Chương trước
Chương sau
Lần này phái Thanh Vân phái tới ba người. Trong đó có Minh Thắng Tử lần trước đã tới, cũng là người có tu vi cao nhất trong ba người tới lần này, chỉ còn thiếu chút là hắn có thể tu thành Kim Đan, nhưng không biết do đâu, hắn luôn mắc ở Ngưng Đan, tâm trạng lo lắng nên không bế quan nữa, đúng lúc xuất quan thì sư môn nhận được tin truyền của Minh Linh Tử, hắn liền xung phong nhận việc mang hai sư đệ tới kiểm tra.

Không đến thì thôi, vừa đến đã làm hắn sợ.

Hầm mỏ này từ bao giờ có người biết bày binh bố trận? Lại có thể ngăn cản lối đi của họ, bức họ phải đi đường vòng.

Còn có hoàng thái tử Lãng quốc thế mà vào ma đạo? Khi thấy ma trận để lại ở đại sảnh và thi thể trong ma trận của hầm mỏ, Minh Thắng Tử cảm thấy một tia bất an.

“Sư huynh, chúng ta đã thẩm vấn ngục tốt và nô lệ ở đây rồi, Minh Linh Tử sư đệ và hoàng thái tử Lãng quốc đại chiến một phen, hai người đều có thương tổn, sau đó Minh Linh Tử sư đệ bị thương thua chạy, hiện nay tung tích không rõ.”

Một đạo sĩ khác bổ sung thêm: “Theo ngục tốt chứng kiến nói, vị hoàng thái tử kia hình như được giúp đỡ.”

“Giúp đỡ? Giúp đỡ như thế nào? Minh Linh Tử đã là cấp ba Ngưng Khí Kỳ, so với các ngươi cũng chỉ kém một chút, hoàng thái tử Lãng quốc mới có bao lâu? Hắn sao có thể làm Minh Linh Tử bị thương, còn có thể hại hắn thua chạy? Hai ngươi hỏi lại sự tình cho ta, trong lúc đó họ nói cái gì, dùng pháp bảo gì, dù đối phương mặc quần áo gì cũng phải biết rõ!”

Minh Thắng Tử nổi cơn giận, hai đạo sĩ không dám cãi lời, lập tức khảo tra ngục tốt và nô lệ biết chuyện lần nữa.

Minh Thắng Tử vốn định vào hầm mỏ tìm kiếm, nhưng lại sợ trong mỏ có mai phục gì, nhất thời cũng không dám đơn giản nhích người. Nếu bảo khí sưu thần sư tổ ban cho Minh Linh Tử còn thì tốt rồi, ít nhất hắn có thể thăm dò trước một phen.

Chẳng qua người mất, dù sao cũng phải tìm kiếm, bằng không cũng khó ăn nói với sư môn.

Đợi hai đạo sĩ hỏi rõ toàn bộ quá trình bẩm báo lại cho Minh Thắng Tử, Minh Thắng Tử suy xét một phen, lấy sáu canh giờ làm giới hạn, lệnh hai vị sư đệ chui vào hầm mỏ tìm kiếm tung tích Minh Linh Tử, còn hắn thì ở lại đại sảnh nghiên cứu ma trận để lại kia.

Truyền Sơn và Canh Nhị tựa hồ đều cố ý tạm thời quên họ đang ở trong tình huống nguy hiểm tùy thời đều có thể bị kẻ địch phát hiện. Truyền Sơn là vì không để mọi người khẩn trương hơn, còn Canh Nhị thì ăn cơm là chuyện lớn, chuyện gì cũng phải ăn xong rồi hẵng nói.

Thế là trong khoảng thời gian chờ cơm ăn, ba người vì xác định Kỷ 14 tu ma hay tu đạo, hay tu phật thì tốt, tranh luận mất chừng nửa canh giờ.

Cuối cùng Canh Nhị nói một câu định ra càn khôn: “Tùy duyên.” Muốn tu cũng phải chờ giải quyết được chuyện trước mắt đã, hiện giờ thảo luận những việc này không có ý nghĩa gì.

Kỷ 14 rất hứng thú với tu ma, nhưng Canh Nhị lại thần bí nói: “Phải xem duyên pháp, bây giờ còn chưa phải lúc.”

Thế là cuộc thảo luận này liền dừng ở đây. Ba người vây quanh bàn đá, sùm sụp sùm sụp ăn hết bữa cơm, cuối cùng cũng coi như ăn được năm phần no.

Hắc vương xà vốn muốn tới cướp, kết quả thấy rõ họ ăn cái gì thì lập tức khinh thường chuồn sang một bên.

Truyền Sơn che bụng, rất là say sưa với cảm giác cơm canh lấp đầy dạ dày. Đã bao nhiêu ngày rồi? Cuối cùng hắn cũng được nếm nhân gian khói lửa, liếc hắc vương xà kia, thầm có chủ ý.

