Cũng không biết, Thục Xuyên vương vẫn luôn ra vẻ như đi vào cõi thần tiên thiên ngoại, trong lòng lại đang yên lặng lẩm nhẩm mãi một nhiễu khẩu lệnh. (vè đọc nhịu, khó đọc nên líu lưỡi)
Không biết Lăng Diệu có biết rằng ta đã biết chuyện Thái thượng hoàng biết chuyện của chúng ta chưa? (trong câu này có rất nhiều chữ tri đạo: biết, thành ra nếu đọc liền mạch thì dễ líu lưỡi)
Đương nhiên là không ai có thể trả lời hắn cả.
Tiêu vương gia lại yên lặng thở dài.
Hắn vừa lúc nghe được tiếng của một lão nhân tóc bạc đang vừa vuốt vuốt chòm râu vừa nói, đó chính là Lại bộ thị lang Phương Ngôn. Lão đang dùng hết lời lẽ của mình khuyên bảo Diệu đế bệ hạ mau chóng lập hậu để lấp đầy Hậu cung, vì cả Hoàng thất mà khai chi tán diệp. Thật sự là dẫn kinh cư điển (nói có sách, mách có chứng),nói đi nói lại hơn mười lần, nước bọt bay tứ tung, làm như nếu Hoàng đế bệ hạ không cưới thêm vài cô vợ vào cung thì sẽ thành tội nhân thiên cổ vậy.
Tiêu Sơ Lâu tuy rằng trong lòng đã có quyết định, thế nhưng vẫn rất là khó chịu, cơ thịt trên mặt đều sắp cứng ngắc hết cả — cảm giác thật giống như là, người của ta chỉ có ta mới có thể khi dễ, người khác thì cút hết đi! Ai mà dám động vào một cọng lông tơ của y, lão tử đây đánh cho cha mẹ chúng bây đều không nhận ra được!
Hắn nhịn không được nheo mắt lại, trừng lão Phương thị lang kia, thậm chí còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khieu-kiem-chi-giang-son/1306032/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.