Thùng gỗ đã làm xong, việc tiếp theo chính là tới bờ sông xách nước, dựa theo chỉ bảo của ma một mắt, Truyền Sơn đánh tiếng với ma một mắt rồi đi tìm Bạng Bạng Hà.
Thuận theo đường nhỏ mé trái, đi không bao lâu là Truyền Sơn đã nghe thấy tiếng nước sông chảy rào rào.
Rất nhanh, một con sông nhỏ trong suốt xuất hiện trong tầm nhìn của Truyền Sơn.
Truyền Sơn không chạy ngay tới bờ sông múc nước mà đứng ở sau một gốc cây thoạt nhìn khá an toàn tỉ mỉ quan sát hoàn cảnh bờ sông kia.
Nước sông chảy ra từ trong rừng rậm cách đó không xa, nước chảy ôn hòa, đáy sông có thể thấy không ít viên đá như đá cuội.
Xung quanh sông nhỏ cũng không thấy tăm hơi động vật nào, có lẽ cái đó có liên quan tới nước sông chảy ra từ rừng rậm. Nhìn kỹ, có thể thấy bờ sông có một vài dấu chân. Dấu chân Truyền Sơn phát hiện không có cùng một kích cỡ, hình dạng thoạt nhìn rất giống ma một mắt.
“Ở đây chắc là có một thôn trang của ma một mắt. Có lẽ ở phía sau cánh rừng kia.” Rùa ngọc phán đoán.
“Có cái gì ngươi không biết không?” Truyền Sơn thấy chung quanh coi như an toàn, liền mở miệng cười hỏi.
“Rất nhiều.” Rùa ngọc thành thật đáp.
Truyền Sơn vui sướng, càng ngày càng cảm thấy rùa ngọc giống ai kia. Không biết có phải quá tưởng niệm đồng bọn hay không, hắn lại cảm thấy tiếng nói và giọng điệu của rùa ngọc càng nghe càng giống Canh Nhị.
Thử thăm dò, đi từng bước một tới gần bờ sông, Truyền Sơn tạm thời không phát hiện ra bất luận cái gì nguy hiểm. Khẽ thở một hơi, Truyền Sơn nhấn thùng gỗ xuống sông.
Thùng gỗ vừa nhấc lên, dị biến nảy sinh.
Viên đá thoạt nhìn như đá cuội dưới đáy sông đột nhiên bật tung lên, hơn mười viên đá đồng thời há miệng ngoặm tay xách thùng của Truyền Sơn.
Đây là thứ gì vậy? Truyền Sơn cả kinh, vội xách thùng lùi về sau. May mà hắn một mực cảnh giác trong lòng, lúc này đã phản ứng được.
Các viên đá ngoặm hụt, không ít viên một lần nữa rơi lại xuống sông. Nhưng những viên đá này lại càng không ngừng bỏ qua, hơn nữa giống như là đã phát ra một tín hiệu nào đó, càng ngày có càng nhiều viên đá từ trong lòng sông bật lên, mỗi viên đều cắn về phía Truyền Sơn.
Móng vuốt xương khô phụt ra lưỡi dao sắc bén, Truyền Sơn nhanh chóng gạt những viên đá sắp ngoặm với người hắn xuốn. Có rất nhiều viên đá, hắn thậm chí bắt đầu dùng thùng gỗ quơ quào để chống lại công kích của các viên đá.
Viên đá rơi xuống đất, trong cái miệng thè ra một đoạn thịt màu hồng nhạt, thịt mềm chống mặt đất hoạt động về phía trước, đúng là đi về phía nước sông.
“Đây là Thạch bạng (*),Thạch bạng rất thơm ngon. Truyền Sơn, chúng ta bắt mấy con về ăn đi.” Rùa ngọc ló ra từ trong tóc Truyền Sơn, cực kỳ mong ngóng nhìn Thạch bạng đầy dưới sông kia.
(*) Thạch bạng: theo mình tra trên baidu thì đây là một trong những loại ếch, nhưng đồng thời trong trang baidu đó còn có cả ảnh của con trai nữa (bạng là con trai),và cũng đồng thời nữa, mình tra gg dịch thì nó ra con cá hồng = =.
“Ăn ăn ăn! Hiện tại người bị ăn là chúng ta!” Truyền Sơn đầy bụng căm tức, múc nước xong đánh rớt nhiều cường đạo ăn thịt người!
