Trong lúc ăn cơm, hai người đều không nói chuyện với nhau. Hàn Lan Uy nhìn cô thật lâu nhưng Phùng Lãnh Nhi hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình. 
Những hành động thất thường vừa rồi vẫn khiến cô ảo não không thôi, bây giờ cô không thể lại mất mặt, cô phải tìm thời gian để nghĩ kế hoạch, chỉ nghĩ đến tương lai ngày nào cũng bị Hàn Lan Uy khống chế, cô liền cảm thấy thật tức khí. 
. Buổi chiều tôi phải về công ty một lát, có thể về trễ một chút. 
Phùng Lãnh Nhi liếc nhìn anh một cái không trả lời. 
. Cả buổi chiều em có thể làm việc của em nhưng buổi tối bảy giờ, em phải chuẩn bị cùng tôi tham dự tiệc của hội liên minh ngân hàng, tôi sẽ về đón em. 
Hàn Lan Uy nhìn chằm chằm vào mắt của Phùng Lãnh Nhi, dường như muốn từ ánh mắt của cô tìm ra điều gì đó. 
. Xin tuân lệnh anh, Hàn tổng. 
Lời nói mơ hồ tràn ngập sự châm chọc và khiêu khích. Hàn Lan Uy cúi người về phía trước, đưa một tay ra trêu chọc đôi môi của cô. 
. Đừng nghĩ muốn chọc giận tôi, em gánh không nổi hậu quả cơn giận của tôi đâu. 
Anh nói cực kỳ nhẹ nhàng, ngón trỏ cũng nhanh chóng tiến vào miệng trêu chọc cái lưỡi đinh hương của cô. Trong mắt hiện ra vẻ ham muốn trắng trợn, một phút cũng không rời nhìn chằm chằm vào cô. 
Sau khi Phùng Lãnh Nhi cùng Hàn Lan Uy trở về, anh nhẹ nhàng đặt cô trên giường. 
Sau khi cởi bỏ cà vạt cùng áo vest của mình, anh bắt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khieu-chien-tong-tai-lanh-lung/1796398/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.