Truyền Sơn thừ người nhìn chằm chằm yêu nghiệt đứng ở cửa kia một lát, bỗng ***g lộn hô lên: “Biến lại đi biến lại đi! Ai bảo ngươi biến thành như vậy để quyến rũ người ta à? Thân thịt của ngươi đâu rồi? Thân thịt béo tròn ca vất vả lắm mới chăm được đi đâu rồi?”
Canh Nhị bản yêu nghiệt trưởng thành không ngờ sẽ nhận được đối xử thế này, y tưởng người này sẽ nhào thẳng lên cơ, thế là y xấu hổ vặn vẹo ngón tay, nói: “À, thịt vẫn còn đó, nhưng do biến lớn nên…”
“Cho nên thịt hóa thành năng lượng rồi?” Truyền Sơn giận, đi tới kéo Canh Nhị vào phòng, “Ngươi đang yên đang lành sao tự dưng biến thành như vậy làm chi? Đại hội Thử Linh còn hai đợt nữa mới kết thúc, ngươi định vác khuôn mặt này đi xem chắc? Ngươi định trêu hoa ghẹo nguyệt hay muốn gây sự chú ý hả?”
Canh Nhị bị hắn nói mà thấy tủi thân, bực dọc cãi lại: “Ngươi mới trêu hoa ghẹo nguyệt! Rõ ràng là ngươi muốn song tu với ta, hiện tại lại đi dụ dỗ nữ tu xinh đẹp.”
“Nữ tu xinh đẹp ngươi nói là ai? Ca có quen không?”
“… Ngươi không thích Trần Duẫn La?”
Truyền Sơn liếc xéo y một cái, “Ta có một mình ngươi đã đủ dày vò rồi. Ta đâu có muốn làm Tiên đế, kiếm lắm đối tượng song tu thế làm gì?”
“Ngươi hiểu lầm rồi, Tiên đế khác với hoàng đế ở nhân gian, không thịnh hành tạo hậu cung, Tiên đế hiện tại bây giờ còn chưa có đối tượng song tu, trước đây từng có nhưng đã chia tay nhau lâu rồi.”
“…”
Canh Nhị nhấn mạnh, bổ sung thêm: “Song tu là việc không thể xằng bậy. Sư điệt ta nói song tu là để bù cho nhau, đối tượng song tu chính là thải bổ. Cho nên song tu thuận theo lẽ trời, đa tu mới thiếu đạo đức.”
“… Sư điệt ngươi cái gì cũng nói với ngươi à? Tình cảm của ngươi và hắn tốt lắm sao?” Lòng ai kia chua xót, nhất thời không ý thức được đề tài đã hoàn toàn bị lệch hướng bởi ai kia trông thành thật dễ bắt nạt.
Mà kẻ trông thành thật dễ bắt nạt tựa hồ cũng đã quên tiếp tục khởi binh vấn tội, thành thật nói: “Ừ, tốt.”
“Sư điệt nào cũng tốt?”
“Không phải, chỉ có một đứa cực kỳ tốt.”
Tốt, cực kỳ tốt, một câu nói này đã đủ tăng mức độ rồi. Ai kia thực sự rất bực mình, “Ta thấy sư điệt ngươi rất đáng ăn đòn.”
“Ngươi muốn đánh hắn? Ô… Ta nghĩ thấy khó đấy, vị sư điệt kia của ta rất giỏi, rất chi là giỏi!”
Ngươi có cần phải khẳng định hai lần thế không? Trán nam nhân nổi gân xanh, cuối cùng không thể nhịn được nữa, kéo phắt người đến bên giường, một tay ra sức đẩy y lên.
“Ngươi làm gì?” Canh Nhị có phần khẩn trương. Tới rồi ư? Sắp làm rồi à? Nhưng, nhưng y còn chưa hoàn toàn chuẩn bị sẵn sàng, làm sao bây giờ?
“Ta chỉ muốn cho ngươi biết nam nhân của ngươi lợi hại hay sư điệt của ngươi lợi hại!” Nam nhân vừa chầm chậm nói, vừa kéo đai lưng Canh Nhị.
“Này này này… này có liên quan tới chuyện chúng ta sắp làm bây giờ không?” Mặt yêu nghiệt đỏ lừ, kéo đai lưng của mình không rõ là nên buông hay nên giữ.