“Thạch bạng rất dễ đối phó, chỉ cần bắt được chúng, dùng cỏ màu lam bên bờ sông kia buộc chúng lại không để chúng há mồm là được.” Rùa ngọc rất muốn thử bắt Thạch bạng. Nó đã lâu chưa ăn gì tươi rói rồi.
“Bắt thế nào?” Truyền Sơn sắp lùi đến bên cái cây hắn vừa đứng.
Kỳ dị là, khi Truyền Sơn rời khỏi phạm vi bờ sông, những Thạch bạng này sẽ không còn bật lên nữa, Thạch bạng rơi xuống sông cũng sắp hàng sắp đội đi về phía sông.
“Tốc độ a. Phản ứng của Thạch bạng rất nhanh, chỉ cần nước gờn gợn thôi là chúng sẽ lập tức bật về phía sinh ra động tĩnh, vồ làm thức ăn. Cho nên phàm là sông có nhiều Thạch bạng, các loại sinh vật như cá tôm đều rất ít. Thạch bạng còn có thể cảm giác được rung động không khí trong khoảng cách nhất định, cho nên sinh linh trên mặt nước nếu tốc độ chậm thì không chạy khỏi sự truy sát của chúng.”
“Nhưng chúng có một đặc điểm, chính là một kích không trúng sẽ quay lại đáy sông dự trữ nuôi dưỡng thể lực lần nữa, tuyệt sẽ không lãng phí thể lực dây dưa nhiều. Còn ngươi muốn bắt chúng, phải phản ứng nhanh hơn chúng, nhất định phải bắt được chúng trước khi sóng nước gờn gợn.”
“Ta muốn múc nước, không phải muốn bắt Thạch bạng!” Truyền Sơn nhịn không được gào.
“Như nhau thôi.” Rùa ngọc rụt cổ lại, nhỏ giọng nói: “Nếu ngươi muốn múc nước, thùng nước chìm vào trong sông sẽ sinh ra sóng nước, trừ phi tốc độ của ngươi nhanh hơn Thạch bạng, bằng không ngươi chỉ cần cẩn thận không để Thạch bạng cắn mỗi khi múc nước là được.”
“Bị Thạch bạng cắn thì sao?” Truyền Sơn đau đầu hỏi.
“Tê nửa khắc. Nếu ngươi ngã vào bên bờ sông, trong nửa khắc này, các Thạch bạng tụ tập lại hợp lực kéo ngươi xuống sông dìm chết ngươi, sau đó trên người ngươi sẽ bò đầy Thạch bạng, chắc chừng một ngày thôi, ngươi sẽ bị chúng tiêu hóa chỉ còn một khung xương.”
Truyền Sơn xách thùng gỗ lên, đập đầu vào thùng gỗ. Tuy hắn đã nghĩ việc múc nước Một mắt đưa ra sẽ không dễ dàng như vậy, nhưng không ngờ lại phiền phức như thế.
“Ờm… ngươi có thể bắt đầu chạy nước rút rồi. Ráng mây tím đã lên tới một phần ba giữa trời rồi.” Rùa ngọc nhắc nhở hắn.
Chạy nước rút? Xem ra cũng chỉ có thể làm như vậy.
Thế là, bên bờ Bạng Bạng Hà đã xảy ra một cảnh sắc.
Chỉ thấy một người nửa xương khô nhanh chóng nhằm phía bờ sông, thùng gỗ vừa chìm xuống nước, cũng mặc kệ múc được bao nhiêu, xách lên liền đi. Sau đó một đống Thạch bạng bật lên giữa không trung, lại rơi vào giữa sông.
Từng đợt từng đợt một, do thùng gỗ không lớn, hắn chạy đủ một trăm lượt mới đổ đầy được mười thùng nước.
Ráng mây tím lúc này mới lên tới giữa trời.
Từ đó về sau, Truyền Sơn bắt đầu cuộc sống đốn củi và múc nước ở Huyết Hồn Hải.
Điều này không đáng cười, Truyền Sơn đúng thật là mỗi ngày đều đang đốn củi và múc nước. Ma một mắt sẽ dựa theo lượng củi hắn đốn được trong ngày để cung ứng thức ăn và nước uống cho hắn.
Rùa ngọc là một tên tham ăn y như Canh Nhị, thấy cái ăn đã bắt đầu nhũn ra. Do rùa ngọc suốt ngày lải nhải thiếu ăn, Truyền Sơn chỉ có thể liều mạng đốn củi.
