Sáng ngày hôm sau, Sở Hàm mới nhớ ra tối hôm trước có một chuyện rất quan trọng y đã quên không hỏi, thừa dịp Trâu Nhạc còn chưa dậy, trực tiếp kéo hắn. “Di động của tôi sao lại bị chuyển cuộc gọi? Ngải Chủ Lực gọi cho tôi sao lại chuyển đến số của anh?”
Trâu Nhạc nghiêng đầu nhìn y một cái. “Điện thoại của cậu lần trước bị ngâm nước hỏng, chính cậu đòi mở chức năng này, quên rồi?”
Sở Hàm đối với sản phẩm điện tử thật sự là không có thiên phú, cuối cùng chỉ có thể tới nhờ cậy Trâu Nhạc.
“Tôi bảo anh làm?”
“Không phải sao?”
Trâu Nhạc coi như chuyện đương nhiên nhướn mày. “Cậu sợ lần sau lại xảy ra chuyện này, nhỡ có chuyện gì ngoài ý muốn lại không biết, cho nên mới để tôi cài đặt lại một chút”.
“Chuyện lúc nào nhờ?”
Sở Hàm ngay cả một chút ấn tượng cũng không có.
Y vừa hỏi xong, Trâu Nhạc liền cười một cái rất quỷ dị. Điều này làm cho Sở Hàm có một dự cảm không tốt, quả nhiên, sau nửa khắc, Trâu Nhạc nhìn y chậm rãi mở miệng. “Sau khi hai ta ở bàn uống nước làm xong”.
Nháy mắt, Sở Hàm có một loại xúc động muốn đánh người.
Bất quá Sở Hàm vẫn còn vấn đề chưa hiểu.
Chuyển cuộc gọi không phải là lúc máy bận mới bị chuyển đi sao, thế nào mà đúng dịp Ngải Chủ Lực gọi y lại không nhận được?
Lại còn có mỗi một số bị chuyển?
Thế nhưng đề tài này sau đó đã bị Trâu Nhạc dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khieu-khich-ben-nguoi/3182981/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.