Chương trước
Chương sau
“Tiêu Sơ Lâu —!!”
Thanh âm khàn giọng điên cuồng hét lên của người nọ tựa như chiếc dùi đâm mạnh vào ngực Tiêu Sơ Lâu, hắn đột nhiên mở mắt ra, quả nhiên thoáng nhìn thấy một bóng người tái nhợt thon gầy đang gắng sức chạy về phía huyền nhai.
Đấy không phải Huyền Lăng Diệu thì là ai?
Tiêu Sơ Lâu vô thức muốn kêu lên, nhưng lại phát hiện yết hầu mình đều đã khàn tới mức không thể phát ra thanh âm nào nữa rồi, cuối cùng chỉ có thể phun một tiếng nức nở nhỏ vụn.
Hắn vươn tay muốn bắt lấy y, nhưng bỗng nhiên hoảng sợ phát giác ra mình đang ở giữa không trung, trong nháy mắt, tựa như một cánh diều đứt dây mà bất lực rơi xuống vực sâu không đáy…
Vì sao hết lần này tới lần khác đều đúng lúc như thế?!
Trễ một chút thôi, chỉ cần trễ một chút thôi, Huyền Lăng Diệu sẽ không thấy được tất cả!
Tiêu Sơ Lâu chỉ cảm thấy từ đáy lòng trong nháy mắt kịch liệt run rẩy, co quắp lại… Cổ bi thương đau đớn như xé rách trong cơ thể, tuyệt vọng trước nay chưa từng có như một cơn liệt diễm đốt cháy cả người…
Số phận thế nhưng lại buồn cười như vậy, đáng tiếc, đáng buồn!
Chỉ một thoáng, một cây trường thương đột nhiên từ trên vách đá nhanh như chớp với xuống, kèm theo một tiếng rống to: “Mau nắm lấy thương can!”
Không kịp kinh ngạc, Tiêu Sơ Lâu dùng hết khí lức toàn thân, mãnh duỗi tay ra gắt gao cầm lấy thương can băng lãnh đen kịt kia, trọng lực thật lớn khiến cho hắn trượt xuống một lúc, hai bàn tay trong nháy đều bị tróc da, đầm đìa tiên huyết.
Nhưng mà Tiêu Sơ Lâu vẫn cố nén đau đớn, cứ như vậy mà treo giữa không trung của huyền nhai vạn trượng, lung lay hoảng động giữa cơn cuồng phong.
“Bắc Đường, mau kéo hắn lên!” Huyền Lăng Diệu không chút nào để ý đến uy nghi mà nằm bên bờ huyền nhai, tận lực duỗi tay xuống, “Nắm lấy ta! Mau lên đây!”
“Bệ hạ, ở đây quá nguy hiểm, thỉnh người lui ra sau.” Bắc Đường Ngang kinh hồn táng đảm mà cau mày, một mặt cẩn cẩn dực dực mà kéo trường thương lên, một mặt chú ý tới hai vị quân chủ của Đông Huyền và Thục Xuyên này, rất sợ có một chút gì sơ xuất thôi, vậy cũng phạm vào tội đáng chết muôn lần rồi.
Tiếng sấm ầm ầm vang lên giữa bầu trời cao xám xịt, mây đen ầm trầm cứ từng tầng từng tầng áp xuống, mưa gió nổi lên.
Hai người phải dốc hết sức bình sinh, vất vả lắm mới đem được người nọ kéo lên huyền nhai, Diệu đế bệ hạ và Tiêu vương gia vốn mang thương thế nghiêm trọng, trong lòng vừa thả lỏng một cái, nháy mắt liền thoát lực mà té trên mặt đất.
Huyền Lăng Diệu còn đỡ, dù sao khi tìm được Bắc Đường Ngang cũng đã bổ sung được chút nước và thực vật, thế nhưng Tiêu Sơ Lâu vừa trải qua một hồi lên lên xuống xuống, nếu không có công lực của một đại tông sư để chống đỡ, e rằng đã cầm cự không nổi rồi.
“…Lăng Diệu, ngươi…” Còn muốn giết chết ta một lần nữa sao?