“Xà huynh nè, sao ngươi lại chạy tới đây?”

Hắc vương xà giống như đang ở trong tổ, không thèm nhúc nhích.

“Ngươi quen nó?” Canh Nhị hiếu kỳ hỏi.

“Trước đây đã từng có chút giao tình chung hoạn nạn.”

“Nếu ngươi muốn con rắn này giúp đỡ chúng ta, thấy vẫn là thôi đi. Trừ phi ngươi có nhiều linh thạch cho nó.”

Hắc vương xà ngóc đầu thè cái lưỡi đỏ, tỏ vẻ Canh Nhị nói không sai.

“Xi xi.”

“Nó nói gì?” Truyền Sơn hỏi chơi.

Không ngờ Canh Nhị trả lời hắn thật: “Nó nói nó vừa rồi cứu ngươi một lần, ngươi đã nợ nó mười viên linh thạch trung phẩm.”

“… Ta không quen nó!” Truyền Sơn lập tức phân rõ giới hạn với hắc vương xà, không bao giờ nhìn về phía nó nữa.

Hắc vương xà nổi giận, nhưng vừa nghĩ người này là bạn Canh Nhị, nó lại im. Một vật khắc một vật, Canh Nhị… nó không dây vào được.

Nghỉ ngơi xong, mấy người bắt đầu nói chính sự.

“14 huynh, Canh Nhị đệ, huynh đệ ta ở đây nhận tội với hai vị.” Truyền Sơn nghiêm mặt, đứng dậy chắp tay ôm quyền nói với hai người.

Kỷ 14 sửng sốt, lập tức đã nghĩ tới Truyền Sơn đang chỉ chuyện gì, gật đầu, không nói gì nữa.

Canh Nhị khó hiểu, mình thoạt nhìn giống đệ đệ thế sao? Xin ngươi, tuổi y tính lên thật, lớn hơn hai người này biết bao nhiêu không? Canh Nhị bắt đầu nghiêm túc bấm đốt ngón tay tính toán, nhất thời cũng quên muốn mượn cơ hội chế giễu tên họ La một phen.

“Chủ tớ Á sinh đi lúc nào? Họ có xúc phạm tới ngươi không?”

Kỷ 14 tựa nghiêng người trên giường lắc đầu, “Hôm đó Canh Nhị không về ta biết ngay là xảy ra chuyện. Tiểu tử Á sinh kia lá gan cũng lớn, còn dám một mình chạy về, Tạ bá kia lén mở cửa cho hắn. Hai người có lẽ muốn cái hang đó, còn muốn nhân cơ hội giết ta, dọa ta chạy.”

“Sau đó họ không về?” Trong lòng Truyền Sơn rất khó chịu, người là do hắn cố ý muốn cứu, kết quả không những hại mình, còn hại cả bạn mình.

Hại liền ba người, đây không thể nói dùng từ ‘thiếu niên vô tri, nhất thời xúc động’ để che giấu hành vi phạm tội của thiếu niên tên Á sinh kia, nếu sau này có cơ hội bắt được Tạ bá và hắn…

“Tối hôm sau họ lại lén chuồn về, tựa hồ còn chưa hết hy vọng với cái tổ kia.” Canh Nhị chen ngang, nói đến đây, y còn có chút tiểu nhân đắc ý. Cái hang của y ở trong hầm mỏ này, nếu không có người hiểu thì xác thực là nơi an toàn nhất, cũng không trách được chủ tớ Á sinh tham chảy dãi.

“Nhưng lúc họ xuất hiện đúng lúc thấy ta mở cửa đi ra, bị dọa ngây người tại chỗ.” Canh Nhị cười ha hả.

“Ngươi làm gì với họ?”

“Không. Ta chỉ cười với họ, họ liền sợ chạy, sau đó thì không thấy nữa. Ơ? Nói tới mới nhớ, ta cũng không thấy họ trong đám nô lệ bị bắt.

“À?” Truyền Sơn yên lặng.

“Biết người biết mặt khó biết lòng, giữ lại chủ tớ hai người họ, là quyết định của ba người chúng ta, ngươi không cần cái gì cũng gánh trên vai, huống chi ba chúng ta hiện tại vẫn sống tốt mà.” Kỷ 14 thản nhiên nói.

Truyền Sơn gật đầu, không nhiều lời về chuyện chủ tớ Á sinh nữa, chuyện này dù sao cũng qua rồi. Dù sao chuyện hai người kia phản bội so với chuyện họ phải đối mặt hiện giờ, gần như có thể nói là nhỏ bé không đáng kể. Hai người kia cũng không đáng để họ phí tâm tư tính toán, trả thù họ. Nếu sau này gặp phải, thì cứ đáp trả đúng là được.

