Truyền Sơn ngồi xổm trên đất vừa húp cháo loãng vừa nhìn cánh đồng bát ngát hoang vắng xa xa.
Họ đóng ở đây đã bốn tháng trời, đang chờ mùa đông qua, mùa xuân tới. Khoảng thời gian này, có thể nói là khoảng thời gian hai năm nhàn nhã nhất của hắn. Không có chiến sự, hắn không cần che giấu lòng ra trận giết ‘địch"; cũng không cần chờ đợi lo lắng thám thính kịp tin tức đưa tới.
Aizz…!
Truyền Sơn thở thật dài. Việc làm mật thám này, thực sự không phải việc người thường có thể chịu đựng được. Hại người lại hại mình, làm đến sau này cũng không rõ mình rốt cục là chính nghĩa hay tà ác.
Nghĩ tới lúc đầu, hắn phải mất một tháng học cách làm một mật thám như thế nào. Về mặt kỹ năng, lớn thì giết người vô hình như nào, nhỏ thì ăn cắp giấu giếm ra sao; về mặt chiến thuật, từ việc làm thế nào để gây xích mích ly gián đến việc vu cáo ngược để tự bảo vệ bản thân; về mặt tố chất tâm lý, thì lại học cách điều chỉnh tâm tính thế nào sau khi giết người xong, cộng thêm việc xử lý các kiểu tâm lý dao động do sống với quân địch lâu ngày sinh tình thế nào; học xong rồi, hắn mới phát hiện mình đã bị lừa.
Những thứ này có thể học được trong một tháng sao? Cái gì gọi là tất cả sau này tự mình tìm tòi? Cái gì là nghĩ tới ngày lành sau này, ngươi thấy cuộc sống hiện tại khó khăn sao?
Càng quá đáng hơn là, cái gì gọi là mơ hồ một hồi rồi sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khieu-luong-tieu-suu-hon-the-ky-he-liet/114873/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.