Tiêu Sơ Lâu khàn giọng phát ra vài âm tiết không rõ, hắn cười khổ, nhìn gương mặt âm trầm gần như trắng bệch của đối phương, cặp mắt đỏ đậm kia dường như điên cuồng mà đầy rẫy bi phẫn, còn có cánh tay nọ — cánh tay phải chằng chịt vết thương của Huyền Lăng Diệu đang bóp chặt lấy cổ mình, kịch liệt run rẩy.
Vị Đế vương trẻ tuổi của Đông Huyền, lúc này mang một thân y quan bất chỉnh dơ dơ bẩn bẩn, không hề có dáng vẻ của một quân hoàng gì cả, mái tóc đen rối tung lộn xộn, mơ hồ còn có thể thấy được chút bạch sương, dường như mấy ngày ngắn ngủi này, đã khiến y phí hoài hết mười năm trời vậy.
Huyền Lăng Diệu gắt gao bóp lấy cổ Tiêu Sơ Lâu, bóp chết cái tên hỗn đản này, luôn luôn muốn bỏ y mà đi, ngay cả một chút tưởng niệm cũng chẳng thèm để lại.
“Tiêu — Sơ — Lâu! Ta thật hận ngươi…”
Hàm răng Huyền Lăng Diệu đều nghiến đến khanh khách vang lên, cả người run rẩy, cái cổ trong bàn tay dài nhỏ của mình, tựa hồ chỉ cần dùng một chút lực thôi là có thể bóp chết hắn!
Chỉ cần người này chết, chỉ cần hắn chết… Sẽ không ai có thể làm y vui làm y buồn, đau thống thấu nội tâm như thế!
Thật sự là hận ngươi a, cho dù chết cũng muốn lừa gạt ta, ta thật hận, cũng hận chính mình, luôn luôn bị lừa, luôn luôn ngu ngốc như thế mà bị ngươi đùa giỡn xoay quanh!
Chỉ cần chậm một chút nữa thôi… Ngươi sẽ vĩnh viễn tiêu tán, không bao giờ tìm được, cũng không bao giờ nhìn thấy nữa…
Tiêu Sơ Lâu, ngươi thật nhẫn tâm! Thật nhẫn tâm!
“Đừng giết ta…” Tiêu Sơ Lâu gian nan nắm lấy cánh tay đầy gân xanh của người nọ, thanh âm khàn khàn hầu như mang theo run rẩy, “Lăng Diệu, ta không muốn chết…”
Tay Tiêu Sơ Lâu bắt đầu run lên, như là cực kỳ sợ hãi, cực kỳ hoảng loạn, thậm chí còn có chút cầu xin.
“Ta sợ… Ta chết rồi… ngươi sẽ… khóc…”
Cả người Huyền Lăng Diệu bỗng nhiên chấn động, y muốn cười, muốn cười thật to, khóc ư? Y vì sao phải khóc chứ? Cái tên đại phiến tử này phải chết mới tốt —
Phải chết mới — tốt…
“Lách tách…” Dịch thể lạnh lẽo tràn ra khỏi viền mắt đỏ bừng sung huyết của y, chậm rãi trượt xuống gò má tái nhợt, từng tiếng từng tiếng, từng giọt từng giọt, rơi trên khuôn mặt của Tiêu Sơ Lâu.
“Ầm ầm —” Một tiếng sấm sét bỗng nhiên nổ vang trên đỉnh núi, màn mây đen âm u rốt cuộc cũng chịu không nổi sức nặng của mình, tựu như hồng thủy vỡ đê, ào một tiếng liền đổ xuống một trận mưa to thật to, trong chốc lát đã cọ rửa hết toàn bộ mang thạch sơn khô nứt hoang vắng.
Trận mưa lớn này xối xả đổ xuống thân mọi người, trong nháy mắt đều ướt đẫm như chuột lột.
“Vì sao —” Huyền Lăng Diệu chậm rãi thả lỏng hai tay, che đi đôi mắt nóng ẩm chua xót của mình, y liều mạng muốn lau đi những giọt nước mắt ấy, lau rồi lại lau, nhưng dòng lệ lại cứ như bức rèm châu bị cắt đứt, từng giọt nối tiếp từng giọt, vô luận như thế nào cũng lau không hết, chỉ là vết máu trong tay chùi lên trên mặt, trông có chút đáng sợ.
