Phía sau Cổ Phong nham là rừng rậm, cổ thụ che trời, sâu thẳm khó dò, nhân tích hãn chí (ít có dấu vết của con người),tầng tầng lớp lớp chướng khí phảng phất khắp nơi, tựa như một tấm lưới bảo vệ cây cối trong rừng, đủ loại kỳ hoa, dị thảo, độc trùng, dị thú đương nhiên càng thêm sinh sôi nảy nở.
Chẳng biết thần bí nhân kia có bản lĩnh diệu pháp như thế nào, chướng khí u hồn trong rừng rậm mới nhìn thấy người liền tựa như thấy phải cái gì đó rất đáng sợ, vừa đến gần ba người một chút liền e ngại mà tự mình thối lui, nhường cho bọn họ một lối đi nhỏ, ngay cả những độc trùng quái dị cũng phải nhượng bộ lui binh, thỉnh thoảng có vài bụi gai bụi cây vươn lợi đao (ý nói mấy cành cây bén như đao) về phía họ, còn chưa chạm tới đã bị đứt đoạn như lông tơ. Tiêu Sơ Lâu tuy rằng hôn mê bất tỉnh, nhưng Hạ Kiệt đều thấy hết thảy, trong lòng phi thường ngạc nhiên, lại chẳng biết làm thế nào, đối với thần bí nhân này mơ hồ có một loại cảm giác thân thiết.
Sơn đạo ở trong rừng càng đi càng dốc xuống, người nọ đi phía trước dẫn đường, Hạ Kiệt ôm Tiêu Sơ Lâu đi theo phía sau, chú ý theo dõi đường đi, tiện tay dùng bảo kiếm khắc lên cây một chút ký hiệu.
Thần bí nhân thấy động tác của y cũng không nói gì, chỉ mỉm cười. Thỉnh thoảng hắn lại hái một chút dã quả hoặc bắt ấu thú để lót dạ, người này đối với độc vật luôn hiểu rõ, trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khieu-kiem-chi-giang-son/1306002/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.