“So với chuyện bên chúng ta, ta thực sự rất có hứng thú với quá trình ngươi thoát khỏi mưu hại của chủ tớ Á sinh, làm sao tu ma, vì sao lại trở thành như bây giờ. Có thể kể không?” Trong mắt Kỷ 14 không giấu được vẻ hiếu kỳ.

Truyền Sơn cười, “Chuyện này có gì phải giấu đâu? Ngươi không hỏi, ta cũng sẽ nói cho các ngươi.”

Dứt lời, liền đơn giản kể lại quá trình mấy ngày qua của mình một lần, bao gồm cả truyện hắn cắn nuốt phân thần của Trách Yểm cũng không giấu diếm.

Kỷ 14 hoàn toàn không hiểu gì về tu ma, tự nhiên cũng không có bất luận ý kiến gì.

Canh Nhị tựa hồ có không ít lời muốn nói, nhưng cứ cố nhịn mãi, chỉ có đôi lông mày là cứ cau có.

Thấy Canh Nhị lông mày nhăn gồ cả lên, chỉ biết chắc chắn có vấn đề, nhưng Truyền Sơn vẫn kiềm tâm tư xuống. Chuyện có chia nặng nhẹ, đạo sĩ phái Thanh Vân đã tìm tới cửa, nếu họ vẫn không nghĩ ra được đối sách thích hợp, có lẽ thực sự chỉ có nước chờ chết.

Sau khi phân tích hiện trạng, ba người bàn bạc với nhau, cuối cùng cho ra một mưu kế.

Trong lúc đó, Canh Nhị tu vi cao nhất càng nghe càng cảm thấy trọng trách trên vai y nặng nề, vừa sợ vừa kích động, thi thoảng xen mồm dội gáo nước lạnh vào mọi người.

Tới cuối cùng, Truyền Sơn thực sự không chịu nổi hành động cứ dăm ba bận lại bàn lùi của y, được thành viên khác là Kỷ 14 ủng hộ, đã bịt miệng y luôn.

“Chuyện cứ thế đi. Những ngục tốt còn sót lại đây, chắc có không ít người đã thấy Tiết Triêu Nguyên và tặc đạo phái Thanh Vân giao thủ, đến khi người phái Thanh Vân tới cứu viện phát hiện thi thể của Minh Linh Tử, ta sẽ để lại ma khí trên người hắn, làm ra dấu vết giả bị ma vật cắn nuốt chân nguyên.”

“Có lẽ không phải dấu vết giả, là người thì định làm thế nào?” Canh Nhị đứng bên lẩm bẩm.

Truyền Sơn ngoắc lấy cổ y, ấn vào trong ngực xoa nắn mạnh.

Canh Nhị bị hắn chà xát đau kêu ai ái, cuối cùng nhịn không được nữa, đã phát huy một chút uy lực của tiền bối, rung cho người ngã sang một bên.

Truyền Sơn đứng dậy, cách Canh Nhị rất xa, tiếp tục nói: “Ta phụ trách để lại dấu vết, dẫn người về chỗ Trách Yểm.”

“Canh Nhị vừa nói người phái Thanh Vân đều là người tu luyện thành tinh đã nhiều năm, sợ là không dễ mắc câu như vậy.” Kỷ 14 nhắc nhở.

Canh Nhị thấy Truyền Sơn cách y xa như vậy lại thấy khó chịu, mang tảng đá dưới mông cố ý chen đến trước mặt người ta.

Truyền Sơn bạnh mặt không để mình cười ra tiếng, “Ta có cân nhắc, ta sẽ không làm rõ ràng như vậy, chẳng qua ở đây cần Canh Nhị giữ chân họ. Tu vi của những đạo sĩ này đều cao hơn ta, nếu để họ đuổi theo ta trước, vậy chẳng cần nói gì nữa.”

Canh Nhị còn muốn chờ Truyền Sơn nói ra nội dung tỉ mỉ rồi mới từ chối, để họ nhận thức rõ trong lúc hành động mà thiếu y sẽ khó khăn thế nào, thế mà Truyền Sơn lại không hề nhắc tới y.

“Trách Yểm bị vây trong khốn ma trận, rất cần tăng tiến tu vi, nhưng lại thiếu ma thạch để tu luyện, ta nghĩ hắn chắc là sẽ rất hứng thú với đại bổ hoàn đưa lên tận cửa.”

“Còn nếu các đạo sĩ phái Thanh Vân không chịu đi vào khốn ma trận, Trách Yểm cũng không ra được đúng không?” Kỷ 14 tiếp tục đưa ra nghi vấn.

“Đến lúc đó ta tới tìm cách dẫn họ vào.”

“Để ta đi.” Kỷ 14 ngồi dậy, ngăn Truyền Sơn, nói: “Hãy nghe ta nói hết. Ta cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, ít nhất chạy trốn không thành vấn đề. Kế hoạch của ngươi tuy không tồi, nhưng thực hiện rồi sợ là sẽ có không ít sơ hở.”