Khi hắn bỏ phương pháp hữu hiệu đối phó với cây nhọt độc, sửa thành đánh chính diện, ngay từ đầu còn bị cây nhọt độc bắt nạt không ít lần. Trên thân bình thường sẽ bị nhựa độc, nhọt độc ăn mòn người ra một lỗ thủng. Điều này cũng tạo thành công việc mỗi ngày hắn phải tiếp tục đấu tranh, tranh đoạt nguồn nước với bọn Thạch bạng.
Để nâng cao tốc độ múc nước, giảm thiểu lộ trình chạy trốn, Truyền Sơn làm một thùng gỗ cỡ bự cách bờ sống không xa, như vậy mỗi lần hắn đổ đầy thùng gỗ này rồi, sẽ đem thùng gỗ chở nước này về, thoáng cái là đổ đầy một thùng nước.
Truyền Sơn phát hiện, nhựa độc của cây nhọt độc có tính ăn mòn cơ thể hắn, nhưng không hề tổn thương xương cốt hắn. Nếu xương cốt có thể chống ăn mòn, cơ thể kia của hắn cũng có thể ha?
Truyền Sơn càng ngày càng chờ mong tu vi thăng tiến.
Sau nửa tháng không ngừng luyện tập đi luyện tập lại, tốc độ của Truyền Sơn đã tăng nhanh đến mức trong nháy mắt đối diện với cây nhọt độc ma là có thể chém nó thành bốn thanh.
Nhưng điều này vẫn chưa đủ. Ma một mắt nói cây nhọt độc ma bị chặt bỏ chỉ có thể chém thành mười sáu thanh trở nên mới hoàn toàn mất khả năng công kích.
Truyền Sơn cũng từng hiếu kỳ Ma một mắt mang cây nhọt độc ma về kiểu gì, kết quả đáp án cực kỳ đơn giản, Ma một mắt nói với Truyền Sơn, cây nhọt độc ma bị chém một phát ở góc xong, trong một canh giờ sẽ cực kỳ suy yếu, không có sức công kích. Chỉ cần mang chúng về trong khoảng thời gian này là được.
“Ta chém! Ta chém! Ta chém chém chém!”
Truyền Sơn hiện tại càng ngày càng thành thạo khống chế cơ thể của mình, lưỡi dao ở đầu ngón tay tuy chưa thay đổi được như ý, nhưng hợp lại biến thành búa cũng không phải việc khó. Hơn nữa hắn còn phát hiện hắn có thể hút toàn bộ vật chất kim loại có ở xung quanh bám vào trên lưỡi dao của mình, làm nó trở nên dày và cứng hơn.
“Bộp!” Tốc độ cực nhanh làm tiếng chém bốn thanh củi trở thành một, một cây nhọt độc ma thoáng cái đã biến thành tám thanh rơi trên đất.
“Phù!” Cây nhọt độc vẫn có tinh lực dồi dào phun nhựa độc từ trong nhọt độc ra.
Truyền Sơn dễ dàng tránh. Búa liền vung tám phát, chém tám khúc gỗ thành mười sáu khúc. Lần này cây nhọt độc ma đã hoàn toàn tử vong.
“Không được, vẫn quá chậm.” Rùa ngọc đánh giá không đạt yêu cầu, móng nhỏ cào trán nó, nói: “Hôm nay ngươi phải cố gắng đạt được một lần có thể chém liền năm phát, như vậy đêm nay chúng ta mới ăn được nhiều hơn. Mắt To nói, hôm nay sẽ quay heo Vân Cẩm. Heo Vân Cẩm ăn ngon, thịt tươi mềm, còn có mùi tùng hương thiên nhiên, thích hợp để quay nhất.” Mắt To chính là tên của Ma một mắt.
“Lau nước miếng của ngươi đi, nước miếng của ngươi nhỏ lên lông mày ta, ta liền đào một cái hố chôn ngươi xuống.” Truyền Sơn uy hiếp rùa ngọc tham ăn.
Rùa ngọc… căm giận mà nhổ mấy sợi tóc của Truyền Sơn giải hận.
Buổi tối, Truyền Sơn múc nước xong đem thùng gỗ ném sang một bên, kéo bước chân mệt mỏi tiến vào căn nhà gỗ của Mắt To.
