Ngay khi Truyền Sơn buồn rầu một đêm nghĩ phải đi gặp hương thân phụ lão làm sao thì sáng sớm vừa mở mắt đã phát hiện mình khôi phục như cũ.
“Canh Nhị! Canh Nhị ngươi mau nhìn!”
“Nhìn cái gì?” Canh Nhị mơ mơ màng màng ló ra khỏi đống cỏ khô.
“Ơ?!” Canh Nhị tỉnh táo, đẩy đống cỏ khô ra ngồi dậy.
Vạn Nhân Tuyệt ngồi khoanh chân bên kia cũng thu công mở mắt.
“Ngươi khôi phục hình người rồi à?” Canh Nhị kinh ngạc.
“…” Truyền Sơn bảo mình không nên tức giận, lời nhóc con nói không có ý gì đâu.
“Ngươi cảm thấy thân thể mình có gì thay đổi?” Vạn Nhân Tuyệt mở lời.
Truyền Sơn hít sâu một hơi, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu im lặng vận khí.
Chừng nửa canh giờ sau, Truyền Sơn mở mắt ra, vẻ mặt hơi kích động, “Tu vi của ta lại tăng thêm tầng nữa.”
“Chúc mừng.”
Truyền Sơn đắc ý cười với Vạn Nhân Tuyệt.
Canh Nhị bò tới chọc Truyền Sơn, hỏi: “Hiện tại tu vi của ngươi rốt cuộc đã tới giai đoạn nào rồi?”
“Không biết.” Không đợi Canh Nhị tỏ vẻ khinh bỉ, Truyền Sơn gạt cọng cỏ khô trên tóc y xuống, cực kỳ thành khẩn nói: “Ta thực sự không biết. Cảm thấy dường như ta đã đi lên một con đường tu luyện không bình thường cho lắm.”
“Kết đan rồi sao?” Vạn Nhân Tuyệt cũng rất hiếu kỳ với tình hình tu luyện của Truyền Sơn gần đây. Gã và Canh Nhị bất kể nhìn kiểu gì cũng không thể nhìn ra được người này hiện nay tới trình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khieu-luong-tieu-suu-hon-the-ky-he-liet/2704461/quyen-9-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.