“Đương nhiên là có liên quan rồi. Nam nhân chứng minh sự giỏi giang của mình, thường biểu hiện trên bốn phương diện.” Nam nhân dựng bốn ngón tay, “Một, quyền lực. Hai, tiền tài. Ba, nắm đấm. Bốn, biểu hiện trên giường. Ba điều trước cần phải mất một khoảng thời gian mới chứng minh được, điểm cuối cùng ta có thể chứng minh ngay cho ngươi thấy.”
“Không, không cần. Thực sự!”
“Ngươi miễn cưỡng bắt mình khôi phục thành dáng dấp này không phải là để quyến rũ ta sao? Lúc này ra sức từ chối ngươi không cảm thấy lập dị à? Cũng không phải nữ nhân, còn chơi trò giả bộ từ chối? Mau, tự cởi quần ra!” Nam nhân xấu xa vỗ vào thắt lưng Canh Nhị.
Canh Nhị mím chặt mồm, mắt lừ lừ và hậm hực nhìn Truyền Sơn.
“Sao, ngươi thấy ấm ức lắm hả? Chúng ta là đối tượng song tu của nhau, làm loại chuyện này vốn là thiên kinh địa nghĩa, trước đó ngươi vẫn giữ hình dáng trẻ con thì thôi, giờ ngươi đã khôi phục thành lớn rồi, vì sao còn không chịu? Lẽ nào ngươi chỉ thuận miệng nói, thực ra vẫn muốn ở cùng với nữ nhân, không muốn xảy ra quan hệ song tu thực sự với ta?”
“… Không phải…”
“Nếu không phải vậy còn không mau…”
Truyền Sơn còn chưa nói xong, chỉ thấy Canh Nhị vạch quần áo y ra, tứ chi giang rộng nằm trên giường, kiểu như ta mặc ngươi băm chặt.
“Này!”
Từng giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt, Canh Nhị thuận tay lau nước mắt, cố sức nói: “Tới đây đi!”
“… Ta tới thật đó.”
Cơ thể Canh Nhị rõ ràng căng thẳng hơn.
Truyền Sơn quỳ lên giường, tay vừa vặn sờ lên ngực trần trụi của Canh Nhị.
“Oa ||”
Truyền Sơn lại đờ người lần nữa.
Nhị yêu nghiệt biến thành rùa ngọc, giãy đành đạch giữa giường khóc la. Người nhỏ như thế cũng không biết lấy đâu ra lắm nước mắt vậy…
Truyền Sơn đưa tay chọc rùa ngọc, rùa con khóc càng ghê gớm hơn, giọt nước mắt cứ rơi như mưa.
Thực ra hắn không muốn chọc y khóc, hắn chỉ muốn đùa y thôi, cũng không định hoàn thành việc cần làm ngay trong đêm nay, hắn chỉ là… được rồi, hắn không nên biết rõ tính y rồi còn cố ý dùng thái độ hung dữ trêu y.
Truyền Sơn muốn dỗ rùa con nhà hắn, lại không biết nên mở miệng thế nào, cái miệng ăn nói xơn xớt giờ như bị trúng thuật tê liệt, há ra ngậm lại nhưng chẳng thốt được nửa âm.
Trước đây, quan hệ của hai người còn chưa xác định, hắn dám nói bậy tất, nhưng giờ đây đã xác định quan hệ rồi, hắn ngược lại không dám nói năng lung tung nữa, chỉ sợ thực sự chọc đối phương giận.
“Ngươi còn khóc nữa, ta đánh ngươi đấy.” Đấu tranh mãi, kết quả vẫn cho ra một câu khốn nạn làm hắn muốn lừa lỗ tai mình.
Rùa con lần này rụt cả tứ chi vào trong mai, cái đầu và cái đuôi con con cũng rụt lại một nửa, không hề phát ra tiếng, chỉ im lặng rớt nước mắt.
Truyền Sơn nhìn rùa con, cơ thể bỗng co rút lại, co mãi tới khi bằng cỡ rùa con mới thôi.
Truyền Sơn nho nhỏ ôm rùa con nho nhỏ vào lòng, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm nước mắt của rùa con.
Đầu rùa con rụt lại một chút.
“… Ngươi đừng khóc mà, khóc làm ta thương.”
Truyền Sơn vươn đầu lưỡi tới bên mép rùa con, liếm một vòng miệng rùa con rồi nói: “Này, cho ngươi cắn một miếng, đừng khóc nữa.”
Rùa con do dự một hồi, đột nhiên thò đầu ra, há miệng cắn một phát mạnh lên đầu lưỡi vươn ra ấy, đến khi nếm thấy vị máu tươi mới rụt đầu về.
