” Nhưng phụ thân là ông nội của bé.”
Ông nội! Vân Hàm Phong mặt đầy hắc tuyến, nguyên lai hắn đã là ông nội của người ta a……
” Phụ thân, ngươi làm sao vậy?” Vân Tả Ý lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện Vân Hàm Phong không thích hợp.
” Không sao.” hai chữ này có cảm giác theo hàm răng cố nói ra. Vân Hàm Phong dọn xong đồ ăn, đứng dậy nói :” Hảo hảo ăn cơm trưa, ta một hồi sẽ trở lại.”
“Vâng.” Vân Tả Ý gật đầu.
Gặp Vân Tả Ý cúi đầu khai ăn, Vân Hàm Phong xoay người xuất môn.
Lúc tiếng đóng cửa vang lên, Vân Tả Ý cảm thấy mình dường như đã quên cái gì. Đã quên gì chứ? Nghĩ như thế nào cũng không ra, đang muốn dùng thức ăn thì Vân Tả Ý mạnh mẽ nhớ tới hắn đã quên chuyện gì: tên của cục cưng , phụ thân còn chưa đáp ứng đặt tên……
……
Ăn xong cơm trưa, Vân Tả Ý thấy Vân Hàm Phong vẫn chưa trở về, đành phải tùy tay cầm lấy một quyển sách đọc. Lúc trước quyển sách làm cho hắn lưu luyến đã bị phụ thân thuận tay mang theo, bởi vì Vân Hàm Phong sợ Vân Tả Ý chỉ lo đọc sách mà không ăn cơm.
……
Sách chưa xem vài tờ, cánh cửa đã bị mở ra. Vân Tả Ý nhìn thẳng Vân Hàm Phong ……đến quyển sách trên tay.
Vân Hàm Phong nhìn tầm mắt Vân Tả Ý hung hăng buồn bực một phen. Sách có gì đẹp chứ, có đẹp như hắn sao ? Nói lầm bầm, dám cùng ta thưởng Ý nhi , chờ ngươi bị Ý nhi xem xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khiet-phich-thieu-gia/1581522/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.