Hắn đã từng xem qua ngọc giản Bạch Đồng đưa cho hắn rồi nên hắn đã từng suy xét dùng pháp thuật để hoàn thành những nhiệm vụ này. Nhưng hắn còn nhớ Canh Nhị đã giảng giải tri thức tu luyện căn bản cho hắn, pháp thuật cũng không phải tất cả, tốc độ thi triển pháp thuật mới là thứ quyết định sinh tử khi độ kiếp và quyết chiến. Mà tốc độ thi triển pháp thuật lại có liên quan tới độ thành thạo và năng lực phản ứng của cơ thể. Đây cũng là duyên cớ vì sao Đan tu, Khí tu không bằng Võ tu của người có tu vi cùng cảnh giới.
Gạt qua tốc độ phản ứng và tố chất của thân thể, một mực luyện tập pháp thuật, tuyệt đối là cái được không bù đủ cái mất.
Vốn tưởng rằng vừa vào Huyết Hồn Hải sẽ bắt đầu chiến đấu, trong mỗi ngày gió tanh mưa máu để thăng tu vi.
Hôm nay mặc dù cũng là bị ép, nhưng lại tương xứng phù hợp với kế hoạch tu luyện hắn và Canh Nhị đã bàn. Trước hết luyện thể, tiếp đó hiểu rõ trận pháp căn bản, sau đó căn cứ theo phương hướng muốn phát hiện để bồi dưỡng tri thức chuyên môn, cuối cùng đạt tới trình độ tinh thông bác học.
“Về rồi à? Một lát nữa mới ăn được. Hôm nay tốc độ ngươi múc nước lại nhanh hơn hôm qua rồi đấy. Có lẽ qua hai ngày nữa, ngươi có thể thuận tiện bắt mấy con Thạch bạng về nấu canh.” Ma một mắt ngồi trong phòng nhóm lửa làm cơm.
“Thật tốt quá! Bắt Thạch bạng, ăn canh Thạch bạng.” Rùa ngọc vui mừng bò tới bò lui trên đỉnh đầu Truyền Sơn.
“Con rùa ngọc này ngươi bắt chơi vui ghê, ngươi nói ngươi bắt được nó ở đâu đấy? Ngày mai tau cũng đi bắt nó chơi.”
Ma một mắt ước ao nhìn rùa ngọc trên đỉnh đầu Truyền Sơn, rất muốn xin Truyền Sơn để chơi, thậm chí tỏ ý có thể lấy ma thạch để mua, nhưng người nửa xương khô kiểu gì cũng không muốn. Vật nhỏ đáng yêu như thế, còn biết nói nữa, đổi lại là hắn, hắn cũng không muốn bán nó đi a.
“Ngay ở cửa nhà ngươi, vào hôm đầu tiên ta tới, nó tự bò lên người ta.” Truyền Sơn muốn bắt rùa ngọc từ trên đỉnh đầu xuống, nhưng rùa ngọc túm chặt tóc hắn không buông.
“Mắt To này, ngày nào ngươi cũng ăn uống mà sao không làm bếp lò hay bàn bếp?” Truyền Sơn bị đau, mặc kệ nó, khoanh chân ngồi xuống trước mặt Ma một mắt.
“Bàn bếp? Bếp lò? Đó là thứ gì vậy? Ma một mắt tụi tau làm cơm đều dùng lò sưởi, ngày nào dùng thì ngày đó nhóm, dùng củi lửa thoáng cái là được rồi, tiện lắm.”
“Trời mưa thì sao? Còn trời lạnh nữa?” Truyền Sơn thầm nghĩ ở đây chắc là cũng có mưa đi, tuy hắn mới tới đây chỉ được gần một tháng nhưng chưa thấy giọt nước mưa nào.
“Khi mùa mưa đến thì mang lò sưởi vào trong phòng.”
“Nhưng thế nguy hiểm lắm, hơn nữa sẽ làm bẩn nhà ra.” Trong khoảng thời gian này, Truyền Sơn ngủ cùng phòng với Ma một mắt nên biết Mắt To rất thích sạch sẽ.
“Ở mé trái nhà dựng thêm một cái bếp đi, ta giúp ngươi làm một cái bàn bếp thật to, đun nấu, làm cơm, đun nước có thể đồng thời tiến hành.” Truyền Sơn đề nghị.
“Vậy không phải là phải đốt ba đống củi à? Phiền lắm.”