Nam nhân nhịn đau, hàm răng của Canh Nhị sắc thật, trước khi đi còn dám hút máu lưỡi của hắn.
“Đừng giận nữa được không? Vừa rồi ta chỉ đùa ngươi thôi. Ngươi ấy à, lòng dạ hẹp hòi.”
“Ngươi mới lòng dạ hẹp hòi! Ta, không phải ta không muốn song tu thân thể với ngươi, chỉ là ta còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, ngươi cứ từ từ rồi nói với ta, ta lại… không phải từ chối. Nếu ta đã đồng ý làm bầu bạn song tu với ngươi thì tuyệt đối không nuốt lời.” Rùa con lặng lẽ vươn đầu ra, ấp úng nói, khóe mắt còn vương hai giọt nước mắt.
“Ta biết, ngươi là con rùa nhất ngôn cửu đỉnh.” Truyền Sơn vươn đầu lưỡi bị cắn chảy máu liếm đi hai giọt nước mắt kia, nhẹ nhàng xoa cái mai của rùa con, “Tiểu bại hoại, không muốn liền biến thành rùa.”
“Ngươi, ngươi lúc nào thì học được thuật co rút?” Có lẽ Canh Nhị cũng hiểu được mình có phần đuối lý, nhanh chóng đổi đề tài.
Truyền Sơn dừng một chút, hàm hồ nói: “Không lâu lắm, Bạch sư phụ dạy ta đấy. Lúc trước ở Huyết Hồn Hải, vẫn còn một điểm chưa rõ, về rồi liền hỏi hắn mới hiểu.”
“Vậy ngươi vì sao không hỏi ta?” Rùa con giận cũng nhanh mà nguôi cũng nhanh.
Có thể hỏi ngươi sao? Nếu để ngươi biết ta học thuật co rút là vì …
Khụ khụ, nam nhân còn mang ý nghĩ xấu xa không thể cho ai biết sờ mũi nói: “Không phải pháp thuật quan trọng cho lắm, nhất thời cũng quên hỏi ngươi.”
“Ờ…”
“Không giận nữa à?” Bắt lấy một cái móng vuốt nho nhỏ lén vươn tới, đặt trong lòng bàn tay khẽ vuốt ve.
Rùa con được vuốt ve rất thoải mái, ba cái móng vuốt nhỏ khác cũng cùng duỗi ra, “Ta không giận, chỉ là ngươi nói chuyện cứ quai quái…”
“Trách ta? Ta cũng giận ngươi ban ngày thấy Trần Duẫn La là liền bị câu mất hồn ấy, hôm trước ngươi còn nói trước đây ngươi từng thích gà mái gì nữa cơ.”
“Gà mái?” Rùa con khó hiểu, rồi cũng nghĩ ra, “Người ta là tiên hạc!”
“Có gì khác nhau sao?” Kẻ đang ghen tuông bĩu môi.
“Đương nhiên!” Rùa con nhìn sắc mặt kẻ đang ghen tuông, cũng thỏ thẻ nói: “Ta cũng không có ý gì khác với Trần Duẫn La, chỉ là thấy nàng đẹp… còn Hạc muội cũng là chuyện lâu rồi, giờ ta với nàng không còn… không còn ý kia nữa.”
“À…”
“Nhưng sau đó kẻ nói chuyện vui vẻ với Trần Duẫn La rõ ràng là ngươi!”
“Ta cố ý đấy, chỉ muốn chọc giận ngươi thôi.”
“… Ngươi đúng là ấu trĩ!”
“Như nhau cả thôi. Tuổi lớn thế rồi, nói hai câu đã khóc, bánh bao khóc nhè!”
“Ngươi mới là bánh bao khóc nhè! Này, ngươi làm gì đó?”
“… Ta chỉ sờ đuôi ngươi thôi.”
“Vậy ngươi thò tay vào trong làm gì?”
“Ai bảo ngươi rụt đuôi lại.”
“Nha… đừng sờ mà, ngươi, ngươi còn sờ bậy nữa ta sẽ giận tiếp!”
“Canh Nhị…”
“Ngươi, ngươi lại làm sao nữa?”
“Không đúng! Hình như ta… ta không nhịn được nữa, ta muốn ngươi! Ngươi cho ta đi, xin ngươi đấy, được không?” Truyền Sơn nho nhỏ lật mình đè lên rùa con, nằm trên người y bắt đầu dụi dụi.
Rùa con nóng nảy, tứ chi quơ quào muốn lật người, đuôi nhỏ quất quơ muốn ẩy móng vuốt đang xâm lược chỗ riêng tư của y.