Diệu đế bệ hạ trước mặt văn võ bá quan trong triều luôn luôn thong dong cường đại, giờ đây lại không giấu được dáng vẻ mỏng manh yếu đuối nữa, khàn giọng nghẹn ngào: “Vì sao… Không chờ ta trở lại?”
Ngươi rõ ràng đã đáp ứng, sẽ chờ ta trở lại kia mà.
Bảo rằng tuyệt đối không buông tay, thế nhưng vừa đi tới tuyệt cảnh, ngươi lại kiên quyết ly khai mà chẳng thèm quay đầu lại.
Bảo rằng sẽ cùng nhau già đi, cùng xem tế thủy trường lưu, thế nhưng hứa hẹn của ngươi, chung quy chỉ là, một câu nói suông mà thôi.
“Ngươi luôn luôn muốn đi, luôn luôn muốn đi…” Trong lòng Huyền Lăng Diệu vui buồn lẫn lộn, cơn cuồng phong bạo vũ thê lương này tựa như những lưỡi dao nhỏ cắt vào lòng y, đau đớn vạn phần, nghẹn trong cổ họng.
Nước mưa lâu nay không đổ lại chẳng lưu tình chút nào mà cọ rửa cả hai người.
Tiêu Sơ Lâu gắt gao nhắm mắt lại, cố sức đè lấy đầu đối phương, đặt vào hõm vai mình, vuốt ve tấm lưng gầy yếu nọ.
Tiêu Sơ Lâu khóc.
Thục Xuyên vương này suốt hai mươi năm qua hầu như rất ít khóc, giờ đây lại ôm lấy ái nhân của mình, cầm lấy cánh tay trái đã bị phế bỏ của y, vỗ về mái tóc nọ, tóc mai có dính chút sương trắng a, còn có gương mặt đầy lệ ngân khả ái kia nữa.
Bỗng nhiên, cái chấp niệm gì đó ở trong lòng suốt hai mươi năm qua, trong nháy mắt đều sụp đổ.
Tựa như một hài tử làm sai chuyện, khóc đến chân tay luống cuống, khóc đến nói năng lộn xộn.
“Xin lỗi, xin lỗi… Ta rất sợ, sợ ngươi cũng theo ta đi mất…”
“Huyền Lăng Diệu, ta sai rồi, ta không nên chết, không muốn chết…”
“Không muốn sẽ không bao giờ được gặp lại ngươi…”
“Không muốn mất đi ngươi…”
“Ta không đi nữa, vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh ngươi, không đi đâu hết…”
Tiêu Sơ Lâu run rẩy mà không ngừng xoa xoa lưng đối phương, chóp mũi đỏ bừng lung tung cọ cọ trên cổ người nọ, thanh âm khàn khàn trầm thấp tới cực điểm liên tục nghẹn ngào.
Ta không đi nữa, đâu cũng không đi, không đi nữa…
Hắn không ngừng lặp lại những lời này, mãi đến khi chậm rãi nhắm mắt lại, không nói được lời nào nữa.
Huyền Lăng Diệu chấn động, không nói gì cả, chỉ là gắt gao ôm chặt lấy hắn.
Ngươi đi cũng được, ngươi ở cũng tốt, ngươi cường thế cũng được, tàn phế cũng tốt, ta đều chấp nhận a, đều chấp nhận hết…
Ngươi muốn ta sống, ta sẽ sống, dù cho một mình một người, như cái xác không hồn.
Ngươi nếu chết đi, ta cũng sẽ không tìm đến cái chết, mà sẽ phát điên.
Lời này, Huyền Lăng Diệu giấu thật sâu dưới đáy lòng, không nói cho hắn biết.
Hai người cứ như thế mà lẳng lặng ôm nhau, nước mưa trộn lẫn với nước mắt, dung nhập làm một.
Bắc Đường Ngang ở một bên khiếp sợ nhìn bọn họ, nhìn hai vị nam nhân cường đại nhất đương thời, nhìn bọn họ chật vật không gì sánh được, ở bên bờ huyền nhai thê lương, sống sót sau kiếp nạn, ôm nhau mà khóc.
Nước mưa bi thương đổ xuống người bọn họ, bị nỗi buồn vô cùng vô tận ấy xuyên thấu vào lòng, khiến cho người ta phải cảm động xót thương, thê lương đau khổ.
