Chương trước
Chương sau
Phải!

Rất nhớ!

Triết Lãng muốn thốt lên rằng anh nhớ cô đến chết đi sống lại. Mỗi ngày, mỗi ngày và mỗi ngày đều nghĩ đến cô, muốn ôm ấp cô vào lòng ngực ấm áp của bản thân, che mưa chắn gió, bảo vệ cô khỏi quy luật của xã hội.

Nhưng rốt cục thì sao?

Vì một lúc lơ là mà khiến cô phải chịu tổn thương thể xác. Viên đạn đó chẳng những ghim sâu vào lòng ngực cô mà còn phá tan lục phủ ngũ tạng của anh. Mũi nhọn của nó thật nguy hiểm!

Ánh mắt sâu thẳm của anh ghim thẳng vào thân thể đang run rẩy của Lộ Khiết, xoáy một cái thật sâu vào tâm can của cô. Anh muốn dùng đôi mắt đáng sợ này thu phục được tính cách trẻ con của cô, sự ngang bướng của cô...

Thật lâu, thật lâu sau đó, Lộ Khiết mới phản ứng lại. Cô đan đôi bàn tay trắng nõn của mình vào tóc anh, kéo gương mặt anh sát lại thu hẹp khoảng cách của hai người. Đôi môi tà mị khẽ lướt trên chiếc môi mỏng của người đàn ông, Lộ Khiết như một con yêu tinh quyến rũ người, phả vào tai anh chất giọng dụ hoặc:

– Em xin lỗi....và em nhớ anh!

Dứt lời, cái miệng kiều diễm ấy nuốt trọn chiếc môi mỏng của người đàn ông, tham lam mút mát như đứa trẻ vừa được cho sữa. Cô chủ động đưa cái lưỡi ướt át của mình vào khoang miệng anh, liên tục lượn lờ xung quanh nhằn khiêu khích đối phương.

Dưới sự trêu chọc công khai của " yêu nữ ", đương nhiên anh nhà không từ chối rồi...

Anh đưa tay ghì chặt đầu cô, cưỡng ép người phụ nữ phải kéo dài thời gian vào sự nóng bỏng này. " Con rắn nước " trong khoang miệng người đàn ông vừa bắt được chiếc lưỡi ướt át của cô thì liền ra sức bú mút. Hai người vờn qua vờn lại, cuối cùng kết thúc bằng những hơi thở gấp gáp của nhà gái và nụ cười thỏa mãn của đàn trai.

Đôi mắt sâu thẳm lúc nãy cũng chuyển sang nhuốm đầy dục vọng. Triết Lãng đưa tay sờ lên gương mặt hốc hác của cô, không thể giấu nổi sự đau lòng:

– Khiết, đừng giải thích, đừng nói gì nữa. Anh tin em, mọi thứ đều tin em. Ngoan, Khiết của anh rất ngoan đúng không?

Chứng kiến cảnh thống khổ của người đàn ông mình yêu, ai lại không đau chứ?

Lộ Khiết rơi nước mắt, hai tay di chuyển đến gương mặt điển trai nhưng thiếu sức sống của Triết Lãng. Cô sờ, sờ mãi, sau đó lại mấp môi lên tiếng:

– Lãng, em yêu anh hoàn toàn là thật. Em thừa nhận, thừa nhận em đúng là cảnh sát. Nhưng em chưa hề nghĩ đến việc hãm hại anh, chưa từng muốn dồn anh vào chỗ chết...em, em xin lỗi...

Không để cô tiếp tục nói, Triết Lãng đã một lần nữa đặt trên đôi môi ma mị ấy một nụ hôn cuồng nhiệt. Anh hôn lên khắp nơi trên mặt cô....đôi mắt, chiếc mũi, cái má phúng phính không được chăm sóc kỹ lưỡng...từng chỗ, từng chỗ không để sót nơi nào....

Phải thừa nhận một điều, khi ở gần cô, dục vọng nguyên thủy của anh mới được đánh thức. Hơi thở, nụ cười, ánh mắt...và mọi chi tiết của cô đều có thể giết chết tâm can anh!



Lộ Khiết, sao em có thể quan trọng như vậy chứ? Tôi có lý trí, có tâm tình nhưng nó hoàn toàn biến mất khi tôi đứng trước em.

Triết Lãng vén tà váy trắng của Lộ Khiết lên, đẩy hông nhẹ về phía trước, cách lớp vải ma sát hai bộ phận nhạy cảm với nhau.

Nhận thấy ý định xấu xa của anh, Lộ Khiết liền một phen hốt hoảng. Cô chống tay lên cơ ngực rắn chắc, không nương tình đẩy mạnh anh ra. Nhưng, sức lực phụ nữ chân yếu tay mềm làm sao sánh nổi con người mạnh mẽ lại có phần điên loạn như Triết Lãng chứ?

Áp dụng chiêu lạt mềm buột chặt vào lúc này e là không thể chế ngự được con quái thú tình dục đang chuẩn bị bùng phát. Nhưng cô sẽ thử, thử rồi mới biết có được hay không...

