” Vì sao trốn tránh ta?” Vân Hàm Phong vẻ mặt âm trầm tới gần Vân Tả Ý.
” Nói! Vì sao không trả lời ? Ngươi rõ ràng biết ta yêu ngươi, ngươi không thể nhận, ta có thể cho ngươi thời gian nhận, nhưng vì sao ngươi phải trốn tránh ta?” Vân Hàm Phong thần sắc ẩn ẩn vẻ điên cuồng.
Vân Tả Ý nhắm mắt, lại mở mắt, khóe miệng nổi lên một tia cười lạnh:” Phụ thân, ngài nhìn rõ ràng chứ, trước mặt chính là con của ngài, mà ngài là phụ thân của hắn. Ngài cùng ta, đều đã có vợ có con, ngài dựa vào cái gì nói lời yêu? Dựa vào cái gì muốn ta đáp lại?”
” Ngươi……” mặt Vân Hàm Phong lập tức biến trắng bệch. Hắn vươn tay chậm rãi vuốt ve hai má Vân Tả Ý, thình lình nở ra một nụ cười quyết tuyệt đến tàn nhẫn:” Ngươi thật sự nghĩ như vậy sao? Nhưng là ta……thầm nghĩ phải có ngươi, mặt khác đều không sao cả.” Trong giọng nói kiên định không thể nghi ngờ. Đúng vậy, đều không sao cả, cho tới nay hắn duy nhất quan tâm chỉ có Ý nhi mà thôi.
” Ngươi……” Vân Tả Ý quả thực không thể tin được, hắn cư nhiên được đến câu trả lời như vậy.
Vân Hàm Phong lấy ngón tay tinh tế vuốt ve hai má Vân Tả Ý, thỏa mãn cảm thụ xúc cảm nhẵn nhụi:” Cho nên, mấy vấn đề này ngươi cũng không cần lo lắng. Ngươi chỉ cần đáp lại tình cảm ta là được .” Nói xong, cúi người hôn lên môi Tả Ý.
” Ngô…ngươi như vậy…liền….không sợ ….Vân gia.. bị hủy.” Vân Tả Ý giãy dụa đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khiet-phich-thieu-gia/1581542/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.