Vào nhà, việc đầu tiên Mạc Tịch Nguyên làm là đi lên lầu gặp mẹ mình. Mẹ của Mạc Tịch Nguyên tên là Hứa Đồng, khi còn trẻ là một mỹ nhân, sống chung với cha Mạc Tịch Nguyên khi chưa kết hôn, sinh ra Mạc Tịch Nguyên. Người đứng đầu Mạc gia lúc đó là ông nội của Mạc Tịch Nguyên, Mạc cha là con trai thứ hai, căn cơ không vững, lúc sức khoẻ Mạc lão gia đi xuống, cha Mạc Tịch Nguyên một lòng một dạ chỉ nghĩ đến chuyện đoạt quyền, rời bỏ Mạc mẹ trở về Giang Vũ. Thời điểm đó mang thai khi chưa kết hôn là tội lớn khiến cả nhà không ngóc đầu lên nổi, Hứa gia xấu hổ, nhận chút của hồi môn vội vàng gả mẹ Mạc Tịch Nguyên cho một tên lưu manh, biệt danh thường gọi là Trần ma bài, người đó chính là cha của Tiêu Đồng. Mạc mẹ sinh Mạc Tịch Nguyên không đủ tháng, Trần ma bài tất nhiên là bị người cắm sừng, liền muốn ném chết Mạc Tịch Nguyên, may mà còn có mẹ của Trần ma bài tốt bụng, gạt hắn lặng lẽ cứu Mạc Tịch Nguyên một mạng, với người ngoài chỉ nói là vì sinh con gái, không có cách nào nối dõi tông đường nên bóp chết. Qua một năm, Mạc mẹ sinh Tiêu Đồng, Tiêu Đồng mới vừa đủ tháng, Mạc mẹ liền cầm lộ phí bà nội Tiêu Đồng cho, mang theo Mạc Tịch Nguyên bỏ trốn, ngay cả tên cũng chưa đặt cho Tiêu Đồng, chỉ là lúc gần đi cắn mạnh lên vai Tiêu Đồng một cái, để sau này còn nhận lại nhau. Vợ của Trần ma bài chạy mất, hắn mất mặt không dám nói với người ngoài, người khác hỏi, hắn chỉ nói vợ chết rồi, khó sinh nên chết ở nhà, nói dối nhiều năm nghiễm nhiên lừa được cả chính mình, miêu tả cũng càng ngày càng sinh động như thật, thế là hàng xóm xung quanh tin tưởng không nghi ngờ gì, ai cũng nói Trần ma bài bạc khắc vợ, Tiêu Đồng khắc mẹ, hai kẻ khắc tinh làm chết Mạc mẹ. Sau đó, cảnh tượng lúc chết của Mạc mẹ được lưu truyền ngày càng sinh động, giống như họ tận mắt nhìn thấy. Sau đó nữa cha của Mạc Tịch Nguyên đoạt được quyền lực ở Mạc gia, tìm vợ con về, lúc đó Mạc Tịch Nguyên chưa tới hai tuổi, tiếc là Mạc mẹ đã có mầm bệnh, sức khoẻ dần suy yếu, dựa vào đủ loại thuốc bổ duy trì đến hôm nay, đã là cung giương hết đà, không còn thuốc chữa. Mạc mẹ một đời truân chuyên, sống đến hôm nay đã không còn ước vọng gì khác, bà chỉ muốn gặp lại đứa con nhỏ năm đó mình không cách nào mang theo. Chỉ là nhiều năm trôi qua nhưng tung tích con gái vẫn như cũ không tìm thấy, mấy năm gần đây Mạc mẹ đã không còn hy vọng, chỉ mong nàng không hận chính mình là tốt lắm rồi. "Mẹ." Mạc Tịch Nguyên đi vào phòng ngủ của mẹ chị. Mạc mẹ còn chưa ngủ, cầm một lọn tóc máu ngắm nhìn chăm chú trước đèn bàn, thấy Mạc Tịch Nguyên đi vào, cất lọn tóc vào tủ đầu giường, che miệng ho một tiếng, "Tịch Nguyên về rồi à, mệt không con? Mẹ nói nhà bếp nấu canh hạt sen cho con rồi, chờ chút nữa họ đem một chén vào phòng con, giúp an thần." "Cảm ơn mẹ." Mạc Tịch Nguyên nhìn ngăn tủ một chút, "Mẹ, vừa nãy mẹ cầm gì vậy?" "Tóc máu của em gái con. Nếu năm đó trước khi đi không nhẫn tâm cắt một nắm tóc máu mang theo, qua nhiều năm như vậy mẹ cũng không biết lấy gì để mà nhớ nữa, cũng không biết bây giờ em gái