Truyền Sơn nhíu mày, hắn không hy vọng Kỷ 14 bị cuốn vào, đây không phải cuộc tranh đấu giữa người thường và người thường.

Kỷ 14 phân tích nói: “Đầu tiên, ma vật sẽ chỉ gây thương tổn cho một mình đạo sĩ phái Thanh Vân sao? Nếu Tiết Triêu Nguyên đã để lại thây khô của nô lệ trong đại sảnh, nếu dọc đường không có nô lệ nào bị thương khác không phải khá lạ kỳ sao? Còn ta đúng lúc thân mang trọng thương, đến lúc đó ngươi lại để lại chút dấu vết trên người ta, còn ta thì dẫn họ tới địa điểm cuối cùng, cộng với dấu vết ngươi để lại, như vậy có phải sẽ tăng thêm cơ hội thành công không?”

Truyền Sơn không nói được lời phản bác.

“Đến nơi rồi, nếu họ còn không chịu đi vào, ngươi và Canh Nhị lại nghĩ cách buộc họ đi vào là được.”

“Các ngươi muốn ta trì hoãn thế nào?” Cuối cùng Canh Nhị cũng đợi được cơ hội nói.

“Không phải ngươi biết trận pháp sao? Bày một mê tung trận, trì hoãn bước chân họ một lát chắc là được chứ?” Truyền Sơn lạnh mặt nói.

“Nào dễ như ngươi nói? Ngươi biết lần này đạo sĩ tới là tu vi gì không? Tuy chưa phải cao thủ Kim Đan Kỳ, nhưng đều là cấp ba Ngưng Khí Kỳ đấy biết không? Trong đó có một người cũng thuộc tuyến Kim Đan Kỳ.” Canh Nhị oán giận.

“Họ có mấy người tất cả?”

Canh Nhị suy nghĩ một chút, “Ba.”

“Ngươi không làm được?” Sắc mặt Truyền Sơn lạnh hơn.

“Ack… cũng không phải không làm được….” Canh Nhị rụt cổ lại, giọng cũng hạ xuống, “Nhưng ta không trì hoãn được bao lâu đâu.”

Truyền Sơn giơ tay bốp phát vào gáy y theo thói quen, “Đừng như mụ đàn bà thế, chuyện còn chưa bắt đầu mà đã sợ, có ta ở đây ngươi sợ cái gì? Chỉ cần ngươi có thể kéo dài nửa canh giờ cũng đủ.”

Canh Nhị nổi giận, ôm gáy trừng Truyền Sơn, môi mấp máy vài cái, cuối cùng nghẹn ra một câu: “Chính là có ngươi, ta mới sợ.”

Truyền Sơn ‘môi tinh’ lé mắt: “Ngươi nói cái gì?”

Canh Nhị thoáng cái đã rụt cổ lại với độ ngắn nhất, giả vờ như mình chưa từng nói.

Kỷ 14 thấy Canh Nhị như vậy, lắc đầu. Không phải Canh Nhị có tu vi cao hơn Truyền Sơn sao? Thấy y như thế, nào có dáng vẻ cao thủ gì?

Thứ này, xem ra đời này cứ như vậy thôi. Tính cách quyết định tất cả.

Ba người tưởng tượng ra đủ khả năng có thể xảy ra, không dám chắc chắn không một kẽ hở, nhưng cuối cùng cũng đặt ra được vài kế hoạch dự trù. Để giữ gìn trạng thái tốt nhất, ba người mặc kệ tất cả yên tâm ngủ một giấc no say.



Mà ngay lúc họ ngủ trong thạch thất, trên con đường mỏ cách họ không xa xuất hiện hai đạo sĩ.

Hai đạo sĩ nét mặt ngưng trọng, nhìn chằm chằm hố đất vừa thấy đã biết là do con người đào ra, một người hỏi tên còn lại: “Minh Thanh Tử sư đệ ngươi thấy sao?”

Đạo sĩ thanh niên được gọi là Minh Thanh Tử cau mày nói: “Nơi này đã từng có ma vật, không hề nghi ngờ. Nhưng mà…”

“Nhưng ma vật đâu? Hơn nữa cái hố này đào ra để làm gì?” Một đạo sĩ khác tiếp lời.

Hai người hai mặt nhìn nhau, không nghĩ ra được ý tưởng gì.

Ngay trong một hang động chật hẹp sau hai người chừng hai thước, Minh Linh Tử trần truồng cuộn mình bên trong, hồn phách không biết đã đi đâu.

“Nơi này có dấu vết, ngươi xem, ma vật đó đi về phía kia.”

“Đi, đi xem nào.”

