Không để Lộ Khiết gào khóc bên thi thể của ba cô, Triết Lãng đã nhanh chóng bước tới ôm cô lên, dùng giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng nhất có thể để an ủi:
– Bảo bối, đừng khóc. Anh xin em đừng khóc! Chúng ta sẽ tìm ra được hung thủ, chắc chắn sẽ trả lại công đạo cho ba em. Ngoan, nghe lời anh, đừng khóc nữa.
Với tâm trạng hiện giờ của Lộ Khiết, những lời nói đó hoàn toàn không được cô đặt vào tai.
Ánh mắt người phụ nữ cứ dán lên thi thể của Quan lão gia. Trong đó chứa sự bi oan, sự đau thương tột độ cùng với nỗi tự trách không rõ nguyên do.
Cô cố gắng trấn an bản thân không được yếu đuối, không được quá đánh mất cảm xúc của mình, cố gắng để mình bình tĩnh. Nhưng rồi, nước mắt nó vẫn cứ tuôn xuống. Đây chính là thời khắc bản thân cô trở nên yếu mềm nhất!
Thân thể Lộ Khiết mềm nhũn dựa hết vào Triết Lãng, nước mắt rơi ướt đẫm cả áo sơmi của anh. Và đây chính là diễn cảnh mà Triết Lãng không mong muốm nhất!
Chết tiệt!
Toàn bộ đều chết tiệt!
Một lũ khốn kiếp!
Dám ở trước mặt anh mà giết người, xem ra tên đó không còn muốn sống nữa.
Đúng thật là Quan Cảnh Hiên đáng chết, nhưng người định đoạt mạng sống của ông ta không tới lượt bọn họ.
Tranh thủ lúc đám cổ đông không chú ý, Triết Lãng ôm Lộ Khiết trở về phòng. Cái ôm trông thật dịu dàng và tình cảm, nhưng thực chất, ánh mắt của người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khiet-khiet-de-toi-bat-duoc-roi-thi-em-dung-hong-chay/2777049/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.