con đang ở đâu, có bị người khác ức hiếp hay không." Mạc mẹ nói, khoé mắt đã ươn ướt, "Đời này mẹ không gặp được con bé, Tịch Nguyên, sau này con tìm thấy em con, thay mẹ nói xin lỗi với em, nói mẹ có lỗi với em, đừng hận mẹ." "Mẹ, đừng nói vậy, thân thể mẹ vẫn tốt, chắc chắc là có thể chờ đến lúc tìm được em." "Con đừng an ủi mẹ, sức khoẻ của mình mẹ rõ hơn ai hết, có thể qua được mùa đông này là tốt lắm rồi. Tịch Nguyên, dạo này mẹ hay nằm mơ, thấy em gái con về, một nhà chúng ta năm nay được đoàn viên." Mạc mẹ khóc nức nở nói, "Nếu như thật sự có một năm đoàn viên như vậy, mẹ chết cũng không hối tiếc." "Mẹ..." Khổ sở những năm qua của mẹ mình Mạc Tịch Nguyên luôn nhìn thấy, bà ngày đêm nhớ mong em gái chị cũng biết, vốn là muốn chờ bệnh tình Tiêu Đồng tốt lên sẽ nói với bà đã tìm được em mình, nhưng giờ xem ra không chờ được đến lúc đó, Mạc Tịch Nguyên do dự mãi, rốt cuộc nói sự thật cho mẹ mình, "Mẹ, tìm được em rồi." "Con nói... Con nói cái gì?" Mạc mẹ thần sắc kích động, nắm chặt tay Mạc Tịch Nguyên, suýt nữa thở không ra hơi, "Con nói lại lần nữa... Tịch Nguyên, không phải con chỉ nói cho mẹ vui chứ? Em gái con... Em gái con thật sự tìm được rồi?" "Tìm được rồi." "Tìm thấy lúc nào? Con bé bây giờ đang ở đâu? Tịch Nguyên, đưa mẹ đi gặp nó mau lên, nhanh đưa mẹ đi gặp con gái..." Mạc mẹ chắp tay lại, trong miệng không ngừng lặp đi lặp lại "A di đà Phật", "Con gái của mẹ, con gái của mẹ... Mẹ có lỗi với con... lúc trước mẹ không nên bỏ con lại..." Càng nói tới, Mạc mẹ càng đấm ngực giậm chân khóc to hơn, một câu rồi một câu xin lỗi con gái. Sức khoẻ của bà không tốt, Mạc Tịch Nguyên sợ bà kích động hại sức khoẻ thêm, khuyên nhủ hồi lâu, Mạc mẹ cuối cùng cũng ngừng khóc, lau nước mắt hỏi: "Em gái con, con bé tên gì?" "Em ấy gọi là Tiêu Đồng, cùng tên với mẹ." "Nhờ bà nội của nó có lòng tốt, sợ mẹ không tìm được mới đặt tên như vậy." Mạc mẹ vừa nói vừa khóc, "Vậy mà mẹ vẫn không tìm được nó, Tiêu Đồng... Tiêu Đồng... Là mẹ có lỗi với con." Mạc Tịch Nguyên cũng không nhịn được có chút nghẹn ngào, hai mẹ con ngồi đối diện một hồi lâu, mãi đến tận khi cha Mạc Tịch Nguyên trở về, mẹ con hai người mới lau khô nước mắt làm như không xảy ra chuyện gì. Biết con gái còn sống, bệnh tình Mạc mẹ lập tức tốt lên không ít, buổi sáng tinh thần cũng tốt hơn xưa rất nhiều, bình thường bà cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước, nhưng hôm nay lại gọi người đến làm tóc, để Mạc Tịch Nguyên chọn cho mình một bộ trang phục thích hợp, nhìn qua vẫn còn thấy loáng thoáng cảm nhận được phong thái mỹ nhân của ba mươi năm trước. "Mẹ, ăn mặc thế này là muốn đi tới chỗ nào đây?" Mạc Tịch Nguyên cười hỏi. "Còn có thể đi chỗ nào, đương nhiên là đến gặp em gái con rồi." Mạc mẹ vẻ mặt vui sướng trả lời. Nét cười trên mặt Mạc Tịch Nguyên cứng đờ, "Hôm nay?" "Đúng vậy." Phát hiện ra Mạc Tịch Nguyên khác thường, Mạc mẹ cẩn thận thăm dò từng li từng tí, "Hôm nay không được sao?" "Hôm nay..." "Có phải là em con hận mẹ, không muốn nhận mẹ?" Mạc mẹ kinh hoàng nói, "Tịch