“Sao tự dưng ngươi lại động dục? Ngươi… thôi rồi!” Rùa con nghĩ tới điều gì đó, đầu ngóc lên, giận quá gào to: “Ai bảo ngươi liếm nước mắt của ta chứ! Bổ chết ngươi chưa! Mau đứng lên! Đây căn bản không phải vấn đề song tu có thể giải quyết! Đứng lên đi, ta chỉ dẫn cho ngươi.”
“… Để ta làm một lần trước đi! Ta sắp nổ tung rồi!”
“Không được!”
“Không được cũng phải được!” Ai kia nằm trên người rùa con không chịu xuống, dù sao nhân thú cũng là việc sớm muộn, hiện giờ chẳng qua thực hiện kế hoạch sớm hơn bình thường. Không phải có câu nói chọn ngày không bằng gặp ngày sao? “Ai bảo ngươi cứ khóc, đều tại ngươi chảy lắm nước mắt, đều tại ngươi không nói trước cho ta biết liếm nước mắt của ngươi sẽ xảy ra vấn đề đó! Giờ thành ra như vậy, ngươi phải chịu trách nhiệm.”
“Hu hu…” Canh Nhị lại muốn khóc nữa, lớn như thế đây là lần đầu tiên có người liếm nước mắt của y, y cũng không nghĩ tới mà.
Truyền Sơn ôm cái đuôi vướng víu của rùa con, vừa xoa nắn thưởng thức, vừa đưa ngón tay dò vào chỗ dưới đuôi.
Rùa con hét một tiếng kỳ dị…
Nửa canh giờ sau….
Trần Vong đang ở trong phòng khách Hậu Thổ Môn ngồi thiền tu luyện như phát giác ra gì đó, đột nhiên mở hai mắt từ trong tư tưởng.
Khí hỗn độn!
Hơn nữa còn dày hơn trước kia!
Trong mắt Trần Vong lóe tia sáng nhất định phải đạt được, bóng người thoáng chốc đã biến mất khỏi phòng khách.
Mò theo nguyên khí hỗn độn tràn ra, Trần Vong cẩn thận di chuyển trong Hậu Thổ Môn.
Lúc sắp tới trọng địa sau núi, Trần Vong nhìn thấy Bạch Đồng đứng lơ lửng trong bóng đêm.
Hai con ngươi trắng không có lòng đen của Bạch Đồng cứ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào hắn, cũng không nói gì, nhìn tới nỗi Trần Vong sợ hãi, thầm mắng một tiếng tà ma ngoại đạo.
“Bạch huynh đây là đang tu luyện sao?” Trần Vong làm khách đành phải mở lời trước.
Người khác không biết quan hệ của Bạch Đồng và Hậu Thổ Môn, chứ mấy lão tổ bọn họ sao có thể không biết được. Hơn nữa, thái độ mờ ám của Dương Quang Minh, cứ như muốn nói Bạch Đồng là nửa chủ nhân của Hậu Thổ Môn, sợ rằng thật đúng là không ai có thể nói hắn không phải. (trời ơi, jq rõ rành rành thế này)
“Không, ta chỉ trông núi thôi, phòng ngừa có vài người khách nửa đêm lạc đường.” Bạch Đồng cứ lửng lơ, giọng điệu lạnh nhạt.
“Ha hả, khổ cho Bạch huynh quá.”
Trần Vong thấy thế đành phải bỏ ý nghĩ tìm kiếm ngọn nguồn khí hỗn độn, khách sáo hai câu rồi quay lại phòng khách. Lòng không cam nắm chặt hai tay, chỉ là ống tay áo dài buông rũ đã che đi tâm tình duy nhất biểu lộ ra của hắn.
Chậc chậc! Trần Vong ơi Trần Vong, uổng cho ngươi thân là lão tổ Độ Kiếp Kỳ, lại đi ham chí bảo môn phái người khác, nguyên khí hỗn độn này Hậu Thổ Môn ta còn chưa được hưởng, ngươi đã muốn tới chia phần ư, đúng là thấy Dương lão nhi ta sắp chết nên coi thường chứ gì?
Gương mặt Dương Quang Minh tỏ ý mỉa mai, đôi mắt già mở he hé, tất cả sự việc của Hậu Thổ Môn đều nằm trong thần thức của hắn, ngoại trừ chỗ mấy đứa nhỏ kia.
Nhấc tay xin thề, Dương lão nhi hắn tuyệt đối không có ham mê kỳ quái rình đồ đệ đâu, chỉ hiếu kỳ mấy đứa nhỏ kia lại có cách ngăn thần thức của hắn thôi.