“Không cần, chỉ cần đốt một đống củi là được, không những tiết kiệm củi lửa, hơn nữa cơm nước nấu ra càng thơm hơn.”
“Thật sao?”
“Thật mà.” Truyền Sơn nhớ Canh Nhị rồi, hắn nhớ trong ngực Canh Nhị hình như cất ba, bốn cái lò than?
“Không cần yêm trả ma thạch?”
“À, không cần. Buổi tối ngươi cho ta chỗ ngủ an toàn, ta còn chưa cảm ơn ngươi nữa là.”
“Vậy được, ngày mai tau sẽ dựng một cái bếp như ngươi nói ở sau nhà, lớn cỡ nào? Lớn như căn nhà gỗ được không?” Ma một mắt cười thô lỗ.
“Không cần lớn thế, chỉ cần lớn phân nửa là được rồi.”
Cơm nước đã nấu xong, một người một ma vừa ăn vừa tán gẫu. Rùa ngọc vừa thấy cơm canh múc ra là bò từ trên đỉnh đầu Truyền Sơn xuống, bò tới trước cái khay gỗ Ma một mắt đã chuẩn bị cho nó.
Ma một mắt thấy rùa ngọc đáng yêu, chia riêng cho nó một phần thức ăn, hơn nữa cũng không nhìn cơ thể nhỏ bé của nó mà chia ít đâu, phần thức ăn trong khay gỗ nhiều như của Truyền Sơn vậy.
Mà sức ăn của rùa ngọc cũng không làm Ma một mắt thất vọng, điều này làm Ma một mắt càng thêm thích nó. Sinh linh nhỏ mà có thể ăn nhiều như thế cũng không có nhiều.
“Hôm nay, trong thôn có một người từ ngoài tới, giống như ngươi vậy.”
“Ờ?” Truyền Sơn dừng ăn cơm, nhìn về phía Ma một mắt chỉ đang nói chuyện phiếm.
“Nghe nói rất giỏi, giỏi hơn ngươi nhiều lắm. Hắn muốn tiến vào rừng rậm, một vị đường huynh (anh con bác) của tau có lòng tốt ngăn cản hắn, kết quả lại bị hắn đánh cho một trận, cuối cùng không thèm ngăn nữa, để hắn tiến vào. Ma tu kia cũng là người, biết dùng sấm sét đánh đường huynh của tau.”
Mắt To ngó Truyền Sơn, cảm thấy có lẽ vận khí của hắn khá tốt, lần đầu đã chạm mặt người ngoài đã gặp được một kẻ yếu tu vi gần như không, không, có lẽ không thể nói là hắn yếu, người nửa xương khô tiến bộ rất nhanh, lúc ban đầu còn không có cách đối phó với cây nhọt độc, đến giờ đã có thể nháy mắt chém cây nhọt độc thành mười sáu khúc, và thực hiện điều đó chỉ trong một tháng.
Hơn nữa, người nửa xương khô này còn chủ động giúp hắn làm việc, có danh dự, chữ tín, so với những người ngoài khác mà người trong thôn kể khá hơn nhiều. Người ngoài đến phần lớn vừa thấy họ đã hô đánh hô giết, một số ít người còn không coi họ ra gì.
Đối với những kẻ mạnh không để họ vào mắt, các Ma một mắt chỉ nhớ một điều: không chủ động chọc vào họ.
“Ngươi biết hắn tới từ đâu không?” Truyền Sơn cảm thấy hứng thú.
Mắt To lắc đầu. Ma một mắt bọn họ đều sống đơn độc, tuy là tụ tập lại một chỗ hình thành thôn trang, nhưng mọi người sống cũng rất phân tán, không có việc gì thì cũng không tụ họp.
“Ngươi muốn đi rồi sao?” Mắt To luyến tiếc nói.
“Chưa, ta còn phải ở đây quấy rầy ngươi thêm một khoảng thời gian nữa. Thế nào, có phải ta đã quấy rầy ngươi không?” Cửa thứ nhất còn chưa qua, dù hắn muốn đi cũng không thể đi được. Truyền Sơn đã từng thử rồi, hắn đã thử tiến vào rừng rậm, nhưng lần nào cũng bị một lớp màng mỏng không nhìn thấy được cản lại, đi về phía bình nguyên xa xa cũng như vậy.
“Không đúng không đúng.” Mắt To liên tục xua tay, “Tau hy vọng ngươi ở đây với tau lâu một chút, tau thích nói chuyện với ngươi.”