Nguyên, mẹ biết mẹ có lỗi với nó, mẹ... Mẹ không nói cho nó mẹ là ai được không? Mẹ chỉ nhìn nó một cái thôi, mẹ chỉ muốn nhìn con gái của mình một chút..." "Không phải không phải, mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều, Tiêu Đồng em ấy không hận mẹ, chỉ là..." "Chỉ là cái gì?" "Chỉ là bây giờ em ấy bị bệnh, mẹ, con dẫn mẹ đi, nhưng mẹ phải chuẩn bị tâm lý thật tốt." Mạc mẹ mừng rỡ, "Tốt tốt! Chỉ cần có thể gặp mặt em con là được!" Chỉ là Mạc mẹ không nghĩ ra, Mạc Tịch Nguyên nói chuẩn bị tâm lý là có ý gì, mãi đến tận khi lái xe đến cửa Viện 2, bà mới hiểu được. "Em con... Tiêu Đồng bị làm sao? Con nói bị bệnh, là bệnh gì?" Mạc Tịch Nguyên dẫn mẹ chị đi vào, vừa đi vừa an ủi, "Mẹ, đừng vội, lúc trước Tiêu Đồng chịu chút kích thích, tinh thần không tốt lắm, nhưng bây giờ đã tốt lắm rồi, hiện tại y học phát triển như vậy, em ấy sẽ nhanh khỏi bệnh thôi." Lời này căn bản không có hiệu quả, vẫn chưa thấy Tiêu Đồng, Mạc mẫu đã khóc một hồi, mãi đến lúc đứng trước cửa phòng bệnh Tiêu Đồng, bà mới nhớ tới lời khuyên của Mạc Tịch Nguyên, ổn định tâm tình, ngừng khóc. Hai người đến sớm, lúc đi vào Tiêu Đồng còn đang ngủ, Dì Lưu đi chuẩn bị điểm tâm, chỉ có dì Triệu trông chừng trong phòng bệnh. Dì Triệu nhìn thấy người tới, sợ hãi vội đi tiếp đón, "Phu nhân à, thân thể bà đã yếu ớt, còn đến bệnh viện làm gì? Chút nữa gặp phải chuyện gì không thoải mái, không biết tiên sinh sẽ trách tội bọn tôi thế nào nữa!" Mạc Tịch Nguyên đỡ Mạc mẹ ngồi xuống, nói: "Dì Triệu, ở đây không còn việc của dì nữa, dì ra ngoài trước đi, mẹ con muốn tới thăm Tiêu Đồng một chút." "Được được được, tiểu thư, phu nhân, vậy tôi đi, có việc gì nhớ gọi tôi." Dì Triệu nói xong đi ra. Mạc mẹ lúc này mới dám vươn người về phía trước, xích lại gần Tiêu Đồng, lướt qua gương mặt Tiêu Đồng, cẩn thận ngắm nhìn. "Giống, thật là giống." Mạc mẹ vuốt lên mắt Tiêu Đồng nói, "Đôi mắt của chị em các con đúng là một khuôn đúc ra." Lúc Mạc mẹ bỏ lại Tiêu Đồng thì nàng mới được một tháng, hơn ba mươi năm đã không còn nhớ rõ tướng mạo của nàng. Nhưng hôm nay vừa nhìn thấy lại không cảm thấy xa lạ chút nào, giống như trong ba mươi năm này, bà luôn ôm ấp dáng vẻ lúc trưởng thành của Tiêu Đồng hồi tưởng trong từng giấc mơ, người trước mắt này, cùng với đứa con gái bà nhớ nhung ba mươi năm qua không chút mảy may khác biệt. "Tiêu Đồng của mẹ thật đáng thương, ở bên ngoài chịu khổ thế nào mà cả người gầy gò, một chút thịt cũng không có thế này." Nói xong trong mắt lại có chút ẩm ướt. Tiếng nói chuyện của bà đánh thức Tiêu Đồng, Tiêu Đồng mơ mơ màng màng mở mắt, đúng lúc nhìn thấy một phu nhân lớn tuổi xa lạ ngồi bên góc giường của mình, dáng vẻ thương tâm, doạ nàng sững sờ. "Tiêu Đồng, em tỉnh rồi." Mạc Tịch Nguyên vội vàng vừa cười vừa giải thích với Tiêu Đồng, "Giới thiệu với em, đây là mẹ chị, hôm nay bà tới đây kiểm tra sức khoẻ, nghe nói em là bạn của chị nên muốn tới thăm em một chút, xin lỗi đã đánh thức em." "Ồ..." Tiêu Đồng như hiểu mà không hiểu gật gù, ngồi dậy, "Dì