Thời gian trôi như vó ngựa phi, đảo mắt đã qua một tháng, Truyền Sơn truyền tin được rồi thì vừa làm việc ở cửa hàng lạc đà, vừa đợi Ngô Thiếu Hoa liên hệ.
Truyền Sơn rất vội, quân tình như cứu hỏa. Qua thời gian dài như thế, Lãng quốc sẽ có thay đổi gì chẳng ai biết được. Vị quốc sư kia rốt cục có chết hay không hắn cũng không rõ, nếu như chỉ bị thương, thời gian dài như thế, nói không chừng đối phương đã khỏe lên rồi.
Thấy tin tức truyền đi rồi mà vẫn chưa có hồi đáp, Truyền Sơn biết đã bỏ lỡ thời kỳ tiến đánh Lãng quân tốt nhất. Nhưng thấy Lãng quân vẫn chưa có chút động tĩnh nào, nói vậy chuyện còn có cơ may vãn hồi.
Truyền Sơn không dám nghĩ tới việc Hồ Kế Hiếu căn bản không coi quân tình Thiếu Hoa báo lên ra gì, hi vọng vị này đại tướng quân này còn có chút đầu óc làm tướng quân, đừng để bị thù riêng che mắt.
Hiện tại Truyền Sơn chỉ có thể cầu khẩn ông trời mau chóng để Vương đầu và Trịnh quân sư trở lại, dù không thể đi nữa, cũng hi vọng Hồ Kế Hiếu có thể triệu gặp hắn.
Không phải Truyền Sơn đánh giá cao bản thân mình, nhưng hắn thấy vào lúc này, Hồ Kế Hiếu để hắn cứ như vậy ở không trong thành đúng là lãng phí!
Nên biết là hắn rất rõ ràng với tính cách và thói quen của phần lớn tướng lĩnh trong Lãng quân, quan trọng nhất là hắn biết nhược điểm của hầu hết bọn họ, hơn nữa đối với hình thức Sa Sùng Minh điều binh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khieu-luong-tieu-suu-hon-the-ky-he-liet/114879/quyen-1-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.