Lần này Vân Tả Ý đi mở cửa, thần sắc đã thoải mái dễ chịu hơn.
” Đại ca, ta rất nhớ ngươi.” Cánh cửa vừa mở ra Vân Vũ Chí liền lủi đi vào ôm chặt lấy Vân Tả Ý. Hôm nay Vân Vũ Chí vừa mới thực hiện nhiệm vụ về.
” Tốt lắm, tiểu Vũ, đừng náo loạn.” Vân Tả Ý dung túng vỗ vỗ vai Vân Vũ Chí, người hiện giờ đã cao hơn hắn.
” Không, ta đã lâu chưa gặp đại ca.” Vân Vũ Chí tham lam ngửi mùi thơm cơ thể quen thuộc, lại ôm một hồi lâu mới thả tay ra, đi theo Vân Tả Ý vào trong phòng.
” Tiểu Vũ, gần nhất thế nào?” Vân Tả Ý rót nước cho Vân Vũ Chí.
Vân Vũ Chí tiếp nhận uống liền mấy ngụm, buông ly trống xuống nói:” Hoàn hảo, nhiệm vụ tiến hành rất thuận lợi.” Không uống nước thì không cảm thấy gì, một chén nước đỗ xuống dạ dày mới phát giác bụng đói réo ròng rọc, cẩn thận ngẫm lại, hắn dường như chưa ăn cơm chiều.
” Đại ca, ta đói bụng.” Giọng mang chút chút làm nũng nói.
” A, đói bụng? Ngươi lại ăn cơm không đúng bữa ?” Vân Tả Ý nhíu mày.
” Ha ha…… Thật sự là bận quá nên đã quên.” Vân Vũ Chí tìm ra lý do ngây ngô cười.
” Ngươi chờ chút, ta tìm xem xem.” Vân Tả Ý nhìn chung quanh phòng mình, muốn tìm thứ gì có thể ăn được. Khi nhìn đến hạp đựng cháo nâu non của Phương Tuyết, hai mắt sáng lên, đi qua mở nắp hạp, hơi nóng liền vọt ra, đồng thời mùi thơm cũng tràn ngập khắp phòng. Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khiet-phich-thieu-gia/1581484/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.