khoẻ." "Ai, ai..." Mạc mẹ nhìn nàng, không biết nên cười nên khóc, kích động đến nửa ngày nói không ra lời, "Gọi là Tiêu Đồng đúng không? Đứa trẻ ngoan, đứa trẻ ngoan của mẹ..." "Mẹ, mẹ đừng dọa Tiêu Đồng." Mạc Tịch Nguyên nói rồi rót ly nước cho Tiêu Đồng, "Tiêu Đồng em đừng để ý, người lớn tuổi luôn như vậy, tâm tình tương đối dễ kích động." "Không có gì, bà của tôi cũng vậy." Tiêu Đồng uống một hớp, vén chăn lên rời giường rửa mặt, rửa sạch cơn buồn ngủ, nghĩ lại trong phòng còn có người ngoài, đi vào phòng tắm tiện thể cột tóc lên, thay một bộ quần áo chỉnh tề mới đi ra, "Dì ăn điểm tâm chưa?" "Ở nhà ăn một chút." Mạc mẹ đỏ mắt nói, "Đứa trẻ ngoan, con đói bụng không? Tịch Nguyên, nhanh lên, nói họ nhanh mang điểm tâm lên." "Dạ." Mạc Tịch Nguyên đáp một tiếng, nói dì Triệu đứng bên ngoài chuẩn bị điểm tâm, chỉ chốc lát sau, hai người liền bưng một bàn đi vào. Bởi vì hôm nay Mạc mẹ cũng ở đây, vậy nên bữa sáng đặc biệt long trọng, điểm tâm món Trung, món Tây gì cũng có, gần như là nửa bàn tiệc Mãn Hán toàn tịch*. Sáng nay Mạc Tịch Nguyên và mẹ chị cũng không ăn ở nhà, thế là cùng ăn với Tiêu Đồng. Ăn xong bữa sáng, Mạc mẹ lại nắm tay Tiêu Đồng hỏi han ân cần, hỏi nhà nàng còn có ai, hỏi nàng mấy năm nay sống có tốt không, hỏi nàng đã kết hôn chưa, có đối tượng chưa. Tiêu Đồng không quen người xa lạ có thái độ thân thiết vồ vập như vậy, lúc đầu còn có thể lễ phép trả lời, sau đó cảm thấy vị phu nhân này hỏi càng lúc càng nhiều, giống như có ý đồ gì đó, quyết định mở TV xem, hời hợt trả lời một hai tiếng, rõ ràng mất tập trung. "Tiêu Đồng, hôm nào đến nhà dì chơi một lát được không? Dì làm cho con mấy món, con lớn như vậy còn chưa được ăn món dì làm, dì làm món tôm nướng chị Tịch Nguyên của con thích ăn nhất, con đến nhà dì cũng làm cho con, được không?"" Này lời đã thân thiết đến mức khiến Tiêu Đồng thấy phản cảm, Tiêu Đồng chẳng muốn xem TV nữa, quay mặt lại nói: "Tôi không thích ăn tôm, ngài vẫn nên làm cho Mạc Tịch Nguyên ăn đi." "Vậy con thích ăn cái gì? Nói cho dì biết, dì sẽ làm cho con." "Tôi không thích ăn gì hết, tôi với dì không quen không biết, tôi cũng không phải là bạn bè của Mạc Tịch Nguyên, cảm ơn dì quan tâm, mời trở về đi." Khẩu khí của Tiêu Đồng làm Mạc Tịch Nguyên tức giận, "Tiêu Đồng, sao em có thể nói chuyện với bà như vậy!" "Không có chuyện gì, không có chuyện gì, Tiêu Đồng con đừng giận, là dì mạo phạm, vậy hôm nay con nghỉ ngơi cho tốt, hôm nào dì lại đến thăm con." Mạc mẹ lôi kéo Mạc Tịch Nguyên đang tức giận đi ra ngoài, "Đi ra ngoài một chút, đừng nóng giận, là do hôm nay chúng ta tới không đúng lúc, không nói tiếng nào đã đến, chẳng trách Tiêu Đồng không thích ứng..." Mạc Tịch Nguyên kiềm nén một bụng bất mãn, để tài xế đưa mẹ mình về, xoay người liền đi tìm Tiêu Đồng chất vấn, "Sao em có thể nói những lời như vậy với bà?" Tiêu Đồng tỏ vẻ không quan tâm, "Tôi không thấy mình có gì sai." "Em có biết bà là ai không?" "Lúc trước không biết, bây giờ ít nhiều có thể đoán được." Tiêu Đồng nở nụ cười tuỳ hứng, "Chẳng trách hồi