Gió lạnh thổi càng ngày càng mãnh, mặt hồ vốn đang lặng yên như gương nay đã nổi sóng, cuồn cuộn bất định.
Thái thượng hoàng cho lui tất cả cung nữ thái giám trong phòng ra, chỉ nhẹ nhàng vuốt tấm chăn lông ở trên đùi, lẳng lặng nhìn nam nhân cao to ở sau đại thụ đang chậm rãi đến gần.
Không thể không nói, ánh mắt của Thái thượng hoàng lúc này thập phần phức tạp.
Đông Huyền đối với nam phong cũng không bài xích cho lắm, huống chi, luận thân phận địa vị, tài năng tướng mạo, Tiêu vương gia và Diệu đế đều không có chỗ nào không giống người trong long phượng cả. (ý là cao quý, thuộc dòng dõi long phượng)
Chỉ là…
Thái thượng hoàng lần thứ hai âm thầm thở dài.
“Ta vốn tưởng rằng khi nãy ngươi sẽ đi ra…”
Tiêu Sơ Lâu rất là tự nhiên ngồi lên ghế đá đối diện lão nhân, lại không chút khách khí mà rót cho mình một chén trà nóng — da mặt dày cùng với thói quen từ trước đến nay vẫn cứ như vậy.
“Tiểu vương quả thật muốn đi ra sớm một chút để uống ngụm trà a, lẻ loi đứng ở nơi nào đó nghe trộm thực sự là rất lạnh.” Tiêu Sơ Lâu nói.
Thái thượng hoàng dở khóc dở cười, không muốn cùng hắn so đo làm gì nữa, chậm rãi nói: “Nguyên nhân lần này bổn hoàng kêu Tiêu vương gia tới, có lẽ Vương gia đã rõ rồi nhỉ.”
Bàn tay đang rót trà của Tiêu Sơ Lâu chợt ngừng lại trong cơn gió rét, hắn cười khổ ngồi xuống: “Rất rõ ràng, phi thường rõ ràng, cực kỳ rõ ràng.”
“Như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khieu-kiem-chi-giang-son/1306030/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.