Hai gã đạo sĩ lần theo dấu vết trên mặt đất, từng chút tới gần phía thạch thất.



Bước chân Tiết Triêu Nguyên lảo đảo lần mò đi về phía đại sảnh hầm mỏ.

Trong bóng tối, hắn không thấy gì cả, chỉ có thể đi về phía trước bằng cảm giác, thậm chí không biết hướng hắn đi có đúng không nữa.

Ma công của hắn đã không còn.

Hắn lại trở thành một người bình thường, còn là một con người bình thường đi đường thôi cũng yếu vô cùng. Nếu không phải cái hố kia chôn nông, đất lại ít, hắn có khi đến sức bò ra cũng không có, đáng ghét nhất là hắn bị người ta lột sạch!

Sỉ nhục như vậy, đả kích như vậy! Làm hắn muốn gào khóc, làm hắn muốn phát cuồng, làm hắn muốn bứt tóc đập đầu vào vách hầm mỏ, nếu có thể, hắn thậm chí muốn giết chết ngàn vạn lần đến khi hả giận mới thôi.

Hắn đã cố gắng lâu như vậy! Hắn sao có thể chịu đựng được giấc mộng đế vương trường sinh thoáng cái thành công dã tràng?

La, Truyền, Sơn! Ta và ngươi thề không đội trời chung!

Ta phải rời khỏi đây, ta phải đi về, trở lại tìm đạo sĩ áo cà sa kia, hắn nhất định có cách cứu vãn. Giống như lần hắn tu luyện tẩu hỏa nhập ma vậy, hắn nhất định có thể để mình tu ma lần thứ hai.

Lần này hắn nhất định sẽ che giấu, nhất định sẽ cố hết sức có thể để tăng tu vi.

Cho ta cơ hội. Ta không muốn chết, ta sao có thể chết được? Ta sao có thể chết được?

Ta là hoàng thái tử Lãng quốc, ta là hoàng đế tương lai của Lãng quốc, ta là chân long thiên tử, ai cũng có thể chết chứ ta thì không!

Đây chỉ là tôi luyện trên con đường đế vương xưng bá, là thử thách ông trời cho ta, nhất định là như vậy, ta sẽ không chết, nhất định không chết.

Không biết đã bao lâu, bàn tay lần mò theo vách tường về phía trước cũng bị rách chảy máu, mùi máu tươi thoang thoảng tràn vào khoang mũi.

Ngay khi Tiết Triêu Nguyên cho rằng mình sẽ vĩnh viễn đi trong bóng đêm đến khi sánh với trời đất thì hắn nhìn thấy một ngọn đèn dầu thắp sáng ở xa xa.

Có ánh sáng! Tiết Triêu Nguyên cực vui, cố gắng lết người đi nhanh về phía nguồn sáng.

***

Tiết Triêu Á tham lam nhìn một miếng thịt đang nướng trên đống lửa trước mắt, miệng ứa nước miếng, lo lắng chờ đợi giây phút thịt nướng chín.

Tạ bá ngồi bên cạnh, từ từ quay cây gậy nướng thịt.

Nếu đổi lại là trước đây, đánh chết lão cũng không tin mình lại có một ngày ăn thịt người.

Nhưng khi con người đói lắm rồi, đừng nói là thịt người, có khi là thịt mình cũng sẽ muốn rứt ra một miếng mà gặm.

Lần đầu tiên ăn, thiếu gia của hắn nôn chóng mày chóng mặt. Hắn cứ che miệng, bức bách thịt cuồn cuộn lên cổ họng phải xuống dạ dày, lần thứ hai, lần thứ ba… dần dần rồi cũng thành thói quen.

Tiết Triêu Á bỗng nhiên ngẩng đầu.

“Thiếu gia?”

“Bên ngoài có âm thanh.”

Tạ bá lập tức nắm chặt cái cuốc trong tay, Tiết Triêu Á cũng cầm lấy xẻng khẩn trương nhìn về phía cửa hang.

Chỗ cửa hang họ chỉ bố trí đơn giản một cơ quan, nếu may mắn, có thể không cần phải ra tay.

Bên này, Tiết Triêu Nguyên đã cẩn thận hết mức có thể, thấy ánh lửa càng ngày càng gần, bước chân hắn cũng càng thả chậm, càng bước càng nhẹ.

Cửa hang có ánh lửa ở ngay trước mắt, Tiết Triêu Nguyên cố gắng gượng trưng ra nụ cười vô hại nhất có thể.

“Soàn soạt.”

Tiết Triêu Nguyên mang nụ cười giẫm lên đất trước cửa hang.

“Vù!”

Trước khi hắn kịp phản ứng, “bùm” một tiếng, một tảng đá nện mạnh xuống đầu hắn.

“Trúng rồi!” Tiết Triêu Á vui vẻ nhảy dựng dậy, lương thực của họ lại có tin tức rồi, đúng lúc hai cái chân dê lần trước khó khăn lắm mới tìm được sắp ăn hết.

