Tiếng xe cứu hoả cùng xe cảnh sát ầm ĩ kêu vang, Sở Hàm nghe mà phát phiền. Y muốn đi lên xem nhà mình, nhưng lại bị người khác sống chết ngăn cản không cho lên.
“Nhà tôi đang cháy anh dựa vào cái gì mà không cho tôi lên!”
“Xin ngài chờ một lát, chờ đồng nghiệp của chúng tôi xử lý xong xuôi, xác nhận an toàn rồi ngài hãy lên”. Nhân viên cứu hoả này thoạt nhìn tuổi không lớn, lời hắn ta nói tuy rằng rất có đạo lý, nhưng hiển nhiên là lúc này Sở Hàm đã chẳng thể nghe vào. “Không phải lửa đã dập xong rồi sao!”
“Xin ngài chờ một chút….”
Ngay tại lúc hai người còn đang kịch liệt giằng co, bên cạnh đột nhiên có người nói chen vào “Nếu không cậu tới nhà tôi nhìn xem”.
Sở Hàm vừa quay đầu lại, sau lưng không biết đã có người đứng đó từ khi nào. Vì đứng ngược sáng nên Sở Hàm thấy không rõ lắm, đến khi lui lại vài bước thì mới nhận ra đó chính là hàng xóm nhà mình.
Lời nguyền khoá quần……
Phản ứng đầu tiên trong đầu là xuất hiện mấy chữ này, Sở Hàm quyết định rất nhanh cúi đầu kiểm tra khoá quần.
Nam nhân đứng đối diện y đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó thấy biểu tình thở phào nhẹ nhõm của y khi kiểm tra khoá quần xong thì không nhịn được nữa mà ha ha cười.
“Tôi chịu cậu rồi….”
Sở Hàm chịu đựng cơn tức, sau ba phút rốt cuộc không nhịn nổi nữa mà đạp nam nhân một cái. “Anh cười đủ chưa hả? Anh nói đến nhà anh nhìn là ý gì?!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khieu-khich-ben-nguoi/64619/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.