Bạch Đồng quay đầu nhìn về phía Dương lão nhi tu luyện, hơi gật đầu, tựa hồ biết hắn đang dùng thần thức nhìn mình vậy.
Dương lão nhi ngẩng đầu nhìn trời, lẩm bẩm một câu: “Xen vào việc của người khác!”
Không nói tới Trần Vong trở lại đánh thức con gái đang tu luyện để bàn bạc thế nào, lại kể tới ngày hôm sau…
Trời vừa mới sáng, hậu sơn Hậu Thổ Môn đã hỗn loạn.
“Tên ác ma nhà ngươi! Ta phải thay trời hành đạo!”
Canh Nhị đỏ bừng hai mắt giơ một chiếc chùy to tướng đuổi theo Truyền Sơn đập túi bụi, Truyền Sơn cũng không chống cự, chỉ ra sức chạy, chạy khắp nơi, vừa chạy vừa cười ngây dại.
Đào Hoa nghe thấy động tĩnh chạy tới hỏi Canh Nhị vì sao sáng ngày ra đã kích động như thế, Canh Nhị không thèm mở miệng.
Canh Nhị càng không hé răng, Đào Hoa càng hiếu kỳ. Quay ngược lại hỏi Truyền Sơn, kết quả tên kia chỉ cười hì hì, quyết tâm muốn bắt chước rùa con nhà hắn, cùng làm hồ lô kín miệng.
Đào Hoa thấy thế càng ngứa ngáy tâm can, càng không được biết lại càng muốn biết. Thấy không hỏi được gì, dứt khoát bắt Kỷ 14 hỏi cùng hắn.
Kỷ 14 chỉ thấy một kẻ bỉ ổi trông thì có vẻ đang lẩn trốn, nhưng mỗi lần chạy trốn đều sẽ cố ý để Canh Nhị đuổi theo đập một phát, rồi kêu oai oái hai tiếng sau đó lại chạy tiếp, qua một hồi bị đập, toàn bộ câu chuyện đều là người nguyện đánh kẻ nguyện chịu.
“Thập Tứ ca ca, ngươi thấy hai người họ rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Kỷ 14 yên lặng tuyên tiếng phật hiệu, hắn là người từng trải, gần như vừa nhìn đã biết ai kia chắc chắn đã được gì đó rồi, không thấy ai kia miệng cười ngoác ra sắp thấy cả răng hàm rồi à.
Đôi mắt to của Đào Hoa đảo nhanh như chớp, cầm một bông hồng to nhìn quét người Canh Nhị, nhất là cái phần kia, nghiêng đầu nhìn một hồi, mắt sáng lên, lập tức tiến tới bên Kỷ 14 trộm cười nói: “Người ta biết là chuyện gì rồi. Hờ hờ, con rùa ngu ngốc này chắc chắn đã bị gặm. Ngươi nhìn vẻ mặt xuân tình nhộn nhạo của y kia, tám phần mười là bị thương yêu một trận rồi!
“Chậc, xương khô ca ca mắt mũi kiểu gì vậy, trông xấu như thế mà cũng gặm được, dáng dấp rùa ngốc bây giờ còn trông không thoải mái bằng tiểu mập mạp kia đâu.”
Kỷ 14 co rút da mặt.
“Thập Tứ ca ca, ngươi nói rùa kia có phải ghen với nữ nhân hôm qua, cho nên chủ động bò lên giường xương khô ca ca không?” Vẻ mặt lúc này của Đào Hoa trông đúng là muốn bỉ ổi bao nhiêu thì có bấy nhiêu, cũng không biết đang nghĩ ngợi gì trong đầu nữa.
Kỷ 14 cũng không nhịn được phải nghĩ, lẽ nào đây là nguyên nhân Canh Nhị đột nhiên trở lại dáng dấp ban đầu? Lập tức lại im lặng vì mình đã bị cái nhìn của Đào Hoa ảnh hưởng.
“Trẻ con đừng lo chuyện này.” Kỷ 14 xách Đào Hoa lên muốn mang hắn đi.
Đào Hoa chết sống không chịu, duỗi cổ ra sức quan sát Canh Nhị, giọng nói vừa vang vừa rõ: “Không đúng lắm, rùa ngốc kia thoạt nhìn … không giống như bị mất đi thân nguyên dương, ừm, họ rốt cuộc chơi kiểu gì vậy? Vẫn làm rùa ngốc bị thịt, nhưng không làm mất thân nguyên dương của y, xương khô ca ca vẫn được thịt, ừm, không ngờ đấy, đúng là nhân loại đa dạng a.”