Tạ bá đi trước, Tiết Triêu Á đằng sau, hai người cầm vũ khí ló ra khỏi cửa hang.

“Ha ha, xem ra… A!” Tiết Triêu Á mở to hai mắt, vẻ mặt khó mà tin nổi.

Tạ bá thì nhìn chằm chằm nam tử trên mặt đất, lẩm bẩm nói: “Thái tử điện hạ?”

Tiết Triêu Nguyên cảm thấy mình bị chết thật oan uổng. Hắn thậm chí không biết mình cuối cùng chết vào tay ai.

Hắn thực sự đã chết? Hắn đường đường thái tử Lãng quốc lại vô thanh vô tức chết bởi một tảng đá? Chết ở một nơi tối tăm, dơ bẩn, mùi thối xông tận trời trong hầm mỏ? Điều này làm hắn thực sự không thể tiếp nhận.

Cuối cùng của cuối cùng, Tiết Triêu Nguyên nảy ra rất nhiều ý tưởng, trong đó rõ ràng nhất là:

Nếu hắn không vội vàng tiến cấp thì tốt rồi, nếu hắn chưa tới hầm mỏ này thì tốt rồi.

Chết tiệt, nếu hắn không tu ma theo ý kiến của đạo sĩ áo cà sa, có phải hiện giờ hắn đã không phải chết?

Thực ra bắt đầu từ khi nhập ma, trong lòng hắn không phải không sợ. Một mặt cảm thụ vui vẻ mang đến từ việc giết người, một mặt thấp thỏm lo âu trong lòng.

Sâu trong đáy lòng, hắn đâu phải không biết hắn không nên làm vậy, nhưng hắn không khống chế được, từ lúc phá giới, ăn tim người xong thì hắn đã nghiện, muốn cai cũng không cai được.

Lòng tham sao? Hình như Ti Phỉ đã mắng hắn như thế? (còn ai nhớ bạn này không:))

Đúng vậy, hắn rất tham, được ngôi thái tử còn chưa thấy đủ, hắn còn muốn trường sinh bất lão pháp lực tối cao. Để đoạt được phương pháp tu tiên, hắn dùng kế bức thân nương của tiểu hoàng tử chết, hãm hại tiểu hoàng tử Tiết Triêu Á tiến vào mỏ than làm nô, nhưng hắn dùng hết tâm cơ lại chỉ đạt được một phần phương pháp tu tiên giả.

Nếu không có đạo sĩ áo cà sa kia, hiện tại hắn đã vứt đi rồi ha?

Không, hắn không sai! Hắn phải tu ma, lẽ nào muốn để thân thể hắn chịu mệt nhường ngôi vị hoàng đế cho người khác sao? Hắn tu ma có gì không tốt?

Hắn là hoàng thái tử, là hoàng đế tương lai của Lãng quốc, cũng là chủ nhân của thiên hạ này trong tương lai. Khắp bầu trời này, không đất đai nào không phải đất của thiên tử, không con dân nào không phải con dân của thiên tử. Hắn chẳng qua chỉ lấy thứ mình nên được, những dân đen này vì hắn mà chết nên cảm thấy vinh quang.

Đúng, hắn không sai!

Ti Phỉ, ta không sai! Ngươi đừng rời khỏi ta vì thế, ngươi đừng chống lại ta, Ti Phỉ, Duẫn Ti Phỉ…

Nghĩ đến ánh mắt chán ghét, sợ hãi, chống cự của người ấy, Tiết Triêu Nguyên mang căm hờn đầy cõi lòng, thở nốt hơi cuối cùng.

“Hắn chết rồi à?” Vẻ mặt Tiết Triêu Á khá kỳ lạ, như hả giận lại như châm biếm, còn mang theo một chút kinh nghi bất định, nhưng lại không có chút đau lòng nào. Dường như người chết không có bất luận quan hệ huyết thống nào với hắn, chỉ là kẻ thù mà thôi.

Tạ bá đưa tay tới dưới mũi Tiết Triêu Nguyên, gật đầu.

Nét mặt Tiết Triêu Á đổi tới đổi lui, cuối cùng toàn bộ biến thành châm chọc, “Chết thật là mất mặt, ngay cả quần áo cũng bị lấy hết, đừng chôn hắn vội.” Nói tới đây, thiếu niên xoay người đi vào hang động ẩn thân, hắn tin Tạ bá hiểu ý của hắn.