– Aizaaa Lãng ~....đây là văn phòng ấy, chúng ta... chúng ta về rồi muốn làm gì thì làm...được không?

Vừa nói cô vừa liếc nhìn xung quanh nở một nụ cười gượng gạo. Chỉ có bản thân cô mới biết tính dục người đàn ông mạnh mẽ như thế nào. Nếu mà làm ở đây... trời ơi nghĩ tới cái muốn đội quần!

Đáng tiếc, người đàn ông đang phát hỏa ấy không thèm để ý đến lời cô nói, anh ta vẫn tiếp tục hành động ô uế của mình. Bàn tay như con rắn nước mò mẩn trong váy cô, không chút mặt mũi kéo chiếc quần nhỏ xuống ...

Anh đây là đang công khai hiếp người à?

Ấy ấy, phải nói là, công khai chiếm đoạt vợ ngay phòng làm việc của mình!

– Bảo bối, em tưởng anh sẽ tha thứ cho người lừa dối mình sao? Có lẽ, em khinh thường anh quá rồi...

Vừa nói, người đàn ông vừa kéo khóa quần xuống, lôi con quái thú đang nửa c.ư.ơ.n g cứng ra rồi kéo đôi tay nõn bà của cô xuống, để cho cô chạm vào con mảnh thú đó. Đúng, anh chính là muốn cô an ủi người anh em đói khát của mình!

Biết làm sao bây giờ? Một người chức năng bình thường như anh bị bỏ đói cả tháng trời, chịu sao mà nổi?

– Baby, vuốt ve nó. Em xem, hình thức trừng phạt như thế này, em hài lòng không?

Lúc khi chạm vào cô đã muốn rụt tay lại. Nhưng khi nghe câu nói biến thái của anh kia, đầu óc của liền lóe lên suy nghĩ đen tối.

Lộ Khiết khẽ cười trừ, tay vuốt ve c.ự vật lên xuống mấy cái, sau đó dùng lực, bóp chặt!

– Aaaa....

Người đàn ông đau điếng, thân thể cường tráng run lên mấy lần, liền nhanh nhẹn phát ra cho cô một cặp mắt sắc bén mang theo sự giận dữ. Anh nghiến răng ken két, nở một nụ cười tà khí:

– Quan Lộ Khiết! Em dám bóp nó, tôi liền chơi cho em khỏi xuống giường!

Dứt câu, quái thú to lớn liền xâm nhập vào mật đ.ạ.o khô khốc của cô, khiến cho tiểu yêu tinh hại người kia rên lên một cách đau đớn.



– A...ưmm...a...anhmm...anh bị điên rồi...a...

Chẳng thèm bận tâm đến cái rên đau đớn của Lộ Khiết, Triết Lãng liên tục thúc đẩy về phía trước. Ma sát lâu dần, h.u.y.ệ.t động liền rỉ ra chất nhờn trắng xóa bôi trơn chỗ hai người giao hợp. Anh càng nhìn càng thấy hưng phấn!

Khi sự đau đớn qua đi, cô mới biết thế nào là khoái cảm. Cánh tay Lộ Khiết như con rắn nước uốn éo trên cổ của Triết Lãng, siết thật chặt rồi ngước đầu lên phát ra những tiếng rên rỉ nhỏ.

Bộ dáng khiêu gợi hiện tại của ai kia đã làm cho người phía đối diện mê đến chết. Nếu thật sự chết trên thân thể của Lộ Khiết, anh cũng cam tâm tình nguyện!

Tiếng hoan ái phát ra từ văn phòng chủ tịch khiến người người ta đỏ mặt tía tai. Nó kéo dài, kéo dài, kéo dài tận hơn một tiếng sau rồi không còn nữa!

Đâu ai biết rằng, khi kết thúc cuộc hoan ái bên ngoài, Triết Lãng đã kéo cô vào phòng nghỉ ngơi riêng tiếp tục " lâm trận ".

– Ưm....ahhhmm...nhẹ...chậmmm...chậm lại...

Tiếng rên rỉ phút chốc liền biến thành sự cầu xin. Nhưng kết quả thì sao? Người đàn ông đó nhẫn tâm luận động, từng cú thúc như muốn lấy mạng của cô gái ....

– Come on! Đừng ngủ, anh còn chưa muốn dừng lại!

Và cứ thế, hai thân ảnh không một mảnh vải che chắn cứ liên tục lắc lư theo nhịp của người đàn ông. Bình minh dần ló dạng, một căn phòng nào đó vẫn còn có tiếng rên rỉ yếu ớt của một người con gái...

____

Hello mọi người....

Thanh định lập một Group chat trên Messenger, mọi người muốn thì có thể cho ý kiến!

Đồng ý thì kết bạn với Thanh nhá!

in4: Thanh Diêm La

Avt là hình mặc định.

Bìa là: Thanh Vương.

Ai kb được thì ib cho mình biết nhá.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.