Chương trước
Chương sau
Súng đã lên nòng, chạy đằng trời cũng không tránh khỏi ăn đạn. Thế nhưng, họng súng lần này bị hỏng hay sao ấy? Đạn chưa kịp nhả thì tiếng ngăn cản của Lộ Khiết đã bay tới:

— Anh dám nổ súng, tôi sẽ khiến anh hối hận!

Tất nhiên câu nói bình thản của cô hoàn toàn đánh bại được sự tức giận của Triết Lãng. Anh ta từ từ hạ sung xuống, rồi vứt hẳn sang một bên, lạnh lùng đẩy đám người đó ra ngoài, khóa chốt cửa rồi tựa lưng vào tường.

Đúng rồi, người phụ nữ này lúc nào cũng có thể uy hiếp anh, lúc nào cũng có thể đem trái tim anh ra dằn xé. Hối hận? Ha, từ điển anh không bao giờ có hai chữ đó nếu như anh không yêu cô.

Lộ Khiết thật sự không muốn cãi nhau với Triết Lãng chút nào, cô chỉ muốn anh dừng lại việc chèn ép Lâm thị, hà cớ gì anh phải nổi nóng với cô. Hơn nữa, những lời nói chua chát lúc nãy cũng chỉ vì do cô quá tức giận, tức đến mức chỉ muốn dùng lời nói để trút giận.

Hai người ai ngồi chỗ nấy, không có động tĩnh đến từ hai phía. Nhìn bên ngoài là vậy, nhưng trong lòng ai cũng đang có một suy nghĩ khác nhau. Có lẽ là nghĩ đến việc thương lượng và giải hòa.

Không quá là bất ngờ khi Triết Lãng là người chủ động lên tiếng và thực hiện hành động. Anh bước từng bước nặng nề đến chỗ Lộ Khiết, dang tay ôm cô từ phía sau, mái tóc ngắn vương vài giọt mồ hôi cứ thế mà cọ xát tấm cổ trắng mịn của nữ nhân, hạ giọng thấp đến mức có thể:

– Anh xin lỗi!

Vì xoay lưng không đối diện với anh và mãi chìm trong suy nghĩ của riêng mình nên Lộ Khiết có hơi giật mình khi bản thân một lần nữa rơi vào vòng ôm rắn chắc của người đàn ông. Lúc này, một cảm giác đau nhói khẽ len lõi trong tâm trí của cô. Đến khi anh nói câu đó, lí trí của cô hoàn toàn bị đánh bại.

Đương nhiên cô biết nguyên nhân vì sao anh lại làm vậy, cuộc điện thoại lúc nãy, mẹ Tuyết đã nói hết những gì cần nói cho cô biết. Cô cũng rất bất ngờ về sự việc này, vốn dĩ sẽ không đến mức mất khống chế như lúc nãy, chẳng qua là câu nói đó của Triết Lãng khiến cô có cái nhìn khác về người đàn ông này.

Cô cũng hiểu được nỗi lòng của ba mẹ anh, họ đã từ lâu không còn khống chế anh được nữa rồi, anh cũng càng ngày thoát ra khỏi sự dạy dỗ và khuyên ngăn của họ. Đây cũng chính là lý do làm cho mẹ Tuyết phải gọi điện cho cô, bởi vì họ biết, chỉ duy nhất lời nói của cô mới có tác dụng với Triết Lãng!

Lộ Khiết cố gắng khống chế cảm xúc của mình hiện tại, thật bình tĩnh dựa vào lồng ngực đang phập phồng của anh, an tâm nhắm mắt lại, miệng mấp máy:

– Đừng để tâm đến họ nữa, chúng ta sống cuộc sống của riêng mình, em sẽ không chạy khỏi anh được, Lãng à!

Tuy nói là vậy nhưng anh vẫn không chút gì gọi là yên tâm, vẫn luôn luôn giữ cho mình một trạng thái phòng bị. Phòng bị tất cả những sinh vật xung quanh, cảnh giác mọi thứ đến việc liên quan đến chuyện của Quan Lộ Khiết. Sẽ không có chuyện cô biến khỏi tầm mắt của anh!

Nhưng đó là suy nghĩ của cô!



Đối với anh, mọi thứ đều hiểm nguy. Họ có thể dùng kế sách rồi cướp cô đi mất. Giống như mười mấy năm trước, kể cả chuyện cô sang Trung Quốc anh cũng không hay biết. Mọi người rõ ràng không muốn cho một đứa trẻ như anh biết!

Thật quá nực cười!!!!

– Khiết Khiết, em...có yêu anh không?

Chợt khựng người giây lát, Lộ Khiết cuối cùng cũng hiểu rồi. Thì ra người đàn ông này luôn nghi ngờ tình cảm của cô đối với anh ta, cho rằng cô không yêu anh ta. Ha...cô thật muốn đánh chết người đàn ông khốn kiếp này!

