Lúc đứng ở dưới lầu, Sở Hàm theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn.
Bất ngờ phát hiện ra trong nhà Trâu Nhạc không mở đèn.
Chẳng lẽ lại trùng hợp như thế, y vừa xuống dưới lầu người này liền ra ngoài?
Đem theo hoài nghi trở về nhà, Sở Hàm do dự một chút, cuối cùng lúc đi ra thang máy, y vẫn rẽ về hướng nhà Trâu Nhạc.
Cho dù Trâu Nhạc có ở nhà, y đến lấy lại đồ của mình cũng không có gì sai.
Thế nhưng mở cửa rồi, bên trong quả nhiên không có ai.
Cả nhà tối đen như mực, một chút ánh sáng cũng không có.
Sở Hàm mở đèn, nhìn phòng khách vẫn nguyên vẹn như lúc trước. Túi đồ trong tay để tạm lên mặt tủ, Sở Hàm quét mắt nhìn một vòng, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, đi tới khách phòng thu dọn đồ đạc của mình.
Lúc y mở cửa ra, thật bất ngờ.
Trên bàn sách có để một ly café.
Vẫn chưa uống hết, chiếc ghế cũng bị dời đi, tựa hồ đã có người ngồi ở đây rất lâu.
Rất rõ ràng, người kia chính là Trâu Nhạc.
Hoá ra hắn không đến thư phòng là do vẫn ngồi ở khách phòng này. Thậm chí rất có thể, từ lúc y rời đi, hắn vẫn luôn ở đây.
Cảm giác khó chịu trong ngực ngày càng mãnh liệt, Sở Hàm nhíu nhíu mày, nửa ngày cũng không biết mình muốn làm gì.
Y không hiểu được tình cảm của Trâu Nhạc.
Cũng không hiểu được vì sao nam nhân đối với nam nhân có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khieu-khich-ben-nguoi/3182967/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.