“Ta cũng vậy.” Truyền Sơn mỉm cười, tiện tay kéo rùa ngọc chuẩn bị chui cả người vào trong đống thịt ra.
Rùa ngọc quay đầu lại muốn cáp hắn một cái.
“Ăn yên lành đi. Lại làm người đầy dầu rồi bò lên người ta nữa, ta liền túm cái đuôi ngươi lại.” Truyền Sơn uy hiếp, nói.
Rùa ngọc sợ rụt đuôi lại, thu mình vào mai, sau đó thế nào cũng không chịu thò đuôi ra nữa.
Sau khi ăn xong, Truyền Sơn chịu trách nhiệm rửa bát cọ khay, điều này cũng làm Ma một mắt rất vui.
Mà tu luyện buổi tối của Truyền Sơn càng làm Mắt To ưu ái có thừa với hắn, đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng làm Mắt To muốn Truyền Sơn ở lại lâu dài.
Buổi tối Truyền Sơn tu luyện tâm pháp rất cần mẫn, Huyết Hồn Hải tựa hồ rất thích hợp với công pháp Canh Nhị dạy cho hắn, âm khí, sát khí, oán khí các loại tà khí của thiên địa tràn ào ào vào trong cơ thể hắn.
Những âm khí của thiên địa này sau khi được hắn hít vào thở ra rồi, chuyển hóa thành khí hỗn độn, một phần ở lại trong cơ thể của Truyền Sơn, một phần thì thải ra ngoài.
Trong lúc vô tình, Mắt To đã phát hiện, khi Truyền Sơn luyện công buổi tối, hắn ta càng tới gần thì càng thoải mái, mà khi hắn ta chỉ đơn thuần thoải mái ngồi bên cạnh xem Truyền Sơn luyện công thì hắn ta suýt đã điên cuồng!
A, Ma Thần vĩ đại trên cao, tuy hắn ta không rõ Truyền Sơn đang hấp thu cái gì, nhưng hắn ta biết thứ này chính là siêu cấp đại bổ đối với hắn ta.
Trong khoảng thời gian một tháng ngắn ngủi, tu vi của hắn ta đã lên một bậc rồi. Có lẽ không bao lâu sau, hắn ta có thể biến cả thôn không còn là đối thủ của hắn.
Các ma vật trong Huyết Hồn Hải đều biết rằng, Ma một mắt chính bởi vì thể chất được trời ưu ái, nên về phương diện ma lực, họ tiến cảnh cực kỳ chậm rãi, đại đa số Ma một mắt đều phải mất cả đời cũng chỉ mới có thể đạt được Kết Đan Kỳ.
Cảm ơn Ma Thần, để hắn ta gặp phải một người ngoài kỳ lạ, thú vị, lại hiền lành, cần cù này.
Ngày hôm sau, Mắt To cũng không đốn củi nữa, hắn ta kích động khiêng hơn mười cây gỗ thô to về chuẩn bị dựng bếp. Tiếp đó, Mắt To lại chạy về thôn khiêng về một khúc trục lăn bằng đá thật lớn.
Mắt To san bằng khu đất phía sau căn nhà gỗ, kéo thạch cổn lăn qua lăn lại trên mặt đất, mãi đến khi mặt đất được đầm thật chắc thật bằng phẳng.
Việc đóng cọc khá đơn giản, Mắt To ôm lấy bốn cây gỗ có kích cỡ độ lớn tương đồng, một tay một cây cắm thẳng sâu năm thước xuống đất.
Cột trụ, đòn dông, nóc nhà, rất nhanh, một căn bếp bằng gỗ đã được dựng lên.
Thực ra Truyền Sơn càng mong bếp có thể dùng đá để dựng, nhưng hỏi Mắt To rồi mới biết, gần đây không có mỏ nham thạch cỡ lớn nào, cũng chỉ đành bỏ cách ấy.
Truyền Sơn đào được mấy thùng bùn từ bờ Bạng Bạng Hà, hắn chuẩn bị dùng kim loại làm cái sườn khung lò, bên ngoài trát bùn, cửa đút củi vào có hai lỗ, một to một nhỏ. Cửa lò có bốn cái, ba cái liền nhau với cửa đút củi, một cái để liền với cửa đút củi nhỏ. Trước đó đã để Mắt To chừa ra cái ống khói thò ra khỏi nóc nhà.
