Đại Ngưu nguyên là một tiều phu trên núi, trong nhà tổ tiên không lưu lại gia sản gì, tự mình làm việc lại mệt lại không tiền đồ. Mỗi sáng vất vả đi bổ củi cả ngày cũng chỉ có thể đổi một ít tiền đáng thương, miễn cưỡng tạm ấm no, cho nên hắn bây giờ vẫn chưa có vợ. Cô nương phụ cận không ai nguyện ý đi theo quỷ nghèo này.
Đại Ngưu tính tình thành thà đôn hậu, không có tâm kế, là người hiền lành, cho nên hôm nay khi hắn lên núi tìm củi phát hiện hai xác giống người, xác nhận hai người chưa tắt thở liền không chút do dự đem họ mang về.
Đại Ngưu trụ trong gian nhà tranh dưới chân núi, bên cạnh không có người khác sinh sống, trừ bỏ duy nhất một hộ săn bắn cách xa một dặm, thôn làng gần nhất đều phải đi một canh giờ.
Thật vất vả mới đem hai người lộng trở về nhà tranh, trong nhà Đại Ngưu chỉ hé ra tấm ván gỗ làm giường cùng cái bàn cũ nát . Đem hai người kia song song đặt trên tấm ván, Đại Ngưu đi hứng chậu nước lau rửa hai gương mặt đen như than của hai người.
Khi khuôn mặt sạch sẽ của hắc y nhân xuất hiện, Đại Ngưu nhịn không được cảm thán: thật sự là hảo tướng mạo, xem dáng vẻ đường đường này, ngay cả huyện lão gia cũng không uy phong bằng. Hắn từng có duyên rất xa gặp qua Huyện lão gia, lúc ấy hắn đã bị khí thế phú quý chấn ở. Thật không hổ là Huyện lão gia, người thường nào có dáng người phúc khí (Béo) như vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khiet-phich-thieu-gia/1581492/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.