Canh Nhị đột nhiên thu bước, xoay người giơ chùy xông tới phía Đào Hoa.
Đào Hoa sợ kêu oai oái, nhảy dựng lên ôm thắt lưng Kỷ 14 hô to: “Nguy rồi, rùa ngốc thẹn quá thành giận rồi! 14 ca ca cứu mạng a!”
Kỷ 14 muốn ném Đào Hoa ra, nhưng tiểu tử này quấn chặt quá, Kỷ 14 giận cười, không thèm đi nữa, chờ Canh Nhị xông tới.
“Bộp!”
“Ui! Cái mông của người ta! Oa || 14 ca ca xấu xa! Vì sao không chạy? Oa oa!” Đào Hoa bị đánh cho một cái cực đau, một tay che mông gào khóc.
Canh Nhị chưa hết giận, lấy thiết chùy lại đánh hai cái lên mông hắn, chuẩn bị đánh cái thứ ba thì bị Truyền Sơn kéo lại.
“Được rồi được rồi, đánh chó phải ngó mặt chủ chứ, chúng ta đánh hai cái là được rồi. Nghe lời, ngoan, chúng ta không chấp với tiểu hỗn đản kia, đi, mang người đi ăn ngon!”
Canh Nhị quay đầu, nhảy dựng lên cắn một phát vào cổ Truyền Sơn.
Truyền Sơn ôm Canh Nhị, nghiêng đầu cười với Kỷ 14, “Ngại quá ngại quá, thế đấy, tối qua chưa đút no… Ui! Tổ tông ơi, ta giỡn thôi, ngươi nhẹ chút.”
Kỷ 14 thờ ơ, một tay túm cổ Đào Hoa muốn đi trả thù, đồng thời nói với Truyền Sơn: “Ngươi phải biết mực, đừng bắt nạt quá…”
Cái này thì Truyền Sơn oan uổng, trên đời này có ai yêu thương con rùa keo kiệt, háo sắc, tham tài, nhát gan này hơn hắn không?
Canh Nhị thả miệng ra, quay đầu đỏ bừng hai mắt nhìn Kỷ 14. 14 huynh, ngươi đúng là người tốt mặt ác tâm thiện, không giống tên vô sỉ này, có cái mặt lương thiện nhưng chẳng phải dạng tốt lành gì, chỉ biết bắt nạt người ta!
Giọng Dương Quang Minh vang lên giữa không trung, “Mấy đứa các ngươi còn lề mề gì nữa? Cuộc thi hôm nay định không tham gia à?”
Trần Duẫn La khoác cánh tay cha nàng thướt tha đi tới.
“Chào buổi sáng.” Nàng mỉm cười chào hỏi với mọi người.
Truyền Sơn lễ phép gật đầu với nàng, lập tức chắp tay thi lễ với Trần Vong: “Xin chào Trần lão tổ.”
“Ừ, mấy đứa nhỏ các ngươi mới sáng ra đã sôi nổi vậy rồi, đang chơi gì đấy?” Trần Vong tựa như một bậc trưởng giả nhân từ, cười hiền hỏi thăm.
“Không có gì, chỉ là chơi cho khuây khỏa thôi.” Truyền Sơn không muốn có gì với đôi cha con này, kéo Canh Nhị đang chạy vòng quanh Kỷ 14 chọc Đào Hoa định đi.
“Hửm? Vị này chính là?” Trần Vong thấy người lạ, lập tức hỏi một câu. Hiện giờ hắn thấy Hậu Thổ Môn có bất luận điều gì khác lạ liền liên tưởng tới nguyên khí hỗn độn, huống chi tướng mạo của vị trước mắt đây thực sự làm người ta muốn lơ cũng khó.
Trần Duẫn La tự nhiên cũng nhìn thấy Canh Nhị, nàng vừa rồi chỉ chú ý tới Truyền Sơn, nghe thấy cha nàng mở miệng hỏi mới đưa ánh mắt về phía những người khác, mà lần chuyển mắt này, làm nàng không thu được tầm nhìn trở lại.
Tướng mạo của Canh Nhị thuộc loại dung mạo yêu nghiệt, đại đa số nam nữ đều sẽ bị hấp dẫn ngay từ cái nhìn đầu tiên, khiếp sợ vì dung mạo của y.