trước đang yên đang lành lại phải kiểm tra thêm lần nữa, hóa ra là vì chuyện này." "Em..." Mạc Tịch Nguyên hiển nhiên không ngờ hiện tại Tiêu Đồng tỉnh táo như vậy, lắp ba lắp bắp, "Em nói cái gì?" "Trước đó không biết tại sao phải làm kiểm tra lần nữa, chị còn tự dưng hỏi chuyện mẹ của tôi, tôi với chị không quen không biết, chị quan tâm tôi thì cũng được đi, còn quan tâm luôn cả mẹ của tôi, Mạc Tịch Nguyên, tinh thần của tôi chỉ là có chút vấn đề, không phải mất trí nhớ, cũng không phải mất luôn trí khôn, mọi việc nối tiếp nhau như vậy, cũng phải đoán được chứ." "Em đoán ra chuyện gì?" "Tôi đoán, còn có hôm qua chị nói, tôi là em gái chị." Tiêu Đồng che mắt cười khổ, "Ây da, đúng thật là quá khó xử rồi." Mạc Tịch Nguyên dở khóc dở cười, không còn lời nào để nói, chị không biết mình nên vui hay nên buồn, Tiêu Đồng thông minh như vậy, không cần nói cũng đã đoán ra tám, chín phần, nhưng thái độ này của Tiêu Đồng, xem ra không phải là muốn có liên quan gì đến mẹ. Mạc Tịch Nguyên nói: "Nhiều năm qua mẹ vẫn luôn nhớ em." "Thật không?" Tiêu Đồng cúi đầu, dáng vẻ thờ ơ. "Năm đó bà cũng là bất đắc dĩ, nhiều năm như vậy vẫn luôn hối hận lúc trước bỏ em lại, em nên cho bà một cơ hội." "Thì ra lúc trước là bà ấy chủ động bỏ tôi." Tiêu Đồng thấu hiểu, "Tất nhiên, với cái nhân cách đó của cha tôi, nếu tôi là bà ấy, tôi cũng sẽ chọn lựa giống như vậy." "Tiêu Đồng..." "Bà tên là gì?" "Cái gì?" Mạc Tịch Nguyên sững sờ. "Mẹ của chị, bà ấy tên là gì?" Mạc Tịch Nguyên nói: "Hứa Đồng." Tiêu Đồng ừ một tiếng, "Biết rồi." Tiêu Đồng nghĩ, chẳng trách bà nội nói tên của mình là do mẹ đặt cho, thì ra không phải trước khi qua đời đặt cho nàng một cái tên, mà bà đã vội vã bỏ đi trước cả khi kịp đặt tên cho mình, thế là bà nội lấy tên mẹ đặt cho nàng. Lúc nhỏ Tiêu Đồng từng nghĩ, nếu như mẹ mình còn sống, cuộc đời mình có khác gì không. Sau đó nàng lớn hơn một chút, lại nghĩ, bản thân phải cố gắng, vì công ơn sinh thành của mẹ mà sống tiếp. Sau đó nữa, Tiêu Đồng rơi vào Địa Ngục, nàng nghĩ, sau khi mình chết, tốt nhất là đừng nên đi gặp mẹ, người như mình, hà tất phải làm cho mẹ xấu hổ. Giờ đây nàng mới biết, thì ra mẹ mình vẫn còn sống, và tất cả mọi thứ chẳng có gì thay đổi cả. Mình là kẻ không được chào đón ngay từ lúc vừa chào đời, trải qua đủ loại đau khổ, cũng là đáng đời mình thôi. - ----------------------------------------------------------------- *Mãn Hán toàn tịch: Trong suốt triều đại nhà Thanh (1644-1911),Trung Hoa nằm dưới quyền cai trị của người Mãn Châu đến từ phương Bắc. Từ đây, một cuộc xung đột sắc tộc giữa người Hán và người Mãn diễn ra sâu sắc. Hoàng đế Khang Hy khi đó nhận ra rằng để củng cố quyền lực của mình, cần thống nhất các dân tộc lại với nhau. Vì vậy, vào ngày sinh nhật thứ 66 của mình, hoàng đế Khang Hy đã tổ chức một đại yến tiệc triều đình Mãn Hán, hay còn gọi là "Mãn Hán toàn tịch". Bữa đại yến này được tổ chức trọn 3 ngày với 6 bữa tiệc, quy tụ đầu bếp và các món ăn đến từ khắp mọi nơi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]