắm kia cũng không phải vật phàm, vốn dĩ chính là thùng tắm hắn luyện cho Canh Nhị dùng để ngâm tắm, hoàn toàn có thể thừa nhận nhiệt độ chân hỏa. Thực ra mục đích thực sự hắn luyện thùng tắm này ra là để tắm uyên ương, cho nên độ lớn của thùng tắm cũng chẳng khác một cái ao nhỏ là bao.
Hai lão Công Tôn vô thức nhéo chân nhau một phát.
“Úi!” Hai người cùng kêu một tiếng, lại nhanh chóng bịt miệng lại.
Ông bà ngoại Công Tôn nhìn người bạn già của mình, ông/bà à, chúng ta đang nằm mơ phải không?
Ông ngoại Công Tôn cũng đáp lại bằng mắt, bà à, tôi thấy chúng ta nhất định là đang nằm mơ.
Hai ông bà cụ mơ rồi, họ lại thấy cháu trai họ từ không lấy ra một ngọn lửa.
Ngọn lửa ấy đốt thùng tắm nhưng không làm thùng tắm cháy…
Hơn nữa… ngọn lửa kia và thùng tắm đều treo lơ lửng trên không?
Hai lão lại dụi mắt lần nữa.
Thằng cháu không hiền hậu của họ ở đó kiểm soát độ lửa, rồi mỉm cười.
Hắn quyết định cho Nhị rùa nhà hắn thêm chút lợi thế, thế là hắn dùng giọng điệu rất rõ ràng, kích động và đầy lòng cảm ơn nói với Canh Nhị: “Nhị à, tiên pháp ngươi dạy ta dùng tốt thật đấy, không những có thể giết địch, còn có thể nấu nước cứu người. Thực cảm ơn ngươi khi ấy có thể để mắt tới người như ta, còn chịu mang theo ta cùng tu luyện, để ta sau này không những có thể trường thọ, còn có thể có cơ hội phi thăng.”
Canh Nhị khó hiểu nhìn hắn một cái, “Hả? À…”
Canh Nhị hiểu rồi, lập tức ưỡn ngực, vung tay lên, rất chi khí phách nói: “Nào có gì đâu. Nể tình ngươi, nếu người nhà ngươi muốn tu luyện, ta có thể giúp họ luôn.”
Truyền Sơn giần giật khóe miệng, cố thốt một câu buồn nôn: “Nhị, ngươi đối xử với ta thật tốt.”
Canh Nhị lườm hắn, không được gọi Nhị!
Truyền Sơn mấp máy môi nói với y: ngoan, béo.
Canh Nhị yên lặng lấy ra một cái búa sắt từ trong ngực, vung vẩy tỏ uy hiếp với cỏ xấu xa nhà y.
Hai ông bà cụ cảm thấy mình đã nghe được đại bí mật.
Thì ra tiểu thần y là tiểu thần tiên thật, còn để cháu ngoại tu tiên cùng y nữa. Thậm chí nghe giọng điệu của tiểu thần tiên, sau này nhà họ cũng có khả năng hưởng sái vinh quang của thằng cháu?
Mùi thuốc thơm thoang thoảng nhẹ nhàng lan khắp phòng, ông bà ngoại Công Tôn hít hít, chỉ cảm thấy lỗ chân lông cả người như đều giãn ra, sướng đến nỗi hồn sắp bay lên.
Truyền Sơn dụi tắt ngọn lửa, ông La được Canh Nhị cẩn thận bỏ vào trong thùng tắm, thoáng chốc, nước thuốc ngấm đầy thân ông, cho đến khi ngập đến miệng mũi.
Hai người cũng không lo ông bị chìm hẳn, ông La hiện giờ đang ở trong một loại trạng thái như chết giả, tạm thời không cần hô hấp.
Hai lão Công Tôn dần khép mắt lại, vị thuốc đông y ấy mùi thơm ngát làm họ thư thái, tinh thần vốn phấn khích cũng được vỗ yên, hai lão nhất tề tiến vào mộng đẹp.
Truyền Sơn lo hai vị duỗi đầu ra ngoài sẽ bị sái cổ, cố ý đưa tay nâng hai vị lên, để họ một lần nữa ngủ ngon, còn giúp họ đắp chăn nữa.
Đêm nay, người được hưởng thụ linh tuyền và linh dược thấm nhuần không chỉ có ông nội và hai lão Công Tôn, Truyền Sơn không cố ý kiềm nén linh khí, gần như tất cả những người gần đó đều ngửi thấy mùi thuốc cực kỳ dễ chịu, lợi ích khác không nói tới, ít nhất từ đó về sau, tất cả mọi người đều có thể ngủ một giấc thần thanh khí sảng.
Vậy thì ngày mai ông La khỏe mạnh xuất hiện trước mặt người khác, cũng sẽ không có vẻ quá bất thình lình đi?
“Có cần thừa dịp lúc này nối lại chân cho bà ngoại ngươi luôn không? Ta trông bà chắc là chưa nối lành khi bị thương đó.” Trong lúc ông La ngâm nước thuốc, Canh Nhị đi kiểm tra cái chân gãy cho bà Công Tôn.
Truyền Sơn lắc đầu, “Ngươi cứ chữa cho ông nội trước, chân của bà ngoại không ngại đợi tới mai. Ta nghĩ chỉ cần ông La khỏi hẳn, không cần ngươi mở miệng thì có lẽ ông bà ngoại cũng sẽ chủ động tới cầu ngươi thôi.”
Canh Nhị liếc hắn, “Ngươi đúng là xấu xa, lại đi tính toán với cả ông bà ngoại mình.”
“Thế là vì ai? Chân của bà ngoại ta cũng không vội đợi thêm nửa ngày, cái chính là phải mau kiếm thức ăn và quần áo dày cho họ dùng ấy.” Truyền Sơn chọc lại Nhị béo.
Canh Nhị dừng một hơi, bỗng nói: “Có phải ngươi có chút hận người nhà ngươi, ta cảm thấy dường như họ đối xử với ngươi…”
“Chưa nói tới hận, phần lớn thời gian họ đối xử với ta cũng không tệ, trước mặt người ngoài cũng sẽ bảo vệ ta, chỉ là trong những chuyện đã xảy ra, họ thỉnh thoảng sẽ bất giác oán giận ta thôi.” Truyền Sơn bình tĩnh nói.
Tiếp đó, hắn còn nói thêm: “Gia đình bình thường đều vậy, nhiều người ở chung với nhau chắc chắn sẽ có đủ loại mâu thuẫn, có đôi khi tức muốn chết, nhưng qua một khoảng thời gian rồi cũng không còn tức như thế nữa, hơn nữa đều là người thân của mình, xương gãy thì gân còn đó mà.”
“Đừng thấy cha ta nhu nhược mà nhầm, ở nhà ông làm đủ mọi công việc, nhưng câu ông từng nói với ta, có ảnh hưởng rất lớn với ta khi còn bé.”
“Ông ấy bảo gì ngươi?” Canh Nhị hiếu kỳ.
“Có phải ông nội phải ngâm tới sáng sớm? Chúng ta vào trấn đi dạo, mua ít đồ về, trên đường rồi ta từ từ kể ngươi nghe.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]