Chỉ là nam nhân sau khi khiếp sợ, phần lớn đều sẽ nổi lòng chiếm hữu, *** ô, chơi đùa các kiểu, còn nữ nhân thì căn bản chỉ là chán ghét thôi.
Trần Duẫn La cũng không ngoài quy luật ấy, gần như chỉ với cái nhìn đầu tiên, nàng đã cực kỳ chán ghét Canh Nhị. Một người nam nhân có gương mặt như thế để làm gì, còn quấn lấy nam nhân khác nữa chứ, quả là cực kỳ đồi phong bại tục!
Canh Nhị chắc cũng biết khả năng sát thương của khuôn mặt y đối với nữ tử, vô thức trốn sau Truyền Sơn.
Chính bởi vì y biết đại đa số nữ tử đều không thích mặt mũi y, cho nên lúc ở Hắc Ngục, cho dù y để Ngũ muội biết năng lực đọc tâm, nhưng không để Ngũ muội thấy khuôn mặt thật che giấu dưới tầng tro bụi của y.
Canh Nhị không biết, chính bởi hành động vô thức ấy, khiến Trần Duẫn La càng cảm thấy chán ghét y hơn.
Nam nhân đều thích vợ dựa dẫm vào mình, bất kể vợ có mạnh cỡ nào đi nữa. Truyền Sơn tự nhiên cũng không ngoại lệ, hắn thích một Canh Nhị nhát gan, sợ phiền phức, hay lầu bầu, lo chuyện bao đồng, sắp xếp đồ đạc cũng phải điều chỉnh mất nửa ngày.
Thấy Canh Nhị tự dưng trốn phía sau mình, Truyền Sơn gần như không hề nghĩ ngợi liền chặn ánh mắt cha con Trần Vong.
“Cậu bạn La này, không giới thiệu cậu bạn này sao?” Trần Vong vẫn mỉm cười không đổi.
“À, y là vợ ta.” Truyền Sơn thoải mái nói.
Canh Nhị đằng sau đá hắn. Ai là vợ ngươi?
Đào Hoa cười, “Vợ nha, thì ra rùa thối là vợ của xương khô ca ca, cái đồ bị người ta đè nha!”
Canh Nhị mặt như xung huyết, quay đầu nhào tới đánh Đào Hoa.
Truyền Sơn nhanh chóng xoay người lại ôm y.
Canh Nhị tức quá há mồm cắn, ngươi mới là vợ ta! Không phải là đè lên rồi đâm vào sao? Ta cũng biết.
Trần Duẫn La dù sao tuổi cũng còn trẻ, lòng dạ không sâu xa như lão cha, nghe thấy Truyền Sơn giới thiệu, nhìn lại hai người đang ôm ấp trước mặt mọi người, thậm chí còn há mồm gặm cắn, lúc này mặt mày đã biến sắc, giọng cũng đổi sang kiểu chất vấn: “Vợ? Y là con trai mà!”
“Là con trai thì liên quan gì? Ta cũng không cần y sinh con. Vợ chỉ là cách nói thế tục, dùng cách nói của tu giả, y chính là bầu bạn song tu với ta. Y là vợ của ta, ta cũng là vợ của y. Canh Nhị, ngươi nói có phải không?” Truyền Sơn quay lại hỏi rùa Canh Nhị đang cắn hắn không thả miệng.
Canh Nhị nhìn Trần Duẫn La đối diện, miệng từ từ hé, tay duỗi ra, nắm chặt tay trái Truyền Sơn, ra sức gật đầu.
Ừ, đúng vậy, La tiểu ma đầu là của y!
Hai tay Trần Duẫn La khoác lên tay cha nàng dần dần chặt hơn.
Hừ! Nam nhân. Vừa thấy mặt đẹp đã không biết trời trăng mây sao đâu nữa rồi, nhất là kiểu khuôn mặt kẻ thứ ba vừa nhìn đã biết quyến rũ người ta rồi!
Họ La kia, ngươi cũng chẳng khác gì loại này!
Trần Vong suy tư, vỗ mu bàn tay con gái, hiền lành cười nói: “Ha hả, Dương huynh cũng không nói ngươi đã có bầu bạn song tu với lão phu, aiz, tiếc thật.” Tiếc cho viên Ngưng Anh Đan ngày hôm qua của ta.
“Canh Nhị… tiểu mập mạp kia cũng là ngươi? Hình dạng hiện tại mới là khuôn mặt thật của ngươi?” Trần Duẫn La phản ứng nhanh nhạy.