Hắn há to miệng, nhưng lại không nói được một lời, một câu cũng không nói nổi.
Nhất thời chỉ thật sâu cảm giác được, có gì đó vui sướng, có gì đó bi ai.
Từng lỗ mãng thấy chết không sợ, đạm mạc mà cười với sinh tử.
Cho tới hôm nay, mới phát hiện ra mình có bao nhiêu ngu xuẩn ngốc nghếch, bởi vì đã yêu ngươi a, mới trở nên sợ chết đến thế, muốn được nhìn người thêm vài lần nữa.
Ta không sợ chết, chỉ sợ sau khi chết rồi, không người bồi ngươi.
Nếu ta chết đi, ngươi sẽ khóc.
Mưa to tầm tã, lão thiên gia như là tích góp hết nước mắt đã lâu của mình, vào giờ khắc này bất chợt bạo phát, dường như không muốn bỏ qua mà nhấn chìm cả bầu trời xanh mênh mông, trận mưa xuân liên miên hôm ấy đổ xuống cả ngày mới chịu nghỉ ngơi một chút.
Dưới chân núi mang thạch sơn là soái trướng của Huyền Thục liên quân, lúc này, lực lượng của Thiên Diệu thân vệ cực kỳ hùng hậu hộ vệ ở ngoài trướng, gương mặt ai nấy đều lãnh khốc, nghiêm cấm ra vào.
Một trận mưa xuân qua đi lại là một trận ấm áp, nhiệt độ không khí dần tăng lên, hạt mưa từng giọt từng giọt rơi trên mái trướng, lác đác trượt xuống mặt đất, thấm vào trong bùn.
Tiêu Sơ Lâu chính là tỉnh lại vào lúc này, ánh nến yếu ớt hoảng động trước mặt, hắn híp mắt, đôi mắt đen láy thất thần mà không có tiêu cự, tựa hồ còn chưa từ trong bóng tối thanh tỉnh được.
Đau… Cơn đau đớn cùng mệt mỏi như thâm nhập vào cốt tủy, theo ý thức đang dần dần rõ ràng mà bắt đầu lan tràn khắp cả người.
Tiêu Sơ Lâu vô thức giật giật thân thể, chỉ cảm thấy toàn thân như bị hàng nghìn hàng vạn con kiến cắn phải mà tê liệt đau đớn, với định lực của một đại tông sư như hắn còn đau đến mức trong nháy mắt đều đổ đầy mồ hôi lạnh, thiếu chút nữa đã kêu ra tiếng.
Nhưng mà cảm giác đau đớn chỉ trong nháy mắt, phản ứng đầu tiên của Tiêu Sơ Lâu lại là kinh hỉ, có thể cảm giác được đau nhức, cũng có nghĩa là thần kinh và cơ thể vẫn chưa bị hoại tử triệt để a.
“Ngươi tỉnh?” Một đạo thanh âm trầm thấp từ tính ở bên tai vang lên, có thể nghe được rất rõ ràng trong giọng nói đạm nhiên ấy có biết bao vui sướng không che giấu được.
Huyền Lăng Diệu đang ngồi cạnh mép giường, cũng không biết đã ngồi bao lâu, từ góc độ của Tiêu Sơ Lâu nhìn lại, là có thể thấy được đường nét thâm thúy của y cùng với chiếc cằm gầy nhọn.
Người nọ đã thay một kiện trù sam thoải mái, đỉnh đầu buộc mão, tóc dài đen bóng nhu thuận rũ trên vai, mang theo hàng nghìn hàng vạn uy nghi, lộ rõ ung dung khí độ, không chút nào nhìn ra được dáng dấp đã từng chật vật như lúc trước, tay phải y nắm thật chặt tay trái của Tiêu Sơ Lâu, cho dù đang ngủ cũng không chịu nới lỏng ra một chút.
Tiêu Sơ Lâu vừa định ngồi dậy, đã bị người nọ cường ngạnh đè xuống: “Đừng lộn xộn, cảm giác thế nào? Có đau hay khó chịu gì không?”
Không động thì tốt rồi, đằng này mới động một chút là năm phần đau nhức lại tăng thêm ba phần nữa, Tiêu Sơ Lâu nhíu nhíu mày, lúc này mới phát hiện toàn thân mình cao thấp đều chích đầy ngân châm, dài ngắn có đủ, từ đầu đến chân.