Tạ bá sao có thể không hiểu? Trong lúc yên lặng chấp hành mệnh lệnh của tiểu chủ tử, đồng thời lão cũng không khỏi lạnh lòng, nếu có ngày hắn chết…

Sờ vị trí của Tụ linh châu treo trên cổ lúc đầu, bảo vật này đã được lão ‘chủ động’ dâng lên cho thiếu niên vào bốn hôm trước, lão còn nhớ rõ ánh mắt thiếu niên chằm chằm cổ lão lúc đó…

Tạm thời không nói tới chuyện chủ tớ hai ý bên đó, bên này ba người nghỉ ngơi dưỡng sức ngủ một giấc đã tỉnh lại thì đã là lúc mặt trời lặn ngày hôm sau. Ba người cảm thấy tinh thần dồi dào nhanh chóng thu dọn một phen, lập tức bắt đầu phân công kế hoạch hành sự.

Trên đường đi ném mấy khối thi thể nô lệ mỏ làm tay chân, cuối cùng trong đường mỏ cách đại sảnh hầm mỏ chừng một dặm, hai người dừng bước chân lại.

“Đạo sĩ này cứ ném ở đây, đến lúc đó ta sẽ dẫn tặc đạo phái Thanh Vân về phía này, ngươi bắt đầu bày binh bố trận ở chỗ cách nơi này năm mươi thước về phía đó, nhớ phải cẩn thận.”

Truyền Sơn bỏ lại Minh Linh Tử còn hôn mê, cùng Canh Nhị bố trí bốn phía một phen, thoạt nhìn giống như là một đạo một ma đã đại chiến ở đây xong.

“Ngươi thực sự muốn lấy chân nguyên của hắn?” Canh Nhị do dự.

“Ngươi còn phương pháp nào chọc giận họ tốt hơn sao?” Truyền Sơn đã tìm kiếm ký ức của Trách Yểm, đã biết cách hấp thu và luyện hóa chân nguyên người khác, nhưng lại cảm thấy phiền phức. Suy nghĩ rồi, hắn thử đưa tay trái mình đặt trên đàn điền của Minh Linh Tử.

Rất nhanh, một luồng cảm giác chuồn từ tay trái qua cánh tay trái chảy vào đan điền hắn, luồng cảm giác này không lạnh lẽo như của Tiết Triêu Nguyên, thời gian lấy ra cũng dài hơn không ít.

Thân thể Minh Linh Tử mắt thấy đã biến thành màu xám trắng không khỏe mạnh, trên người không có vết thương càng thể hiện ra tình hình sắp mục nát.

Canh Nhị cũng thấy được biến hóa trên người Minh Linh Tử, không khỏi nghiêng đầu nhìn La Truyền Sơn đang nửa ngồi xổm nhắm mắt.

Hút chân nguyên người khác cũng không phải chuyện đơn giản, đặc biệt lúc lọc nó để tiêu hóa. Phương pháp tu luyện của mỗi người đều khác nhau, thuộc tính của thân thể càng không giống nhau, ngay cả ma tu lấy cắt nuốt chân nguyên người khác để tăng tiến tu vi cũng kiêng kỵ cách hút trực tiếp chân nguyên người khác vào cơ thể, thông thường đều sẽ thông qua trận pháp hoặc pháp bảo để lọc tinh hoa ra cho dễ hấp thu, rồi lại cho vào trong cơ thể để tiêu hóa.

Vì sao họ La chỉ đặt tay trái ở trên đan điền tiểu đạo sĩ, chẳng làm gì khác cả? Nhưng nhìn dáng vẻ tiểu đạo kia, rõ ràng là dáng vẻ sau khi bị hấp thụ chân nguyên mà?

Canh Nhị khó hiểu, đưa tay thăm hỏi trên người Minh Linh Tử một phen. Qủa nhiên, chân nguyên tiểu đạo sĩ khổ cực tu luyện nhiều năm đã biến mất sạch, thậm chí ngay cả bản nguyên cũng bị phá hủy, sau này dù không chết cũng hết đường tu luyện.

Truyền Sơn dời tay trái, đột nhiên khoanh chân ngồi thiền tu luyện ngay tại chỗ.

“Này…” Canh Nhị trợn tròn mắt.

Truyền Sơn cũng không còn cách nào khác, khi hắn tiếp nhận chân nguyên của đạo sĩ kia xong, ngay từ đầu còn không sao, nhưng khi hắn vận khí kiểm tra thì ma nguyên trong đan điền trở nên sinh động vô cùng, mà mạch của hắn cũng bắt đầu trở nên tán loạn. Nếu hắn không thể thu nạp đúng lúc, hắn không dám tưởng tượng hậu quả này.

Vì vậy ngay trong tình huống khẩn cấp vô cùng, hắn vẫn ngồi thiền.

May là thời gian lần ngồi thiền này của hắn cũng không dài, ngay khi Canh Nhị lo có nên bày binh bố trận hộ pháp cho hắn không thì Truyền Sơn mở mắt.

Cảm giác tiến cấp rất tuyệt, chân nguyên của tặc đạo phái Thanh Vân giúp hắn lên hẳn một cấp, lúc này hắn đã cấp ba Luyện Khí Kỳ.