Canh Nhị lại gật đầu, đồng thời có phần hoang mang. Vì sao toàn bộ nữ nhân thấy y, dù ban đầu có dịu dàng đến đâu cũng đều trở nên hung dữ? Lẽ nào thực sự như Đào Hoa nói, ông trời thấy y thuận lợi quá nên cố ý bắt y phải tu ra khuôn mặt phiền toái thế này?
Ừ, cũng may Truyền Sơn rất thích.
Dương Quang Minh và Bạch Đồng một trước một sau xuất hiện, thấy Canh Nhị đã khôi phục như trước kia cũng không kinh ngạc, nhưng khi nhìn tới vẻ mặt của hai cha con Trần Vong, Dương lão đầu lòng vui như hoa nở.
Ấy dà dà, hắn không cố ý quên đâu, đồ đệ sẽ chọn ai làm bầu bạn song tu của nó, hắn là vị sư phụ tiến bộ tuyệt đối không hỏi tới, nhưng đồ đệ nếu dám có lỗi với bầu bạn lúc đầu, hắn nhất định sẽ đánh chết tên đồ đệ ngu ngốc mù mắt kia!
“Tụ tập hết lại ở đây làm gì? Không thấy cũng chẳng sớm nữa sao?” Dương Quang Minh vác bản mặt giáo huấn mấy đứa nhỏ, nhưng lại cười nói với Trần Vong: “Trần huynh, đi cùng nhau nhé?”
“Dĩ nhiên.” Trần Vong cũng chưa quên tư cách lão tổ của hắn, đương nhiên sẽ không chọn đi cùng mấy người trẻ. Vốn dĩ hắn tới đây chính là để đưa con gái qua, để nàng tiếp xúc với đệ tử họ La kia nhiều hơn, thuận tiện lừa đối phương, xem đối phương có biết gì về tin tức của nguyên khí hỗn độn hay không.
Trần Vong nhìn về phía con gái.
Trần Duẫn La rất quen thuộc ánh mắt của cha nàng, cũng hiểu hắn nhìn mình là vì sao, lúc này lắc đầu. Nàng tư cách ra sao? Có đáng để nàng vì một đệ tử Ngưng Khí Kỳ mà đi tranh giành tình nhân không?
Tiểu mập mạp hôm qua biến thành yêu nghiệt nam hôm nay, còn không phải sợ nàng cướp tên họ La kia đi à? Trần Duẫn La vuốt sợi tóc vương bên tai, khinh thường nhìn nam yêu nghiệt một cái.
Đúng là nực cười! Một đệ tử Ngưng Khí Kỳ nho nhỏ thì có là gì chứ? Trần Duẫn La nàng đây dạng bầu bạn gì mà không tìm được? Cũng chỉ có loại ‘thỏ nhị gia’ không biết xấu hổ, thích quyến rũ người khác mới coi hắn như bảo bối!
Tên họ La kia… Hừ, một kẻ biến thái khô khan mà cũng muốn trèo cao với nàng ấy à? Dù hiện tại hắn có giết yêu nghiệt họ Canh kia quỳ xin nàng, nàng cũng chỉ cho hắn hai cái tát!
Trần Duẫn La lộ rõ khinh thường và châm chọc qua ánh mắt, Truyền Sơn nhìn thấy rất rõ.
Đối với kiểu khiêu khích của cô bé này, hắn căn bản không có gì để nói.
Trình độ khiêu khích quá thấp, hắn chẳng có hứng thú ra tay giáo huấn.
Chỉ cần cha con Trần Vong không tìm họ gây phiền phức, đối với hắn, đây cũng chỉ là hai con người xa lạ. Ai lại đi quan tâm người xa lạ sẽ nhìn nhận về mình và vợ mình thế nào? Cũng chẳng phải ăn no rỗi việc.
Viên Ngưng Anh Đan kia, hắn sẽ tìm cơ hội trả lại cho đôi cha con kia, hắn cũng không thích nợ ân huệ, đặc biệt là cái kiểu ân huệ hắn chẳng thèm.
Dường như Canh Nhị đã phát hiện tâm tình của hắn nên ấn ấn tay hắn.
Truyền Sơn trở tay cầm tay Canh Nhị, cũng béo nắn tay y.
Canh Nhị bỗng nhiên cảm thấy tối qua mình đúng là có phần keo kiệt, có lẽ lần sau… Ừm, rùa Canh Nhị đỏ mặt.
Cũng may Truyền Sơn không phát hiện ra suy nghĩ của y, nếu biết, có lẽ hôm nay họ sẽ bỏ luôn đợt thi thứ hai này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]