Phải!
Rất nhớ!
Triết Lãng muốn thốt lên rằng anh nhớ cô đến chết đi sống lại. Mỗi ngày, mỗi ngày và mỗi ngày đều nghĩ đến cô, muốn ôm ấp cô vào lòng ngực ấm áp của bản thân, che mưa chắn gió, bảo vệ cô khỏi quy luật của xã hội.
Nhưng rốt cục thì sao?
Vì một lúc lơ là mà khiến cô phải chịu tổn thương thể xác. Viên đạn đó chẳng những ghim sâu vào lòng ngực cô mà còn phá tan lục phủ ngũ tạng của anh. Mũi nhọn của nó thật nguy hiểm!
Ánh mắt sâu thẳm của anh ghim thẳng vào thân thể đang run rẩy của Lộ Khiết, xoáy một cái thật sâu vào tâm can của cô. Anh muốn dùng đôi mắt đáng sợ này thu phục được tính cách trẻ con của cô, sự ngang bướng của cô...
Thật lâu, thật lâu sau đó, Lộ Khiết mới phản ứng lại. Cô đan đôi bàn tay trắng nõn của mình vào tóc anh, kéo gương mặt anh sát lại thu hẹp khoảng cách của hai người. Đôi môi tà mị khẽ lướt trên chiếc môi mỏng của người đàn ông, Lộ Khiết như một con yêu tinh quyến rũ người, phả vào tai anh chất giọng dụ hoặc:
– Em xin lỗi....và em nhớ anh!
Dứt lời, cái miệng kiều diễm ấy nuốt trọn chiếc môi mỏng của người đàn ông, tham lam mút mát như đứa trẻ vừa được cho sữa. Cô chủ động đưa cái lưỡi ướt át của mình vào khoang miệng anh, liên tục lượn lờ xung quanh nhằn khiêu khích đối phương.
Dưới sự trêu chọc công khai của " yêu nữ ", đương nhiên anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khiet-khiet-de-toi-bat-duoc-roi-thi-em-dung-hong-chay/2777032/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.