Với sự kiên trì của Vân Hàm Phong, Vân Tả Ý chỉ có thể lưu luyến tạm thời tách ra tiểu bảo bảo đang nằm trong tay Phương Tuyết.
Vân Tụ giống như cũng biết người hay đùa giỡn với bé sắp phải rời khỏi, nhất thời lại gào cổ họng khóc khan lên, nhưng vô luận hắn khóc lớn bao nhiêu, Vân gia từ trên xuống dưới cũng sẽ không mạo hiểm khiến cho Vân Tả Ý bị bé dây dưa làm mệt.
……
……
Vân thị tổng bộ.
Văn phòng rộng lớn lấy màu đen làm tông chủ đạo, đang im lặng phi thường. Nếu không phải tiếng bút ghi chép xoèn xoẹt rất nhỏ không ngừng vang lên, chỉ sợ sẽ làm người khác nghĩ đến nơi này không có ai.
Vân Hàm Phong đọc nhanh như gió những văn kiện đồng thời cũng mỗi khắc lưu tâm đến người đang múa bút thành văn phía bên kia. Hình như Ý nhi hôm nay tâm tình tốt lắm – từ tốc độ ngòi bút so với bình thường nhanh rất nhiều có thể thấy được điều đó.
Rốt cục đợi cho người nọ dừng bút, Vân Hàm Phong chớp thời cơ hỏi:” Chuyện gì cao hứng như vậy?”
Vân Tả Ý vừa lòng xem kỹ bản nháp đầy chữ trên bàn, nghe Vân Hàm Phong hỏi, sung sướng ngẩng đầu đáp :” Nhiệm vụ thăng cấp năm ba đã giải quyết xong.”
Vân Hàm Phong sửng sốt.
” Phụ thân còn nhớ hay không tinh cầu ta bị lưu lạc ở Mê Lưu?”
” Nhớ rõ. Nó hiện tại kêu tinh cầu ml001.” Vân Hàm Phong đáp.
Lúc này đổi thành Vân Tả Ý ngây ngẩn cả người, sau một lúc lâu mới cảm thán nói:” Nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khiet-phich-thieu-gia/1581531/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.