Hai người đi vào một đường mỏ khá sâu. Lấy bước chân của Truyền Sơn để đo, nơi đây chí ít cũng cách khoảng sân mỏ ngoài kia bảy, tám dặm đường.
Canh Nhị bảo thực ra họ không đi xa như vậy. Chẳng qua họ chỉ đi vòng vòng dưới lòng đất thôi.
Phía trước truyền đến tiếng leng ka leng keng, Canh Nhị ý bảo đã đến nơi rồi.
Ở phía trước hình như một tổ người đang làm việc, số người không ít, khoảng chừng bảy, tám người, đang phân công hợp tác.
Canh Nhị mang theo Truyền Sơn tìm một chỗ đằng sau bọn họ bắt đầu đào bới.
“Đợi lát nữa nếu ngươi cảm thấy khó chịu, nhất định phải nói với ta. Chúng ta ra ngoài một chuyến trước, chờ đổi ngụm khí rồi lại quay lại.” Canh Nhị căn dặn Truyền Sơn.
Truyền Sơn gật đầu.
“Còn nữa, sau này nếu ngươi thấy vách tường than đột nhiên lồi lên, hoặc là bắt đầu rơi rớt hàng loạt xỉ than, hoặc là nóc hầm hạ xuống, vách than trở nên mềm đi, nghe thấy tiếng động lạ, sờ phải các hiện tượng như tường than có nước, ngươi không cần để ý gì sất, lập tức quay đầu chạy ra ngoài.”
Truyền Sơn vỗ vỗ Canh Nhị, bày tỏ cảm ơn.
Canh Nhị tựa hồ hơi xấu hổ, líu lưỡi nói: “Còn có rất nhiều chuyện phải chú ý, chờ sau này từ từ nói với ngươi.”
“Cảm ơn.” Câu cảm ơn này, Truyền Sơn nói rất thật lòng.
“Yo, vợ chồng son đang thủ thỉ gì đó?” Bên cạnh đột nhiên có người đi tới xen miệng vô.
“Vợ chồng son người ta nói chuyện, ngươi đừng chen chân vào, ngươi nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khieu-luong-tieu-suu-hon-the-ky-he-liet/114884/quyen-2-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.