Hôm nay đã là ngày thứ ba. 
Ngày thứ ba kể từ khi cả hai mất kiểm soát trên ghế sofa, không điện thoại, không tin nhắn, La Tại Dân cứ như vậy đột ngột đến cũng đột ngột đi. 
Đây không phải là điều hắn luôn hy vọng hay sao? Hy vọng La Tại Dân sẽ không lần nữa tới khiêu khích hắn. Lý Đế Nỗ không thể hiểu nổi bản thân mình, tất cả mọi chuyện liên quan đến La Tại Dân đều khiến lý trí hắn loạn thành một đoàn. 
Sáu giờ rưỡi tối, Lý Đế Nỗ theo bản năng đưa mắt dừng lại nơi cửa phòng làm việc. Hôm nay La Tại Dân vẫn là không tới. 
Bỏ đi, người như vậy chỉ chơi đùa cho vui, Lý Đế Nỗ thầm nghĩ. Hắn đã sớm hiểu rõ, không có gì phải buồn cả. 
''Lý Đế Nỗ...'' 
Vội vàng ngẩng đầu lên lại phát hiện không phải người mình muốn gặp, Lý Đế Nỗ mím môi, lần nữa cúi đầu lật xem văn kiện. 
Lý Giai Xán bị bạn phớt lờ có chút không nói nên lời, ''Mày đang đợi ai?'' 
''Không có.'' 
''Tính lừa ai?'' Lý Giai Xán quen nhà quen cửa thả mình nằm lên ghế sofa, ''Vừa rồi mày cho là ai tới tìm mày? Mắt sáng như chó.'' 
''Mày nhìn nhầm rồi.'' 
Cắt, nhàm chán. Lý Giai Xán nhìn Lý Đế Nỗ kiệm lời không nói, như thể cùng cậu nói thêm một lời là sẽ thua cuộc. Tuy rằng trước đây cậu thường xuyên bị ghét bỏ, nhưng cũng không quá đáng đến mức này. 
Chẳng lẽ là thất tình? Lý Giai Xán thuận tay cầm lên gối ôm kéo vào trong ngực. 
Đợi đã, từ khi nào mà văn phòng sơ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khieu-khich/219307/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.