Thảo nào lại đau như vậy, mình cũng sắp biến thành con nhím luôn rồi!
Tiêu Sơ Lâu bất đắc dĩ mà nhếch nhếch khóe miệng, chớp chớp đôi mắt duy nhất có thể động được, nói: “Cánh tay của ngươi thế nào rồi?” Lời vừa ra khỏi miệng, mới phát hiện thanh âm của mình khàn khàn khô khốc, như là bị cát vụn mài dũa qua vậy, cực kỳ khó nghe.
Bàn tay đang tém chăn cho mình chợt dừng một chút, nét mặt Huyền Lăng Diệu dẫn theo một chút ý cười: “Phương thái y đã đem xương vai cố định rồi, trong cung đều có đủ loại dược tốt nhất, chỉ chờ nó chậm rãi khôi phục là được.”
Tiêu Sơ Lâu trở tay gắt gao nắm lấy tay người nọ, nói: “Thương thế nặng như vậy sao có thể dễ dàng lành lặn được, ngươi còn giấu diếm ta cái gì?”
“…Đương nhiên là không thể khỏi hẳn rồi, thế nhưng kinh mạch vẫn chưa đoạn, chỉ là sau này không thể dùng lực, cũng không thể cầm vật nặng được mà thôi.” Huyền Lăng Diệu thản nhiên nói, “Dù sao tay trái ta trước đây cũng không linh hoạt lắm, không có gì đáng ngại.”
“Ngược lại là chân của ngươi, Phương thái y nói đó là mầm bệnh hạ xuống đã lâu, hiện tại ông ấy lấy phương pháp châm cứu kích thích kinh mạch, có thể khôi phục lại hay không, còn phải dựa vào chính ngươi…”
Trong mắt Huyền Lăng Diệu chợt xoẹt qua một tia trách cứ cùng đau lòng: “Loại sự tình này, ngươi cư nhiên cũng không nói cho ta.”
“Cái này cũng không phải muốn trị là có thể trị tốt được, nói ra chỉ sợ ngươi thêm lo lắng…” Ánh mắt Tiêu Sơ Lâu rơi xuống cánh tay đang được bọc một lớp vải gấm thật dày kia, nhắm mắt thở dài nói: “Đều trách ta, liên lụy ngươi rồi…”
“Đúng, đều trách ngươi,” Huyền Lăng Diệu xụ mặt xuống, nghiêm túc nói, “Ngươi nói xem, nên trừng phạt ngươi thế nào đây?”
Trong cổ họng tràn ra tiếng cười trầm thấp, thần sắc lo lắng trên mặt Tiêu Sơ Lâu rốt cuộc cũng hòa hoãn xuống, cố sức nhéo nhéo lòng bàn tay của đối phương, mỉm cười nói: “Hảo, ngươi nói cái gì đều theo ý ngươi.”
Nét mặt của Huyền Lăng Diệu cũng dần dần thả lỏng, đơn giản nở nụ cười nói: “Vậy phạt ngươi — mỗi ngày đều phải hầu hạ trẫm rửa chân, không được bỏ lỡ.”
Dám bảo một người đường đường là Thục Xuyên vương rửa chân cho mình, e rằng trên đời này ngoại trừ Diệu đế bệ hạ ra cũng không có người thứ hai có lá gan như vậy đâu.
Tiêu vương gia bị xem như là gã sai vặt lúc này lại cười khúc khích ra tiếng, liên tục gật đầu nói: “Hảo hảo, bổn vương nhất định sẽ hầu hạ long cước (chân rồng) của bệ hạ thư thư phục phục a.”
“Ân,” Diệu đế bệ hạ thỏa mãn gật đầu, thản nhiên nói: “Nếu như rửa không sạch, cho ngươi rửa cả đời luôn.”
Tiêu Sơ Lâu hai mắt loan loan, từ mi tâm đến khóe miệng đều nhu hòa xuống, vươn một tay bắt lấy một lòn tóc dài rũ xuống của người nọ, xúc cảm mịn màng.
Hắn ngẩng đầu nhìn tóc mai của đối phương, mơ hồ có chút ngân bạch nho nhỏ, vẫn buông xuống hai má, hồ tra trên cằm đều đã được cạo sạch, nhưng mà cạo không được những vảy huyết bất tận trên tay, càng rửa không sạch những vết sẹo bất tận trong lòng.
