Thang Lục bước nhanh đến trước mặt Diệp Đàn, lập tức phát giác động tác hơi thất thố, liền khôi phục lại phong độ hoàn mỹ của bản thân, cố gắng sử dụng giọng nói vững vàng mà nghiêm túc, kính cẩn hướng trước mặt Diệp Đàn chứng thực phán đoán của mình.
” Diệp quản gia, ngài có vừa lòng với hoàn cảnh nơi này không?”
” Ân, ta rất hài lòng, đại thiếu gia cũng rất thích.” Bởi vì Vân Tả Ý hiếm khi đồng ý dùng bữa nơi công cộng nên tâm tình của Diệp Đàn rất tốt, khuôn mặt nghiêm túc cổ điển cũng xuất hiện tia cười cười.
” Tạ ơn Diệp quản gia khích lệ, sau này ta nhất định cố gắng công tác cho Hội, tin tưởng vào chỉ đạo của ngài, Thiên Hành Thương Hội nhất định sẽ nâng cao một bậc.” Vẻ tươi cười hiếm thấy trên gương mặt Diệp Đàn khiến Thang Lục càng thêm khẳng định vào suy đoán bản thân. Không chần chừng liền vỗ mông ngựa.
” Hảo, tốt lắm.” Diệp Đàn cả đời không biết bị người ta nịnh bợ bao lần, nhưng lời hay ai chẳng thích nghe, hơn nữa tâm tình hắn đang lúc vui vẻ, vì thế mấy lời của Thang Lục đang cung cung kính kính với hắn rất lọt tai, không khỏi thốt lên chữ hảo.
” À, bàn ghế kia là……”
” Đại thiếu gia sẽ xuống đây dùng cơm.” Diệp Đàn hiểu được nghi đoán trong lòng Thang Lục, liền cười cười đáp lời.
” Này…… Này……” Thang Lục vội vàng ngẩng đầu, nhìn đến vẻ mặt cười cười của Diệp Đàn, nháy mắt liền hiểu được Diệp Đàn đã sớm nhận rõ trò xiếc của mình. Trán không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khiet-phich-thieu-gia/178295/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.