Tôi không yêu anh thì có thể nhận lời làm bạn gái của anh sao? Tôi không yêu anh thì có thể dâng cái quý giá nhất của người con gái cho anh sao? Còn nữa, tôi không yêu anh hà cớ gì tôi phải quan tâm đến tâm trạng của anh.

Suy nghĩ là vậy nhưng cô không dám nói. Cô nói xong, chắc chắn liền bị móng vuốt sắc nhọn trong ánh mắt của anh ta lấy mạng mất. Thật sự là muốn ngước lên hỏi Chúa, sao Trời có thể thiên vị nam và nữ như thế chứ?

– Không yêu...

Lập tức, Triết Lãng trừng mắt từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt bình thản của nữ nhân. Tay anh rời khỏi vòng eo cô rồi nhanh nhẹn di chuyển đến cổ, dùng lực siết chặt, gằn giọng:

– Tôi cho em nói lại, có tin tôi liền giết em không?

Lộ Khiết bị nghẹt thở vội vã mở mắt ra, tay theo quán tính ngăn cản hành động của anh, khó khăn mở miệng:

– Anhh....dừng....d...dừng...dừng lại...

Gấp gáp gì chứ? Cô vốn dĩ chưa nói xong câu thì đã bị cắt lời, còn muốn giết mình nữa. Thế gọi là yêu à?

Lí trí từ đâu ùa về kêu gọi Triết Lãng, anh sửng sốt buông tay ra sau đó đẩy Lộ Khiết sang một bên rồi bản thân nhanh chóng tiến lại ghế sopha. Tâm tình không tốt xíu nào!

Tại sao anh lại có thể mất khống chế như thế? Suýt nữa có phải đã bóp chết bảo bối của mình sao? Cô, cô có hận anh về hành động lúc nãy không? Ulatroi, sao bản thân lại không kiềm hãm được con thú chiếm hữu đó vậy?

Lộ Khiết vừa được tha mạng đã vội ôm cổ ho vài tiếng. Dù biết lực không thêt lấy mạng cô, nhưng nó làm cô khá khó chịu. Nhưng cuối cùng cô cũng biết, đây là biểu hiện của Triết Lãng khi cô nói không yêu anh!



– Dương Cung Triết Lãng, anh muốn giết chết tôi phải không? Khụ khụ, khụ khụ...

Quả thật cô nói không sai. Anh bây giờ chính giết chết người phụ nữ vô tâm này. Câu nói không yêu đó có thể lấy mạng của anh, sao cô có thể tùy tiện nói ra như vậy chứ? Khốn kiếp!

Nghĩ là vậy nhưng anh vẫn ngồi im chờ đợi hành động của cô, anh muốn nghe người phụ nữ này giải thích cho câu trả lời khó nghe lúc nãy. Rốt cuộc thì như thế nào?

Quả nhiên Lộ Khiết đã nở một nụ cười nham hiểm. Cô rón rén nhấc chân bước ra sau lưng Triết Lãng, tươi tắn vòng hai tay qua cổ anh, cười khúc khích:

– Không yêu...sao có thể chấp nhận ở bên anh đây? Trẻ con quá!

Quan đại tiểu thư của chúng ta phán một câu khiến anh nhà xanh rờn mặt mài. Trẻ...trẻ con gì chứ? Rõ ràng là...

Haizzz, anh thua, anh xin giơ tay đầu hàng trước nữ nhân này, đấu với cô chỉ có thể thất bại như anh!

Triết Lãng nắm lấy cái tay đang nghịch nghich má anh, nhẹ xoay cô nửa vòng rồi để cô an nhàn trên đùi mình. Anh mút nhẹ chiếc môi mọng nước của cô, nói:

– Anh sẽ dừng việc này lại theo ý muốn của em, nhưng với một điều kiện.

– Anh có thể nói!___Lộ Khiết nhanh đáp lại.

Vòng tay bỗng siết chặt eo cô rồi kéo hai chân cô rộng ra, tư thế hiện giờ của hai người trông thật ái muội. Anh mạnh bạo cởi dây tắm đang cột áo choàng ra, vứt sang một bên. Sau đó trực tiếp cởi phăng chiếc áo choàng tắm màu đen, dùng ánh mắt thâm sâu nhìn vào cô, đe dọa:

– Nếu còn dám thân thiết với hắn, anh sẽ chặt gãy chân em. Em có thể thử?

Nhìn một loạt hành động của Triết Lãng cô cũng hiểu được anh đang muốn gì. Đâu còn quan tâm đến gãy hai không gãy chứ, sớm muộn gì mai cũng không đi được nữa rồi.

– Anhh....anh....rõ ràng vừa mới...aaaa...

Và sau đó...không có sau đó nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.