Lúc Truyền Sơn mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là vách núi đen như mực.
Xảy ra chuyện gì rồi?
Tay che đầu, Truyền Sơn phát ra tiếng rên rỉ thê thảm.
Đầu hắn đau quá, đau đến nỗi hắn hơi nhích người thôi cũng không dám. Thế mà ánh sáng chiếu vào mắt hắn không chịu buông tha, không những chói làm hắn rơi lệ, còn bởi vì cường độ quá mạnh làm huyệt Thái Dương của hắn nhảy giần giật, mà huyệt Thái Dương vừa giật, đầu của hắn lại càng đau.
“Au…” Truyền Sơn nhịn không được cố nén thống khổ lắc cái đầu, đẩy thứ vướng trong lòng qua một bên, cố thẳng lưng đứng dậy. Thân thể xoay được phân nửa, bỗng nhiên không nhúc nhích nữa.
Tiếp đó đột nhiên hắn bắn lên, lại bởi động tác quá mạnh làm các bộ phận trong cơ thể đồng loạt lên tiếng kháng nghị, buộc hắn đau quá ngã lại mặt đất.
“Ack!” Cú ngã này làm hắn suýt thì ngã bể mũi.
Khoang mũi đụng phải thứ gì đó không cứng không mềm còn mang theo độ cứng, Truyền Sơn đưa mủi ngửi thử, yên tâm thở dài một cái. Là tên Canh Nhị ngu ngốc.
Dưới vụ nổ như vậy mà cũng sống sót, hắn đây coi như là xui xẻo tới cực điểm hay may mắn tới cực điểm nhỉ? Nổ? Chờ đã! Hắn nghĩ ra rồi, nghĩ ra hết rồi. Canh Nhị đây rồi, thế Kỷ 14 đâu?
Truyền Sơn cũng bất chấp từng bộ phận cơ thể đang kháng nghị, nhổm người dậy tìm kiếm khắp nơi.
Canh Nhị nằm úp sấp bên cạnh hắn, thấy lưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khieu-luong-tieu-suu-hon-the-ky-he-liet/2704362/quyen-4-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.