Rùa ngọc nhìn động tác của hắn, nhô đầu ra nói: “Vì sao không cần trận pháp?”
“Trận pháp?”
“Đúng vậy. Nếu không tiếc dùng ma thạch làm nguồn lửa, củi lửa cũng có thể bớt đi. Như vậy căn bếp vừa sạch sẽ lại không cần quét dọn liên tục.
Trong đầu Truyền Sơn tựa hồ có gì lóe lên.
Nhắc nhở của rùa ngọc, làm tư tưởng hạn chế của hắn bắt đầu mở rộng. Tuy hiện nay vẫn chỉ là một điềm báo, nhưng mở đầu này tốt khỏi cần nghi ngờ.
“Ma thạch? Không, không, ta không có nhiều ma thạch để dùng như thế, cứ đốt củi lửa đi, phiền phức thì phiền phức chút, nhưng dù sao tau cũng có thời gian và sức lực.” Mắt to vừa nghe tới cần ma thạch, lập tức lắc đầu như trống bỏi.
“Nếu trận pháp có thể dùng để nhóm lửa nấu cơm, vậy có phải cũng có thể dùng để xử lý xỉ than hay không? Nó có thể khống chế ngọn lửa không? Có thể nhắc nhở người ta nước sôi rồi không, canh sắp tràn ra các kiểu ấy?” Tư duy của Truyền Sơn bắt đầu phân kỳ.
“Ack, chắc là được thôi. Ngươi có thể thử xem.” Rùa ngọc suy nghĩ một chút, quyết định không đả kích tính tích cực của hắn, sáng tạo vốn đến từ những ý nghĩ kỳ lạ, chuyện người trước không làm được không có nghĩa là người sau cũng không làm được.
“Cái bàn bếp này cho thêm trận pháp xong, thực sự có thể tiện lợi thế sao? Trận pháp thật thần kỳ.” Mắt To sợ hãi than. Ma một mắt buồn thương, đầu óc của họ vĩnh viễn không thể hiểu được trận pháp, pháp thuật phức tạp.
“Mắt To, trước hết ngươi đừng ôm hy vọng, ta chỉ nghĩ thế thôi, hoàn toàn chưa chắc có thể làm được. Ta mới học được trận pháp hai ngày thôi, hơn nữa đều là những tri thức căn bản nhất.” Truyền Sơn phục hồi tinh thần lại cười mỉa.
“Không sao đâu, ngươi làm đi, có thể làm được là tốt nhất, không làm được cũng không sao cả, tau đào một cái lò sưởi nấu cơm ăn cũng như nhau thôi.”
Bài học của Truyền Sơn đã tăng thêm, ngoại trừ huấn luyện tốc độ và năng lực phản ứng cho bản thân, cùng với việc nhận thức các loại thuộc tính, hắn lại bắt đầu cân nhắc nên ứng dụng trận pháp vào việc bếp núc nấu ăn thế nào.
Trận pháp chế thành bùa có nhiều tác dụng hơn, nếu khắc thẳng trận pháp vào trong bàn bếp có phải cũng có thể sử dụng như vậy không?
Truyền Sơn bắt tay từ trận pháp nhóm lửa đơn giản nhất.
Trận pháp nhóm lửa dùng ma thạch hoặc linh thạch, trong ngọc giản Canh Nhị và Bạch Đồng cho hắn đều có cả bộ. Nhưng nếu không cần chúng làm nguồn lửa thì sao?
Nếu dùng củi lửa, dùng cách nào để khởi động và dừng trận pháp lại? Làm cách nào để trận pháp nhận biết lửa đủ độ để đun? Lại làm cách nào để dùng trận pháp khống chế củi lửa tiến hành việc đốt?
Truyền Sơn tự biết bản thân không phải người thông minh, không có cách nào thoáng cái đã nghĩ ra được, chỉ có thể giải quyết từng vấn đề một.
Đầu tiên là cách khởi động vấn đề ra sao.
“Đối với người tu ma, khởi động trận pháp bình thường đều cần ma lực trợ giúp.” Rùa ngọc nhắc nhở nói.
“Nếu không cần ma lực, chỉ dùng lửa bình thường để khởi động trận pháp thì có được không?”
“Nhưng ta có ma lực.” Mắt To thực nghiệm tổ ba người giơ tay nói.
Truyền Sơn và rùa ngọc cùng ngó lơ hắn ta.
