“Đây là tâm ma kiếp sao?” Truyền Sơn sờ cằm, lẩm bẩm.
“Một bước một năm…”
“Nếu như lão ngài chỉ biết lặp đi lặp lại cái gì mà năm a năm, chết a chết thì lão ngài có thể vui lòng câm miệng lại hay không?”
“Một bước một năm…”
“Lão niên ( lão nhân) si ngốc sao? Thôi, nghe giọng lão thì cũng nhiều tuổi rồi, ta không tính toán với ngươi.” Truyền Sơn nhấc chân đi về phía trước.
“Lại tiêu hao một năm mệnh!” Giọng lão giả bỗng trở nên cao vút và sắc bén, “Đảo mắt bộ xương khô đã thành tro!”
“Vâng vâng vâng, lão ngài nói đều đúng, mạng người không còn, cái gì cũng không còn nữa. Nhưng ta đứng yên ở đây có thể sống được bao nhiêu năm? Ở đây vừa không có tiền bối chỉ điểm ta tu hành, cũng không có linh đan diệu dược cho ta tăng tu vi, ma khí cũng chẳng có nhiều, nếu ta ở chỗ này thật thì có khác gì Nhị ngốc nhà ta chứ?”
“… Nhị ngốc là ai?”
“Yo, cuối cùng cũng biết nói từ khác rồi à?” Truyền Sơn cười ha ha.
Giọng nói già nua yên lặng.
“Nhị ngốc nhà chúng ta… ta việc gì phải nói cho lão?”
“Ngươi đã đi một trăm lẻ sáu bước.”
“Thế thì làm sao?” Truyền Sơn không dừng bước.
“Ngươi không sợ chết sao?”
“Sợ chứ, sao lại không sợ?”
“Hiện tại ngươi dừng lại ít nhất cũng sống được ba, bốn trăm năm. Có thời gian dài như thế ngươi có thể nghĩ tới phương pháp khác để thoát khốn.”
“Chúng ta có nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khieu-luong-tieu-suu-hon-the-ky-he-liet/2704420/quyen-7-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.