Liên tiếp mấy ngày sau đó, Sở Hàm đều bận đến rối tung rối mù.
Nói thế nào thì cha mẹ y cũng hiếm có khi đến chơi một chuyến, ban ngày khi y đi làm, hai vị sẽ ra ngoài đi dạo, đến tối thì phải bồi ăn bồi uống bồi ngủ, giữa lúc đó có nhận được hai cuộc điện thoại, lại phải nghe lén lút hệt như kẻ trộm.
Lại cũng trùng hợp, lúc y đang cùng cha mẹ ăn cơm tối thì nữ thư ký lần trước nói chuyện cùng y gọi điện thoại tới.
Âm thanh qua điện thoại nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, tuy không nghe rõ nội dung, nhưng chắc chắn vẫn nhận ra được là giọng nam hay nữ. Sở Hàm nghe điện thoại, thấy mắt mẹ mình sáng lên thì rất bất đắc dĩ.
“Lần trước anh nói mời em ăn cơm, còn tính không?”
“Tính, đương nhiên là tính chứ!”
Sở Hàm nở nụ cười, chỉ là có chút cứng ngắc.
“Có lẽ hai ngày nữa em sẽ rời khỏi công ty, khi nào thì anh có thời gian?”
Sở Hàm nhướn mày. “Vậy thì ngày mai đi, để anh sắp xếp”.
“Được, vậy em chờ điện thoại của anh”.
Cũng không nói nhiều nữa, thư ký cười một cái rồi cúp máy.
Sở Hàm vừa quay đầu đã thấy gương mặt đầy vẻ nghi vấn của mẹ mình, chỉ có thể thở dài. “Là thư ký ở công ty”.
“Thư ký của con?”
“Không phải, thư ký phòng giám đốc”.
“À. Bộ dáng đẹp không?”
“Cũng không tệ lắm”.
Có thể làm việc ở phòng giám đốc, đương nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khieu-khich-ben-nguoi/3182986/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.