“Ta nghĩ chắc là được.” Truyền Sơn lẩm bẩm: “Chỉ là một vấn đề thay thế, đổi ma thạch thành củi lửa bình thường. Dùng ngọn lửa bình thường để khởi động trận pháp, trận pháp chỉ huy ngọn lửa châm củi lửa khác nó, rồi lại tiến hành khống chế ngọn lửa đốt, khi dùng hết củi lửa, trận pháp không duy trì nguồn lực nữa, tự nhiên là sẽ dừng. Đúng! Chính là như thế đó. Để ta thử xem.”
Nói thử là thử, Truyền Sơn chạy tới chỗ lò sưởi Mắt To dùng để nấu cơm canh ngoài phòng.
Trước tiên, Truyền Sơn dùng trận pháp nhóm lửa sửa đổi trong đầu khắc dưới lò sưởi, rồi ném một cành cây vào châm lửa lên.
Rùa ngọc nằm trên đỉnh đầu hắn, Mắt To cũng không đi đốn củi, cùng nhau ngồi xổm một bên hiếu kỳ ngó nghiêng.
Truyền Sơn lại ném thêm một cành cây vào, không lâu sau, cành cây đã bị cành cây đốt trước nhóm lửa.
Truyền Sơn vui sướng quát to một tiếng, cho rằng mình đã thành công, lập tức đổ cả bó củi vào.
Không lâu sau, khói mù tỏa ra, lửa lại bị tắt.
“Vì sao? Sao lại có thể như vậy? Lẽ nào trận pháp của ta vẽ sai rồi?” Truyền Sơn ngồi xổm trên đất, gõ mạnh vào đầu mình.
Mắt To đồng tình nhìn hắn, rất muốn an ủi người nửa xương khô kỳ lạ này. Hắn ta không rõ trận pháp nhóm lửa này có gì tốt? Không cần ma thạch cũng muốn đốt củi? Trước ném một cây vào, rồi để bó củi khác châm lên, cái đó thì có gì khác trận pháp đâu?
Rùa ngọc nằm trên đầu Truyền Sơn, ngáp một cái nói: “Ngươi có thể vẽ một tấm bùa nhóm lửa không cần ma lực khởi đông, xé nó rồi ném vào trên bó củi, như vậy cũng có thể đạt được mục đích nhóm lửa.”
“Bùa nhóm lửa cũng ẩn chứa ma lực như thế.” Truyền Sơn hoàn toàn rúc vào sừng trâu.
Rùa ngọc lén thò đuôi ra, lắc lư, bò xuống khỏi đầu Truyền Sơn.
Nó muốn tìm một chỗ để ngủ một giấc, còn về phần cái tên đang rối rắm giữa việc sử dụng trận pháp lại không muốn dùng ma lực này, kệ hắn đi thôi. Thanh niên mà, thi thoảng lại có ý nghĩ kỳ lạ cũng là bình thường, chờ đến khi bị trắc trở vài lần, hắn sẽ không còn rối rắm như thế nữa.
Sau rùa ngọc, Mắt To cũng từ bỏ việc ngồi xổm ngó người nửa xương khô suy tư, vỗ mông đi chẻ củi của hắn ta.
Một lần lại một lần thí nghiệm, Truyền Sơn hoàn toàn chán nản với trận pháp.
Nhưng rùa ngọc lại chọc trán hắn bảo hắn không thể giảm thời gian chẻ củi và múc nước mỗi ngày.
Truyền Sơn cũng không phải là người bỏ việc nửa chừng, chẻ củi, múc nước không bỏ, việc cần động não hắn cũng làm rất hăng say. Dù sao hai việc không xung đột nhau, có thể tiến hành đồng thời.
Ngay từ đầu, lúc đầu và thân thể ‘phân nhà’, Truyền Sơn suýt thì bị nhựa độc của cây nhọt độc phun trúng. Điều này làm lúc hắn đang múc nước đã tỉnh táo hơn. Tuy bảo đảm được cơ thể bình an, nhưng bất kể là chẻ củi hay múc nước, tốc độ đều không hẹn mà cùng giảm.
Ngay khi Truyền Sơn mỗi ngày sống kiểu ‘thần hồn rời khỏi cơ thể’ thì một người đột nhiên xuất hiện ngoài ý muốn đã phá vỡ thần thái phi dương, càng phá vỡ cuộc sống tu luyện yên tĩnh, thoải mái của hắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]