Thế là trước Hậu Thổ Môn đã xuất hiện một màn như sau.
Lam Điền cau mày nhìn sơn môn cổ xưa như đền thờ của Hậu Thổ môn, đợi mãi mà không thấy có ai đi ra.
“Sư phụ, Hậu Thổ Môn này có phải quá đáng lắm không? Dám bỏ rơi chúng ta ở ngoài như thế này?” Loan Uyên thân là tôn sư một phái đã lâu chưa bị người ta khinh thường như vậy, nên lửa giận cũng dần tích lũy.
Lam Điền nhìn lướt đệ tử một cái, truyền âm nói: “Ngươi ấy à, thân là chưởng môn một phái lại hấp tấp như thế, bảo các đệ tử nhìn ngươi học tập kiểu gì?”
Loan Uyên hổ thẹn.
Lam Điền lớn giọng nói: “Dương lão tổ là thân phận gì? Chúng ta tới đây chào hỏi sao có thể không có chút kiên trì nào chứ?”
“Vâng.” Loan Uyên cùng mấy tên quản sự thông minh nói.
“Chờ đi, dù sao họ cũng phải ra gặp chúng ta thôi. Chúng ta nhiều tiểu bối tìm tới cửa ra mắt như thế, Dương lão tổ cũng không phải có tật giật mình, sao tránh không gặp chứ?”
“Vút!”
“Đây là cái gì? Tên nước! Có ám toán! Mọi người cẩn thận!” Loan Uyên quát lên một tiếng, mọi người Thiên Cơ Môn thoáng cái đều tự đứng ở vị trí tạo thành một trận pháp vừa có thể công vừa có thể thủ.
“Những thằng bé này, cho rằng nói khích lão phu, lão phu sẽ bực mình nhảy ra sao? Đúng là buồn cười. Này, nhóc Đào Hoa kia, ngươi đang làm gì đó? Đừng trèo lên cổng Hậu Thổ Môn ta như thế,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khieu-luong-tieu-suu-hon-the-ky-he-liet/2704485/quyen-9-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.