Giơ xương tay phải lên, gần như không cần suy nghĩ, năm ngón xương tay hóa thành năm lưỡi dao sắc bén.

“Chúc mừng.” Canh Nhị miệng nói chúc mừng, nhưng trên mặt cũng không thấy vui, trái lại xuất hiện một chút bất an.

Truyền Sơn vừa thấy vui sướng thì lập tức bị bất an trên mặt Canh Nhị dội tắt, nhưng hắn buộc mình không được nghĩ tới hậu quả tiến cấp nhanh nữa, nhảy dựng lên nói: “Còn lại giao cho ngươi đấy, đừng làm hỏng.” Đang muốn xoay người đi, đột nhiên nhớ tới điều gì đó, quay đầu lại chìa tay nói: “Cho ta.”

“Cho ngươi cái gì?” Canh Nhị khó chịu.

“Ma thạch.”

“Dựa vào cái gì?” Canh Nhị thấy thái độ của hắn thì tức ngứa răng, vô thức che ngực.

Truyền Sơn liếc y, xông lên cướp.

Canh Nhị muốn cao giọng kêu, lại sợ dẫn tới chú ý của đạo sĩ phái Thanh Vân, tức đỏ mặt tía tai, không ngừng nhỏ giọng chửi bậy: “Tên cường đạo nhà ngươi! Vô sỉ! Không biết tự đi tìm sao? Chỉ biết cướp của ta!”

“Cho hay không?” Cường đạo vô sỉ móc chặt cổ y uy hiếp.

“Không…”

“Canh Nhị.” Truyền Sơn cười hi hi dùng móng xương khô vuốt trên mặt Canh Nhị, dần dần trượt xuống cổ y.

“Một câu thôi, cho hay không?”

“Ngươi phải dùng đồ để đổi, ta vất vả lắm mới tìm được, không còn nữa, chỉ còn lại mấy viên.”

Truyền Sơn dùng móng xương khô giữ cổ người ta, dịu dàng cười: “Muốn đồ không có, muốn mạng có một cái, ngươi xem rồi làm đi. Này, còn ồn ào nữa, ngươi không kịp bố trí đâu. Đến lúc đó kế hoạch của chúng ta xong đời, ta chết rồi, ngươi cũng đừng nghĩ sống vui.”

“Ngươi cần ma thạch làm gì? Muốn tu luyện cũng không phải bây giờ.”

“Ta đã đồng ý đưa ma thạch cho ma đầu Trách Yểm để hắn ta tu luyện.”

“Ngươi đồng ý với hắn?” Canh Nhị như nhớ tới điều gì đó, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

“Đúng vậy, đây là cái giá phải trả cho việc hắn dạy ta ma công.”

“Ngươi có thề không?”

“Cái gì?”

“Ta hỏi ngươi có thề không?” Canh Nhị khẩn trương nhỏ giọng kêu lên.

Truyền Sơn lòng cũng phát giác không ổn, “Thề rồi. Làm sao? Có vấn đề?”

“Đương nhiên là có vấn đề! Tên ngốc nhà ngươi, ai bảo ngươi thề? Ngươi thề cái gì? Đối phương bảo ngươi lấy cái gì thề?”

Nói tới chính sự, Truyền Sơn cũng không để ý giọng điệu Canh Nhị, thu hồi nét cười, nói: “Hắn bảo ta lấy linh hồn để thề, thề giúp hắn tìm ma thạch, đến khi hắn thoát khốn mới thôi.”

“…” Canh Nhị choáng váng, “Ngươi lại lấy linh hồn ra thề, ngươi sao mà ngu thế?”

“Này!” Truyền Sơn lườm y, vừa nhanh chóng tìm kiếm nội dung lời thề dùng linh hồn trong trí nhớ của Trách Yểm.

Canh Nhị vẻ mặt đau khổ, lo tới lo lui, nhịn đau từ trong lòng lấy ra hai viên ma thạch, “Cái này ngươi cầm trước. Lời thề dùng linh hồn để thề thường gọi là tâm thệ, hậu quả vi phạm lời thề này không ai có thể thừa nhận, nhất là loại tiểu ma đầu mới đến cấp ba Luyện Khí Kỳ, ngay cả tự bảo vệ mình cũng khó.”

Truyền Sơn cũng tìm kiếm ra hậu quả của việc vi phạm tâm thệ trong trí nhớ Trách Yểm, đúng là một kết cục hồn phi phách tán. Nếu tu vi đủ cao, còn có thể dùng tu vi để gánh đỡ, nhưng dưới Kim Đan Kỳ cũng chỉ có cách dùng mạng mà đền.

Hai người nhất thời im lặng, thậm chí quên luôn cả kẻ địch cách đó không xa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.