Tiêu Sơ Lâu trầm mặc một lúc lâu, rất trịnh trọng mà đáp: “Vậy cứ cả đời đi.”
Thanh âm của hắn rất thấp, nói ra cực nhẹ nhàng, nhưng Huyền Lăng Diệu vẫn nghe rõ được — Kỳ thực chỉ cần là lời người này nói, mỗi chữ mỗi câu, y đều nghe được rất rõ ràng, vô luận là chân ngôn (lời chân thật) từ đáy lòng, hay là lời lừa gạt nói dối.
Tiêu Sơ Lâu từng nói rất nhiều câu gạt y, mặc kệ là lãnh khốc, nhu tình, chân tâm, hay là bất đắc dĩ, nhưng mà chính mình lại hết lần này đến lần khác đều tin tưởng hắn, tin tưởng những lời nói dối của hắn, cho dù biết rõ chỉ là đang lừa mình dối người mà thôi.
Lúc đầu ở trên đỉnh mang thạch sơn, y vì một câu nói của Tiêu Sơ Lâu mà rời đi, tìm kiếm một con tuyết ưng hư ảo giả dối trong đám sương mờ mịt nọ, ai ngờ chẳng tìm được con ưng nào cả, trái lại còn gặp được bọn người Bắc Đường Ngang đang lên núi kiếm mình, đối mặt với vẻ mặt kinh hỉ đến nói năng lộn xộn của đại tướng quân, Huyền Lăng Diệu bỗng nhiên phát giác ra mình lại bị lừa.
A…
Người này a, người này, ngay cả lúc đi tìm cái chết cũng không yên được, đến chết cũng phải lừa gạt y, làm sao mà không hận cơ chứ? Hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận đến không thể một đao đâm xuống moi tim của hắn ra, nhìn xem nó có phải là màu đen hay không đây!
Trong lòng Huyền Lăng Diệu lại cảm thấy khó chịu, không có trả lời hắn, chỉ là rũ mắt xuống, chẳng ừ hử gì cả, sau một lát mới thản nhiên nói: “Thái y nói trong bụng ngươi chưa có gì cả, ăn trước chút điểm tâm nhẹ đi vậy.” Nói xong liền muốn đứng dậy đi lấy chén cháo vẫn còn đang bốc khói nghi ngút ở trên bàn.
Tay Tiêu Sơ Lâu càng nắm chặt hơn, gắt gao kéo lấy người nọ không buông, nhướng mi nói: “Ngươi không tin ta?”
Huyền Lăng Diệu cũng không muốn dây dưa với vấn đề này nữa, thuận miệng nói: “Ta tin.”
“Gạt người.” Tiêu Sơ Lâu cố sức kéo đối phương lại gần, dán vào ngực hắn, mới lắc đầu nói: “Ngươi không tin, ngươi nói đi, ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng tin tưởng ta?”
“……” Huyền Lăng Diệu trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng cũng không lay chuyển được sự chấp nhất của đối phương, chan chát mở miệng nói, “Ta tin những gì ngươi nói lúc này là sự thật, thế nhưng sau đó thì thế nào đây? Biết đâu qua một hai năm nữa, hay là một hai ngày, thậm chí là một khắc sau đó, ngươi lại cải biến chủ ý, ta còn có thể làm gì được bây giờ?”
Vĩnh viễn không thể biết được tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, nếu những lời hứa hẹn đó chỉ là lời nói suông nhợt nhạt như vậy, thế thì cần gì phải tin tưởng?
Trong trướng chỉ có hai người bọn họ, an tĩnh đến mức có thể nghe thấy thanh âm lách tách của ánh nến khe khẽ vang lên.
Tiêu Sơ Lâu nghẹn lời, nhất thời không tìm được câu nào để phản bác, chỉ có thể cười khổ nói: “Vậy ngươi bảo ta nên làm thế nào mới phải đây?”
Huyền Lăng Diệu nhàn nhạt lắc đầu, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má gầy gầy cứng cáp của đối phương, nhẹ giọng nói: “Nếu từ đây cho đến cuối cuộc đời này, ngươi còn ở bên cạnh ta, ta liền tin tưởng ngươi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.